Trăng Khuyết Chốn Thâm Cung - Chương 3
8
Chúng ta lưu lại cục giặt giũ một thời gian dài.
Tô Thanh vốn định nhờ người nhà giúp đỡ, nhưng cha đẻ của thân xác nguyên bản chỉ là một thừa lang ngũ phẩm, ở kinh thành, nơi chỉ cần ném một chiếc giày ra ngoài cũng có thể đập trúng ba vị quan, quả thực là không đáng kể.
Thêm vào đó, do có sự cản trở của Tần Yên Nhiên, nhà họ Tô thật sự không thể giúp được gì nhiều.
Mãi đến hơn một năm sau, Tần Yên Nhiên có lẽ đã mất hứng thú, hoặc có thể đã quên chúng ta, nên không còn đến gây khó dễ nữa.
Cuối cùng, Tô Thanh cũng nhận được sự trợ giúp từ gia đình.
Nàng dùng tiền bạc để thu xếp quan hệ với quan lại ở phòng giặt giũ, xin cho cả hai một công việc chuyển quần áo.
Việc này hiển nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều so với giặt giũ, và nàng có thể đi lại khắp các cung điện, có lẽ sẽ có cơ hội gặp được Hoàng đế.
Ta không thể khuyên nhủ nàng, cũng không muốn gây sự, bèn từ chối việc mang quần áo, vẫn tiếp tục ở lại phòng giặt giũ để giặt giũ.
Tuy nhiên, cuộc sống dù sao cũng đã tốt đẹp hơn nhiều.
Tô Thanh mỗi ngày ra ngoài đưa quần áo đã giặt ủi cho các cung, việc này tuy tốt nhưng cũng không hẳn là tốt.
Lúc đầu, không ít các tú nữ cùng vào cung dự tuyển tú đã trở thành phi tần, nhưng nàng lại làm cung nữ, không tránh khỏi bị chế giễu.
Có lúc nàng còn bị những cung nữ có cấp bậc cao hơn bắt nạt.
Lúc đầu khi trở về, nàng thường xuyên đỏ hoe mắt.
Nhưng dần dần, nàng trở nên im lặng, chỉ ánh mắt ngày càng căm phẫn và kiên định.
Mãi đến ba tháng sau, một ngày nọ, sau khi đưa quần áo xong, nàng hớn hở chạy về, báo cho ta biết nàng đã thực sự gặp được Hoàng Thượng trong Ngự hoa viên.
“Bệ hạ cũng hỏi tên của ta, hắn còn nhớ ta.” Tô Thanh nắm lấy tay ta, hưng phấn không nói nên lời. “A Vân, ta có dự cảm, chúng ta sẽ sớm có thể rời đi chỗ địa ngục này!”
Vài ngày sau, hoàng đế phái người đến đón Tô Thanh, lúc rời đi, nàng quay lại nói với ta:
“A Vân, đợi ta, ta sẽ sớm đón ngươi.”
Ta mỉm cười chúc mừng nàng, trong lòng lại ngổn ngang cảm xúc.
Chẳng rõ tương lai nàng sẽ ra sao, là phúc hay họa.
9
Tô Thanh đã rời đi, ma ma liền sai ta mang y phục mà nàng ta cần dùng trong ngày hôm nay đến.
Đó là bộ thường phục của Hoàng hậu.
Đây là lần đầu tiên ta đến Tiêu Phòng Điện.
Ta cúi đầu, chỉ mong mau chóng hoàn thành việc đưa y phục rồi quay về, tránh gây rắc rối.
Ai ngờ, ngoài điện bỗng vang lên tiếng nức nở khe khẽ của một đứa trẻ.
Ta men theo âm thanh, thấy một bé trai chừng năm sáu tuổi co ro trong góc khuất, thút thít khóc.
Bản thân ta vốn không muốn xen vào chuyện người khác, nhưng nghe tiếng khóc của đứa bé, ta lại nhớ đến ngày em trai ta qua đời, tiếng nó khóc lóc kêu đau vang vọng bên tai.
Lòng ta bỗng chốc mềm lại.
Ta thở dài, khẽ khàng hỏi: “Điện hạ vì sao lại khóc ở đây?”.
Nơi đây ngoài Nhị hoàng tử – con trai Hoàng hậu, cũng không còn ai khác.
Cậu bé lau nước mắt, nhìn ta nức nở: “Ta không thuộc bài, Hoàng hậu sẽ đánh vào tay ta…”
Hóa ra làm hoàng tử cũng như thường dân, đều phải chịu đòn roi của mẫu thân.
Ta mỉm cười thầm, nhưng cũng xót xa:
“Điện hạ sao lại không thuộc bài?Chẳng lẽ không chuyên tâm học tập?”
Lục hoàng tử vội vàng phản bác: “Nhi thần đã chuyên tâm học tập, nhưng phu tử dạy bài quá khó, nhi thần thực sự không thể thuộc nổi.”
“Vậy để tiểu nữ dạy cho điện hạ một phương pháp đơn giản, được không?”
Cậu bé ngẩn người: “Thật vậy ư?”
Ta gật đầu: “Thật vậy.”
Ta nhặt một cành cây ven đường, sau đó vừa ngâm thơ vừa vẽ lên mặt đất.
“Xuân giang triều thủy liên hải bình, Hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh.”
Ta vẽ biển rộng sóng cuồn, trăng treo vầng nguyệt lớn, bên cạnh có người nhỏ bé ngắm cảnh.
“Nhìn xem, vẽ thơ ra như vậy có phải dễ nhớ hơn nhiều không? Chỉ cần nhớ đến bức tranh này, ngài sẽ nhớ ngay câu thơ này.”
Đây là phương pháp ta thường dùng để học thuộc bài ngày xưa.
Chỉ là ta lười vẽ, chỉ tưởng tượng hình ảnh trong đầu mà thôi.
Nhị hoàng tử hân hoan sáng mắt, cũng nhặt một cành cây, bắt đầu vẽ.
Sau một lúc, cậu bé mỉm cười ngẩng đầu nhìn ta: “Hình như đã nhớ được rồi.”
Khi cậu cười, khóe mắt còn vương những giọt lệ chưa kịp lau.
10
Ta không nán lại lâu trong Tiêu Phòng Điện, trao y phục cho cung nữ trong điện rồi liền cáo từ.
Khi quay trở về, nghe tin đồn rằng Tô Thanh đã được phong làm Sùng Nghi, xếp vào hàng ngũ Cửu Phi.
Việc mới vào cung mà đã được phong làm Phi vốn không nhiều.
Hơn nữa, Hoàng thượng còn ban cho phong hiệu “Cảnh”, gọi là Cảnh Sùng Nghi.
Sẽ không quá lời khi nói rằng Tô Thanh quả thực đã một bước lên mây.
Ta nghĩ cuối cùng nàng ấy cũng có thể cảm thấy tự hào.
Sáng hôm sau, trong cung Hoàng hậu có người đến, điểm danh muốn gặp ta.
Trong lòng ta thầm kêu không ổn, quả nhiên ngày hôm qua không nên gây chuyện.
Nhưng sự việc đã xảy ra rồi, không thể tránh né được.
Ta theo chân mọi người đến Tiêu Phòng Điện.
Hoàng hậu ngồi ở chính điện, ta quỳ xuống bái yết: “Nô tỳ Sầm Vân bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
“Ngẩng mặt lên.” Giọng nàng vang lên, mang theo uy quyền bẩm sinh của bậc bề trên.
Ta ngoan ngoãn ngẩng đầu.
“Hôm qua chính là ngươi đã dạy cho Triều Nhi cách học sách?”
“Bẩm nương nương, đúng vậy ạ.”
“Ngươi biết đọc sách chứ?”
“Thần thiếp chỉ biết sơ lược một vài chữ.”
“Ngươi thật khiêm tốn. Sau này, ngươi sẽ ở lại Tiêu Phòng Điện hầu hạ Nhị hoàng tử.”
Ta sững sờ một lúc, không biết nên phản ứng thế nào.
Ta từ trước đến nay chỉ mong làm một kẻ vô hình, ẩn mình nơi góc khuất, giản đơn sống qua ngày.
Ai ngờ, một bước sai lầm, bỗng chốc bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành quyền lực.
Đối với người khác, hầu hạ Nhị hoàng tử có lẽ là cơ hội thăng tiến, nhưng với ta, đó lại chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Lúc này, ta không còn đường lui, đành cúi đầu khấu tạ: “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương, nô tì nhất định sẽ hết lòng hết sức hầu hạ Nhị điện hạ.”
Hoàng hậu đối với phản ứng của ta khá hài lòng, nàng mỉm cười nhẹ, sau đó nói: ” Lui xuống đi.”
“Tuân mệnh.”
11
Sang ngày hôm sau, ta liền dọn dẹp đồ đạc từ cục giặt giũ chuyển đến Tiêu phòng điện.
Trước khi ta đi, mụ ma ma cúi đầu nịnh nọt, cố gắng làm hài lòng ta. Suốt hơn một năm qua, ả ta được Tần Yên Nhiên sai khiến đối xử với ta và Tô Thanh đặc biệt “quan tâm”.
Giờ đây, cả hai ta đều một bước lên tiên, ả ta lo lắng chúng ta sẽ quay lại trả thù.
Ngày hôm sau, các phi tần đến Tiêu phòng điện để thỉnh an.
Ta nhìn thấy Tô Thanh.
Nàng khoác trên mình bộ xiêm y rực rỡ, thướt tha đến tận đất, đầu đội trang sức châu ngọc tinh xảo, một chiếc trâm cài tóc vàng hình chim phượng hoàng đang bay rực rỡ cho thấy sự sủng ái của hoàng thượng dành cho nàng đang ở đỉnh cao, không ai sánh bằng, ngay cả hoàng hậu nhìn thấy cũng không thể kìm nén mà cau mày.
Ta thay nàng lo lắng.
Nàng lại liếc mắt nhìn ta, bỗng nhiên quay sang hoàng hậu nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp cả gan xin nương nương một người, mong nương nương thành toàn.”
“Ồ? Không biết Cảnh Sùng Nghi muốn ai?” Nụ cười vẫn nở trên môi hoàng hậu, nhưng giọng điệu lại không hề vui vẻ.
Trong mắt nàng, Tô Thanh đang ra vẻ khoe khoang, thị uy.
Tô Thanh lại không hề hay biết, nàng giơ ngón tay chỉ vào ta:
“Thần thiếp muốn nàng ấy.”
Hoàng hậu hỏi: “Bản cung không hiểu vì sao Cảnh Sùng Nghi lại coi trọng người trong cung của bản cung?”
Tô Thanh đáp: “Tâu nương nương, thực ra, nàng ấy là người quen cũ của thiếp. Thiếp muốn giữ nàng ấy bên mình.”
Hoàng hậu gật đầu, cười nói: “Thật không may, ta giữ nàng ta lại vẫn còn có ích, e rằng tạm thời không thể cho ngươi được.”
Tô Thanh sắc mặt khựng lại: “Nương nương… Xin nương nương thành toàn.”
Hoàng hậu lại cau mày: “Không cần nói thêm nữa, hôm nay ta mệt rồi, các ngươi hãy lui ra đi.”
Nói xong, mọi người liền cùng nhau đứng dậy cáo lui.