Trăng Khuyết Chốn Thâm Cung - Chương 2
6
“A Vân, phải làm sao đây? Nếu họ thật sự tìm được người đó thì sao?”
Tô Thanh sắc mặt đầy vẻ ưu tư, đôi mắt đẹp long lanh còn đọng lại nỗi sợ hãi.
Ta nhẹ nhàng lên tiếng an ủi: “Đừng lo lắng, cho dù bọn họ có tìm được kẻ đó cũng không sao cả. Bởi vì cả ngươi và ta đều biết, kẻ đó chỉ là kẻ đạo văn mà thôi.”
Tô Thanh ngẫm nghĩ, lo lắng trong lòng dần tan biến. Nàng thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, ta suýt thì quên mất,kẻ đó cũng chỉ là kẻ đạo văn mà thôi.”
Ta cùng Tô Thanh buộc phải ở lại Cung Thù Tú.
Những tưởng chuyện này sẽ nhanh chóng có kết quả, nhưng nào ngờ hơn tháng trôi qua, kỳ tuyển tú đã kết thúc mà chúng ta vẫn chưa nhận được tin tức gì.
E rằng Hoàng thượng đã quên chúng ta mất rồi.
Cũng phải thôi, một vị thiên tử lo toan việc nước, sao có thể nhớ được hai cung nữ nhỏ bé như chúng ta chứ.
Tô Thanh nhịn không nổi nữa, giận dỗi đòi đi yết kiến Hoàng thượng.
Ta đuổi theo khuyên nhủ nàng hãy bình tĩnh.
Bỗng dưng, trước cửa Cung Thù Tú, chúng ta va vào kiệu của một vị quý nhân.
“To gan! Sao dám không yết kiến Tần tiệp dư!” thái giám quát lớn.
Chúng ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên kiệu ngồi một thiếu nữ trang điểm cầu kỳ, không ai khác chính là tú nữ Tần Yên Nhiên – người đã xảy ra tranh cãi với chúng ta trong ngày tuyển tú.
Lúc này, nàng đã trở thành Tiệp dư, được nghe đồn là rất được thánh sủng.
“Thấy Tiệp dư mà không hành lễ ư?”
Tần Yên Nhiên từ trên cao nhìn xuống chúng ta.
“Tham kiến Tần Tiệp Dư.” Ta vừa hành lễ vừa kéo nhẹ tay áo Tình Nhi ra hiệu cho nàng cũng hành lễ.
Tô Thanh lại cứng đầu không nhúc nhích, thấp giọng mắng: “Tiểu nhân đắc chí.”
Tần Yên Nhiên cười lạnh một tiếng: “Một tiểu tú nữ mà cũng dám vô lễ, đáng đánh, người đâu, vả miệng!”
“Tuân lệnh.”
Hai tên thái giám xông lên, ra tay nhanh gọn, mỗi tên tát chúng ta hai cái.
“Chát! Chát!” Âm thanh vang dội vang vọng khắp hành lang cung điện.
Tô Thanh ôm mặt, mắt đỏ hoe: “Ngươi dám đánh ta! Lớn lên đến từng này tuổi, ngay cả cha mẹ ta cũng chưa từng đánh ta, ta sẽ g.iết ngươi!”
Nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ, la hét muốn xông lên, nhưng bị thái giám ấn xuống đất.
Ta vội vàng quỳ xuống: “Tình Nhi không hiểu chuyện xúc phạm đến Tiệp dư, xin Tiệp dư tha tội.”
“A Vân đứng lên! Đừng quỳ xuống vì ả ta!” Tô Thanh gào lên.
“Nàng không hiểu chuyện, vậy ta sẽ dạy đến khi nàng ta hiểu chuyện thì thôi! Tiếp tục đánh, đánh đến khi nào nàng hiểu chuyện cho ta!” Tần Yên Nhiên cười khanh khách ra lệnh.
Bàn tay thái giám lại lần nữa giáng xuống má Tô Thanh, tiếng chát vang lên dồn dập.
Tô Thanh cắn răng chịu đựng, không hé nửa lời, chỉ trừng mắt nhìn Tần Yên Nhiên.
Chỉ chốc lát sau, khuôn mặt nàng đã sưng vù, khóe miệng rỉ ra má.u tươi.
“Dừng lại, ta van xin ngươi, đừng đánh nữa!” Ta xông lên, nhưng bị những người khác ngăn lại.
Thấy van xin không có tác dụng, ta quay sang Tần Yên Nhiên nói: “Tần tiệp dư, người cứ đánh như vậy sẽ đánh ch.ết nàng mất, đến lúc đó e rằng người cũng khó mà thoát khỏi trách nhiệm.”
Lúc này nàng ta mới vừa vào cung, địa vị còn chưa vững vàng, nếu đánh ch.ết cung nữ cũng không dễ dàng gì mà chuộc tội.
Nàng ta hừ lạnh một tiếng: “Thôi được rồi, đưa cả hai người bọn họ đến Phòng Giặt Giũ, để các ma ma ở đó dạy dỗ cho nàng ta biết quy củ.”
Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ “quy củ”.
Ta biết rằng chuyến đi đến Phòng giặt giũ của chúng ta sẽ không suôn sẻ.
7
Tô Thanh bị thương nặng, đến phòng giặt giũ thì ngất xỉu.
Ngủ mê một ngày mới tỉnh.
Mặt nàng đầy những vết bầm tím, sưng tấy, phải mất hơn một tháng mới lành hẳn, suýt nữa thì hỏng nhan sắc.
Cuộc sống ở phòng giặt giũ quả thật như ta đã đoán, vô cùng khó khăn.
Chốn thâm cung này, ai ai cũng né tránh lao dịch giặt giũ, vốn dĩ đã là công việc nhọc nhằn, nay lại thêm sự “chăm sóc” đặc biệt của Tần Yên Nhiên, khiến chúng ta suốt từ sáng sớm đến tối mịt không lúc nào ngơi tay, quần áo chất đống như núi.
Chỉ cần lơ là một chút, ro.i đò.n t.àn b.ạo sẽ giáng xuống.
Để hoàn thành Nhiệm vụ mỗi ngày, thường xuyên chúng ta phải giặt giũ đến tận đêm khuya.
Phòng giặt giũ vào mùa hè nóng bức như thiêu như đốt, chỉ một ngày làm việc, mồ hôi đã thấm đẫm toàn thân, da tay bong tróc từng lớp.
Vào mùa đông, nước lạnh thấu xương, tay ta tê cóng, dù quần áo đã mục nát vẫn phải tiếp tục giặt.
Tắm rửa xong thì bị đá.nh, đ.á, t.át, r.oi.
Ta đã đau khổ ở thế giới này mười sáu năm rồi, còn có thể thể chịu đựng được.
Nhưng Tô Thanh chưa bao giờ phải chịu đựng nhiều như vậy, nàng kiệt sức đến mức gãy xương.
Mỗi lần nàng không hoàn thành được nhiệm vụ, ta lại thức khuya để hoàn thành giúp nàng.
Khi trở về phòng vào đêm khuya, nàng lại giơ đôi tay đau nhức lên và chửi bới Tần Yên Nhiên.
“A Vân, tương lai ta nhất định sẽ trở thành hoàng hậu, sau đó ta sẽ gi.ết Tần Yên Nhiên để an ủi chúng ta hôm nay phải chịu thống khổ!”
“Ừ.” Ta quá mệt mỏi, chỉ có thể vô lực đáp lại một tiếng, lấy ra hộp thuốc mỡ trị sưng tấy đổi bằng chiếc trâm cuối cùng để thoa tay cho nàng.
“A Vân, đợi khi ta trở thành hoàng hậu, ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi, ước nguyện gì của ngươi ta cũng có thể giúp ngươi thực hiện.”
Ta mỉm cười.
Điều ta muốn, chỉ đơn giản là rời khỏi hoàng cung ă.n thị.t người này mà thôi.
Điều ta muốn, chỉ là được sống đơn giản bình dị.
Tô Thanh chỉ mới đến đây được một thời gian ngắn, dù ngồi sau song sắt nhưng nàng vẫn có hy vọng vào thế giới.
Nhưng ta thì khác.
Nàng không biết ta đã trải qua những gì trong suốt mười sáu năm ở đây.
Ta vốn không may mắn như nàng ấy.
Khi xuyên đến, ta sinh ra trong một gia đình nông dân.
Cả nhà cày cuốc kiếm ăn, quanh năm suốt tháng chỉ đủ sống qua ngày.
Năm nào mất mùa, đói rét là chuyện thường.
Lúc nhỏ, ước mơ của ta là được ăn một quả trứng gà hoặc một chiếc bánh trắng vào dịp Tết.
Năm 8 tuổi, cha mẹ đã đưa ta đi học nghề thợ may.
Ta không những phải học may vá, mà còn phải thay sư phụ giặt giũ, nấu nướng, dọn dẹp vệ sinh, cho lợn ăn, cho gà ăn…
Khi may vá, mười ngón tay thường bị kim đâm đầy lỗ.
Mùa đông, tay đầy mụn nhọt, sưng vù như mười củ cà rốt nhỏ.
Kim châm đâm vào da thịt, đau đớn thấu xương, xé nát tâm can.
Vết thương rỉ ra mủ độc, tanh hôi. Sư phụ ghét bỏ vì ta làm bẩn quần áo khách, dùng thước kẻ đánh đập khiến ta kêu la, nhảy múa vì đau đớn.
Năm ta mười hai tuổi, hạn hán hoành hành, cả nhà không được một hạt thóc nào.
Quan lại đến thu thuế, cướp đi con bò duy nhất của nhà ta. Cha ta đuổi theo làm cho ra lẽ, bị chúng đánh gã.y chân.
Vì miếng ăn mà sống, mẹ và đứa em sáu tuổi ngày ngày lên núi kiếm lượm.
Chưa đầy bao lâu, em trai vì mải đào rau dại mà sẩy chân từ vách núi ngã xuống qua đ.ời.
Mẹ ta thương xót tột cùng, chưa đầy tháng sau cũng vì đau buồn quá độ mà qua đời.
Chỉ còn lại hai cha con nương tựa vào nhau mà sống.
Hằng ngày, ta tiết kiệm một nửa khẩu phần ăn của mình, mang về cho cha.
Nhưng cha vốn là một tráng sĩ lực lưỡng, lượng thức ăn ít ỏi này sao có thể đủ no? Sức khỏe vốn đã không tốt, nay lại càng thêm suy yếu.
Cùng với cú sốc liên tiếp mất đi vợ con, cha ta cũng không thể vượt qua được mùa đông khắc nghiệt đó.
Ta ở lại tiệm may ba năm.
Năm ta mười lăm tuổi, sư phụ đã bán ta cho người bán thịt trong thị trấn để lấy tiền.
Ta không muốn nên đã nhân lúc nửa đêm trốn đi.
Trên đường trốn chạy bị ngã xuống con dốc, may mắn được gia đinh nhà huyện lệnh cứu được.
Nhưng huyện lệnh cứu ta cũng không phải là cứu không công, mà là muốn ta thay con gái ông vào kinh dự thi tuyển tú.
Con gái quan huyện đã có người trong lòng, thà ch.ết cũng không muốn dự tuyển tú nữ. Quan huyện không còn cách nào, bèn bắt ta thay thế thân phận của nàng, thay nàng vào kinh.
Lúc đầu ta chỉ nghĩ rằng nhất định sẽ không được chọn, như vậy ta có thể rời cung, từ đó biển rộng trời cao. Nhưng nào ngờ lại xui xẻo thế này.
Giờ đây cũng không biết bao giờ mới có thể ra khỏi cung được.