Trần Sương phản sát - Chương 6
17
Bên phía Trần Uyển chỉ có người nhà họ Từ đến, Từ Trì nhanh chóng kiểm soát được tình hình.
Hắn phái người bí mật đưa ta đến, không kinh động đến ngoại tổ mẫu.
Sắc mặt Từ Trì phức tạp.
Ta đoán Trần Uyển chắc chắn đã phái người nói với hắn rằng Du Lâm đã làm chuyện trái luân thường với Trần nhị tiểu thư trong phòng tân hôn.
Hắn vội vã đến đây, mặc dù may mắn không phải là Du Lâm nhưng Trần Uyển đã chết.
Chuyện này nhất định phải có lời giải thích.
Ta mở lời: “Thẩm Hoài cưỡng hiếp bất thành, ra tay giết người.”
Từ Trì mặc nhận lời ta nói: “Vậy bây giờ chúng ta báo quan?”
Ta nói:
“Không, ngày mai là hôn lễ của ta, đừng làm như vậy. Huynh hãy viết một lá thư cho đích trưởng tử của Thẩm gia ở kinh thành để giải thích chuyện này.
“Bên phía Du Lâm cũng đã biết. Hắn đã nói giao cho ta toàn quyền xử lý, nếu cần dùng đến Du gia thì cứ nói.”
Từ Trì thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thấy ta nhìn chằm chằm vào Thẩm Hoài với vẻ muốn giết người, tưởng ta muốn báo thù cho muội muội nên chu đáo để lại thị tùng ở ngoài cửa, còn mình thì đi trước.
Thẩm Hoài bị trói trên mặt đất, khuôn mặt nhếch nhác áp xuống đất.
Bây giờ đến lượt hắn biện giải rằng Trần Uyển không phải do hắn giết.
Hắn cầu xin nhìn ta: “Không phải ta làm, nàng hãy tin ta.”
Ta cười.
Ta nhẹ giọng nói: “Phải không? Lúc trước ta nói Trần Uyển không phải do ta hại, sao ngươi không tin?”
Thẩm Hoài kinh ngạc nhìn ta: “Nàng! Nàng cũng…”
Ta tát hắn mấy cái thật mạnh, cho đến khi đánh rụng hết răng hắn mới dừng tay.
“Kiếp trước nếu không phải ta quá yếu sau khi sinh, ngươi sẽ không chết dễ dàng như vậy.
“Để ngươi được tái sinh, quả là ông trời có mắt.”
Ta túm lấy tóc hắn, kéo hắn ngồi thẳng dậy, quỳ xuống.
“Người đâu, đỡ nhị tiểu thư vào đây.”
Gia nhân bên ngoài khiêng xác Trần Uyển vào.
Dưới ánh mắt kinh hoàng của Thẩm Hoài, ta ngồi lên ghế chủ vị.
“Lúc còn sống, Trần Uyển muốn làm vợ ngươi. Ta thì lại thương yêu muội muội nhất, không nỡ để nó ra đi với nỗi tiếc nuối.
“Ngươi không phải cũng luôn hối hận vì không cưới được nó sao? Đêm nay ta làm chủ, cho phép hai người các ngươi thành thân.”
Vừa khéo, Trần Uyển vẫn mặc áo cưới.
Gia nhân xé tấm lụa đỏ trang trí trên khung cửa sổ trói lên người Thẩm Hoài.
Cô dâu chú rể vào vị trí.
Ta quát: “Nhất bái thiên địa!”
Gia nhân ấn đầu Thẩm Hoài và xác Trần Uyển, bái lạy về phía cửa.
“Nhị bái cao đường!”
Cha mẹ đã mất, là tỷ tỷ, ta thản nhiên nhận lễ bái.
“Phu thê đối bái!”
Thẩm Hoài liều mạng giãy giụa nhưng song quyền khó địch tứ thủ. Hắn bị ấn đầu xuống một cách nhục nhã, trán chạm trán với xác Trần Uyển.
Không kìm chế được, hắn ngoảnh đầu nôn ọe.
Ta cười nói: “Muội phu, ngươi nên vui mừng mới phải. Sao ngươi lại không vui?”
Trong số gia nhân, kẻ nhát gan thì run rẩy, kẻ gan dạ thì cũng tái mặt.
Nhưng ta chỉ cần tung ra một nắm đậu vàng.
Họ lập tức liền vui vẻ vây quanh Thẩm Hoài, lớn tiếng chúc mừng.
Ta ra lệnh:
“Đưa Thẩm công tử vào động phòng đi.
“Muội muội ta đã mất. Là phu quân, ngươi nên ở trước thi thể nó thủ linh bảy ngày.”
Thẩm Hoài sợ hãi.
Hắn vội vàng đưa tay ra, muốn túm lấy vạt áo ta cầu xin.
Ta giẫm lên tay hắn.
Chính bàn tay này đã giết chết đứa con mà ta yêu nhất.
Ta giẫm nát nó, cười nói:
“Ta đi thành hôn đây. Ta đã nói với ngươi rồi đúng không? Nếu Du Lâm không xảy ra chuyện, căn bản sẽ không đến lượt ngươi.”
18
Ngày hôm sau là một ngày đẹp trời.
Giang Nam đã vào xuân, vài cành đào đã nở hoa.
Du Lâm mặc áo đỏ, nắm tay ta, đưa ta bước vào Du gia.
Chỉ trong một đêm, chàng đã trang hoàng lại sân nhà nơi mình lớn lên thành phòng tân hôn.
Trang điểm, đội khăn hỉ, tiệc mừng, cùng ăn, hợp cẩn…
Mọi thứ đều cho ta đủ thể diện.
Nhưng chàng vẫn căng thẳng đến mức mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay, sợ rằng sẽ chậm trễ với ta.
Ngay cả khi màn che buông xuống, nến hoa cháy sáng, hắn cũng phải từng bước hỏi ta.
Dù sao ta cũng là nữ nhi, sao có thể tiện trả lời chàng.
Hôm sau lười biếng thức dậy, chàng ôm ta vào lòng, chậm rãi chải đầu, rửa mặt, kẻ lông mày cho ta.
Chàng kẻ rất đẹp.
Chàng nói từ nhỏ đã thấy tổ phụ kẻ lông mày cho tổ mẫu, phụ thân kẻ lông mày cho mẫu thân như vậy.
Chàng đã học trong lòng rất nhiều lần.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể kẻ lên khuôn mặt của người trong lòng.
Ánh sáng ban ngày trong trẻo như nước, lặng lẽ rơi trên khuôn mặt chàng.
Lòng ta cũng lặng lẽ.
19
Sau khi mọi chuyện kết thúc, ta hiểu ra vì sao kiếp trước Du Lâm lại không tự biện hộ cho mình.
Chàng phải nói như thế nào?
Nói là Trần Sương hẹn chàng đến phòng tân hôn, hay nói là khi sắp chết Trần Uyển liên tục nhắc đến tỷ tỷ?
Giữa ta và chàng, chỉ có một người có thể trong sạch.
Chàng chọn ta.
Sau khi hôn sự hủy bỏ, khi ta lên thuyền chuẩn bị rời khỏi Hội Kê, Du Lâm đã đến tiễn ta.
Chỉ trong vài ngày, chàng đã gầy đi một vòng lớn, khuôn mặt đầy vẻ u sầu.
Nhưng chàng vẫn cố gắng nở nụ cười, đưa vòng vàng cho ta, nói là quà chia tay.
——Đó đáng lẽ là một trong những lễ vật ngày cưới.
Du Lâm nói chàng sẽ nhanh chóng điều tra rõ sự thật, trả lại sự trong sạch cho mình, cầu xin ta tin chàng.
Còn về hôn sự, chàng không nói nhiều.
Chúng ta đều hiểu rằng, một mạng người nằm giữa, lời hứa trước kia về việc nâng khăn sửa túi đã không thể thực hiện được nữa.
Chỉ đành nhìn nhau không nói, mỗi người cất giữ nỗi lòng đầy ắp, giấu vào muôn trùng khói sóng.
Ta không biết sự thật đã lên thuyền, không ngoảnh đầu lại nhìn chàng thêm một lần nào nữa.
Có lẽ là vì ta vẫn còn hy vọng, mong chàng mang theo bằng chứng đến gặp lại ta.
Nhưng chúng ta đều không ngờ rằng, sự thật sẽ không bao giờ được phát hiện ra nữa.
Thanh danh khó rửa sạch, duyên phận khó nối lại.
Đó là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau trong kiếp đó.
Chàng không có lập trường để ở lại, ta không có lập trường để quay đầu.
Sau đó, ta đợi ba năm, đợi đến khi nản lòng thoái chí.
Đúng lúc Thẩm Hoài lại nhiệt tình cầu hôn.
Hắn không quan tâm đến tất cả những lời đồn đại về ta, kiên định tin tưởng ta.
Ta quá mệt mỏi rồi.
Ta muốn bước vào cuộc sống mới, muốn có một gia đình mới.
Ta đồng ý.
Đợi đến khi tin Du Lâm qua đời truyền đến, chàng đã là cố nhân nào đó mà ta không thể nhắc đến tên.
Chỉ có chiếc vòng vàng vẫn đeo trên tay nhắc nhở ta, từng có một chàng trai nhìn ta đau buồn như vậy bên bờ sông.
Tình cảm và nỗi buồn trong mắt chàng chất đầy thuyền của ta.
20
Công chúa Đoan Dương nói sau khi thành hôn phải đi hưởng tuần trăng mật, Du Lâm nói phải nghe lời tổ mẫu.
Tổ phụ bị hố rất lâu cười lạnh nói theo lệ thì kỳ nghỉ thành hôn chỉ có bảy ngày, Du Lâm giả vờ không nghe thấy.
Chàng kéo ta làm nũng rất lâu.
Ôn nhu hương, phần mộ của nữ anh hùng.
Đợi đến khi ta nhớ lại Thẩm Hoài thì đã trôi qua ba tháng.
May quá, suýt nữa thì để hắn chết thẳng cẳng.
Ta sai người nhốt Thẩm Hoài vào một ngục tối, ngày đêm tra tấn.
Hắn đã từng hận, từng oán, từng mắng, khi ta nói với hắn rằng Thẩm gia ở kinh thành đã từ bỏ hắn, sắc mặt hắn xám xịt.
Nhưng hắn vẫn kiên trì sống sót.
Ta hỏi: “Đang đợi gì? Đợi hệ thống sao?”
Thẩm Hoài đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Kiếp trước Du Lâm đã lừa được tất cả mọi người. Không ai cho rằng cái chết của Trần Uyển có liên quan đến ta. Chỉ có ngươi, một mực cho rằng ta đã hại Trần Uyển.
“Là ai nói với ngươi rằng ta đã hại Trần Uyển? Lại là ai giúp ngươi chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã từ một thứ tử ở biên thành trở thành quan nhị phẩm? Đại ca của ngươi vốn cũng là một người rất có bản lĩnh. Nhưng sau khi ngươi trở về kinh thành, mọi việc của hắn đều không thuận lợi, cuối cùng ngay cả mạng cũng mất.
“Tin vào một hệ thống toàn nói dối. Ngươi và Trần Uyển, thật sự ngu ngốc như nhau!”
Mắt Thẩm Hoài đỏ ngầu, vẻ mặt điên cuồng: “Nhưng nó thực sự không phải là phàm vật. Nàng đã biết nó, vậy thì hãy thả ta ra, nếu không đợi ta…”
“Đợi cái gì?
“Nói cũng khéo, hôm đó để ngươi và muội muội bái đường xong, một thứ tự xưng là hệ thống tìm đến ta, nói có thể giúp ta hoàn thành ước mơ.”
Thẩm Hoài run rẩy môi, nhìn chằm chằm vào ta.
Ta nói:
“Bây giờ nó đang ở trên người ta. Đáng tiếc ta không dùng nó, nó không thể lấy được năng lượng. Chỉ có thể ngày đêm trong đầu ta mà cuồng nộ, dần dần suy yếu, rồi dần dần chết đi.
“Giống như ngươi vậy.”
Ánh sáng cuối cùng trong mắt Thẩm Hoài tắt ngấm.
Ta cười nói: “Nhưng ngươi hữu dụng hơn hệ thống nhiều.”
Mặc dù đều là trọng sinh nhưng ta là nữ tử, biết không nhiều về chuyện triều chính.
Thẩm Hoài thì khác.
Không vắt kiệt thông tin hắn biết được, sao ta nỡ để hắn chết.
Ta ra lệnh: “Dùng hình.”
Du Lâm sắp ra làm quan rồi.
Ta muốn chàng bình an vô sự được phong hầu bái tướng, thuận buồm xuôi gió đi hết cuộc đời hoa lệ này.
21
Sau khi thành hôn không lâu, những chuyện Du Lâm đã làm đều được người nhà chàng, cũng là người nhà ta, kể cho ta biết.
Ví dụ như hôn ước của ta và Du Lâm là do chính chàng cầu xin.
Khi ta không biết, có một thiếu niên đã gặp ta.
Từ đó ngày đêm nhớ thương, trằn trọc không quên.
Lại ví dụ như, Du Lâm năm nào cũng sẽ tự tay làm quà cho ta, rồi lặng lẽ bỏ vào lễ vật năm mới mà Từ gia đưa vào kinh.
Chàng chưa bao giờ để tâm đến muội muội của hôn thê đang nổi danh ở kinh thành.
Chàng chỉ nhìn thấy Trần Sương.
Ta đã đưa tất cả những thông tin moi được từ miệng Thẩm Hoài cho Du Lâm.
Chuyện hệ thống, ta cũng nói cho chàng biết, mục đích là để giải thích về cái chết của Trần Uyển.
Chàng tin tưởng ta, ta không thể phụ lòng chàng.
Đó là lần đầu tiên Du Lâm nổi giận với ta.
Chàng nói rằng thứ tà ác như vậy sao ta có thể lấy thân ra mạo hiểm.
Nói rồi lại tự mình dọa mình khóc.
Chàng nói, Trần Sương, ta thực sự rất thích nàng.
Ta nói ta biết.
Cho nên những thông tin này, ta không phải vì muốn báo đáp nên mới đưa cho chàng.
Người tặng ta quả đào, ta đáp lại bằng ngọc bích.
Không phải báo đáp, mà là mãi mãi tốt đẹp.
22
Sau khi Du Lâm biết chuyện kiếp trước giữa ta và Thẩm Hoài, chàng đã xông vào ngục tối, giận dữ chém Thẩm Hoài chín mươi chín nhát.
Chàng ôm ta, mắt đỏ hoe.
Chàng nói không sao.
Cô bé đáng yêu đó nhất định sẽ biết ta là người mẹ tốt nhất trên đời, một lần nữa chọn ta.
Chàng thậm chí còn bị ta bắt gặp vì muốn sinh con gái mà lén lút uống thuốc lạ.
Không biết là bài thuốc nào có tác dụng, ta thực sự sinh được một đứa con gái.
Con bé rất ngoan ngoãn, rất xinh đẹp, vừa sinh ra đã mở mắt cười với ta.
Cả Du gia đều vui mừng như điên.
Con bé là đứa con gái đầu tiên của Du gia sau bao đời, nó sẽ được mọi người hết mực cưng chiều.
Nó là bảo bối độc nhất vô nhị.
Du Lâm nắm tay ta nói.
A Sương, nàng xem, ta đã nói mà, con bé sẽ trở về.
Lần này, cả cha và mẹ đều rất yêu thương nó.
Lúc đó, nước mắt ta tuôn như suối.
Ta nói, đúng vậy.
Ta cũng rất yêu chàng, Du Lâm.
Hết.