Trăm Hoa Đua Nở - Chương 4
9.17
Hừ, bọn họ lại còn nói tôi và chị ấy không nổi bảy năm.
Tôi rất muốn cầu hôn chị ấy.
Nhưng chị nói chị thích mùa xuân, những ngày phồn hoa nở rộ.
Khi hoa nở, cô ấy cưới tôi.
Đáng giận, còn phải đợi gần nửa năm, nhẫn đã chuẩn bị xong rồi.
……
10.11
Hôm nay thật buồn.
Chị tôi khóc rất lâu.
Tôi cũng rất đau khổ, tôi và chị ấy sẽ không xa nhau, đúng không.
……
12.15
Không biết có phải gần đây công việc quá nhiều hay không, đầu đau quá.
Nhưng không sao, tôi sẽ bán thảm.
Chị gái lần nào cũng đến ôm tôi, thật vui vẻ.
Chiều nay, cả buổi chiều chị cũng không gửi tin nhắn cho tôi, tôi kể uất ức với chị ấy.
Chị nói chị ấy chỉ là bạn gái tôi, cũng không phải vợ tôi, dính chặt như vậy làm gì?
Đáng giận, chị chờ đi, chờ tháng ba hoa nở, em sẽ cưới chị, hừ!
……
1.20
Hôm nay mừng năm mới, tôi không nhịn được, cầu hôn chị ấy, chị đồng ý rồi.
Tôi biết ngay, chị ấy yêu tôi nhất mà.
Tháng ba sẽ tổ chức hôn lễ, đến lúc đó chị chính là vợ của tôi.
Hahaha, chó con cũng phải có vợ.
……
3.21
Ngày mai sẽ kết hôn với chị gái, làm sao bây giờ, thật vui mừng biết bao.
Thật muốn nhìn thấy chị ấy ngay bây giờ.
Nhưng bởi vì theo tục lệ phải ngày mai mới có thể gặp, đáng giận, rất nhớ chị.
Bằng không lái xe len lén đi xem một chút đi, chỉ liếc mắt một cái thôi.
……
Kết quả Hứa Trạch Ngôn ngay cả cái nhìn cuối cùng của tôi cũng không thấy.
Trên đường tới đây, anh bị tai nạn xe cộ.
Từ ngày đó trở đi, thời gian của tôi dường như vĩnh viễn dừng lại ở ngày đó.
Chỉ cần qua một ngày nữa, em có thể gả cho anh.
Hứa Trạch Ngôn, em rất đau khổ.
Anh có thể đến ôm em một cái không?
17
Thời gian trôi qua thật nhanh, đã hai tháng trôi qua kể từ khi nam quỷ Hứa Trạch Ngôn kia biến mất.
Hôm nay là ngày 22 tháng 3.
Là ngày năm đó tôi đồng ý gả cho Hứa Trạch Ngôn.
Mất trí nhớ lâu như vậy, vẫn không thể gả cho anh ấy, không biết cái đồ khóc lóc này có phải muốn ở dưới đó khóc đến mù mắt hay không.
Nhưng không sao, bây giờ tôi đã nhớ ra tất cả.
Hứa Trạch Ngôn, chờ em một chút.
Hứa Trạch Ngôn thích hôn lễ kiểu Trung Quốc, cho nên tôi liền mặc mũ phượng khăn quàng mà anh ấy thích nhất.
Hứa Trạch Ngôn thích hoa hải đường, tôi trồng đầy hoa hải đường trong sân.
Bây giờ, hoa nở.
Hứa Trạch Ngôn, em đến lấy anh…
Máu tươi từng giọt từng giọt theo cổ tay tưới lên cánh hoa, trong thoáng chốc, tôi giống như nghe thấy có người đang nhẹ giọng nỉ non.
“Chị, chị thật ngốc.”
“Nhưng mà, em thật sự rất thích.”
“Rất thích rất thích.”
Giống như là cảm ứng được cái gì, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, rõ ràng cái gì cũng không có, nhưng tôi lại nhịn không được nở nụ cười.
“Hứa Trạch Ngôn, là anh sao?”
“Hoa nở rồi, anh tới cưới em.”
“Em biết, anh luôn luôn luyến tiếc em.”
……
Sau đó, trên ngọn núi phía sau thôn, bên cạnh gò đất nhỏ không có bia mộ kia, lại có thêm một gò đất nhỏ.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Một đóa hoa hải đường rơi trên gò đất nhỏ.
18 – Ngoại truyện
Sau khi tôi chết, tôi đi theo một nhóm người lên cầu Nại Hà.
Xa xa liền thấy có một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đứng ở đầu cầu, đang cùng Mạnh Bà nói chuyện gì đó: “Bà bà, bà để cho tôi ở đây chờ một chút đi, một mình cô ấy qua cầu, tôi không yên lòng.”
Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên Mạnh Bà ứng phó với người này, trên mặt mang theo chút không kiên nhẫn, còn có đồng tình: “Có cái gì mà không yên lòng chứ, dù sao sau khi uống canh Mạnh Bà, cô ấy cũng sẽ không nhớ gi cả, sao cậu lại ngốc như vậy.”
“Qua nhiều năm như vậy, cậu đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội đầu thai tốt, bao nhiêu gia đình tốt như vậy, cậu đều từ chối, chẳng lẽ vì chờ đợi người bạn gái kia của cậu?”
“Người đã chết, đừng quá cố chấp, nói không chừng người ta đã kết hôn rồi.”
Nghe vậy, vẻ mặt thiếu niên có chút mất mát, bĩu môi hốc mắt đều đỏ.
Nước mắt lộp bộp bắt đầu rơi.
“Tôi biết, bà bà, tôi biết rồi.”
“Nhưng tôi chỉ muốn nhìn cô ấy một cái, chỉ liếc một cái, cho dù cô ấy lại thích người khác, kết hôn, đã quên tôi, nhưng tôi cũng vẫn muốn nhìn lại.”
Nghe đến đây, tôi rốt cuộc nghe không nổi nữa, vừa chạy vừa hô: “Hứa Trạch Ngôn!”
“Em đến muộn rồi.”
“Nhưng hình như cũng không muộn như vậy.”
Nghe được thanh âm của tôi, tôi rõ ràng thấy được sự vui mừng trong mắt thiếu niên.
Một giây sau, tôi bị Hứa Trạch Ngôn ôm thật chặt vào trong ngực.
Nước mắt nóng rực rơi trên vai tôi, nhưng tôi lại được an tâm như trước nay chưa từng có.
“Ngốc, sao vẫn thích khóc như vậy.”
“Chị, sao chị lại tới sớm như vậy?”
Hai người chúng tôi đồng thời mở miệng, đều ngây ngẩn cả người.
Tôi nhếch khóe môi: “Bởi vì luyến tiếc anh, đã nói sẽ gả cho anh, sao em có thể nuốt lời chứ?”
“Anh luôn nói em gạt anh, xem xem, lần này em không gạt anh chứ.”
Hứa Trạch Ngôn không nói gì, nhưng tôi có thể cảm giác được rõ ràng, người đàn ông khóc càng dữ dội hơn.
Sau một lúc lâu, Hứa Trạch Ngôn mới hung hăng gật đầu: “Ừ.”
“Chị, chúng ta cùng nhau đầu thai đi.”
“Lần này chúng ta làm thanh mai trúc mã đi, cấp ba mới quen biết thì đã quá muộn rồi, em đã… Chờ quá lâu rồi…”
Một năm sau.
Phương Doãn và Hứa Trạch Ngôn ra đời, trong nhà đặt hôn ước từ nhỏ cho họ.
Ở tuổi 18.
Phương Doãn và Hứa Trạch Ngôn thi đậu cùng một trường đại học, ở bên nhau.
Ở tuổi 22.
Phương Doãn và Hứa Trạch Ngôn tốt nghiệp, bằng tốt nghiệp và giấy kết hôn đồng thời tới tay.
Trong đám cưới, hai người họ tổ chức đám cưới kiểu Trung Quốc.
Phương Doãn mũ phượng khăn quàng, Hứa Trạch Ngôn mặc trang phục trạng nguyên.
Hai người nhìn nhau cười, nụ cười này, giống như là vượt qua một kiếp người.
Quen thuộc và hạnh phúc.
Lúc này, bên cạnh vang lên âm thanh của người chủ hôn.
“Nhất bái thiên địa.
Nhị bái cao đường.
Phu thê giao bái.”
……
Đêm động phòng hoa chúc, Phương Doãn đột nhiên nói: “Không biết tại sao, em luôn có cảm giác giờ khắc này em đã đợi rất lâu, thật lâu thật lâu.”
Hứa Trạch Ngôn sửng sốt, cũng nở nụ cười: “Anh cũng vậy, gặp em lần đầu, đã muốn ở bên em cả đời.”
“Sau khi kết hôn chúng ta nuôi một con chó nhỏ đi, gọi là Cửu Cửu được không?”
“Được.”
Từ đó về sau, không bệnh không tai, cả đời thuận lợi.
19 – Phiên ngoại: Góc nhìn nam chính
Tôi là Hứa Trạch Ngôn, sau khi chết tôi biến thành quỷ, phiêu đãng ở thế gian này.
Bởi vì chấp niệm của tôi quá sâu, nên không bước lên cầu Nại Hà, mà là lưu lại ở chỗ này.
Bởi vì là ma quỷ, cho nên sự tồn tại của tôi không ai có thể nhìn thấy.
Dựa vào loại tiện lợi này, mỗi ngày tôi đều đi theo bên cạnh Phương Doãn.
À, đúng rồi, Phương Doãn là bạn gái tôi.
Làm tròn là vợ tôi.
Cô ấy cứ ghét bỏ việc tôi bám đuôi cô ấy, nhưng lại ôm tôi hôn nhẹ, hiện tại cô ấy không nhìn thấy tôi, tôi có thể quang minh chính đại dính lấy cô ấy.
Nhưng đi theo thì tôi lại phát hiện, Phương Doãn đã quên tôi.
Tất cả mọi người đều nhớ, duy chỉ có quên tôi.
Phát hiện chuyện này tôi không nhịn được khóc liền ba ngày, nhưng sau đó cũng tiêu tan, dù sao tôi đã chết.
Quên đi, quên tôi cũng tốt, như vậy cô ấy cũng sẽ không đau khổ.
Luyến tiếc cô chỉ thêm khổ sở.
Không biết có phải ông trời thấy tôi quá đáng thương hay không, lúc cô tham gia tang lễ lại ném một bó hoa lên mộ phần của tôi.
Đêm đó tôi liền phát hiện, tôi có thể gặp được cô.
Quả thực điều này đã làm cho người ta rơi lệ.
Nhưng sợ làm chị gái sợ hãi, từ đó về sau, tôi chỉ dám chạy ra nhìn chị gái khi cô ấy đang ngủ.
Thuận tiện len lén hôn cô ấy.
Nhưng không nghĩ tới chính là, tôi hôn khiến cho cô ấy tỉnh lại, nhưng cô ấy cho rằng đây chỉ là mơ.
Mộng đẹp không dài, bà Lý gọi điện thoại cho cô về nhà.
Vì đuổi tôi đi, lại muốn cô đính hôn.
Được rồi, nếu cô có thể gả cho một người thật lòng yêu cô cũng không tệ, nhưng lại là tên cẩu tặc Tùng Dã này.
Cũng là sau khi tôi chết biến thành quỷ mới biết được, hóa ra người hại chết tôi là Tùng Dã.
Hại chết tôi là coi như xong, hắn còn muốn hút đi khí vận của cô.
Làm sao được?
Tại chỗ tôi liền nhịn không được, buổi tối tôi liền cầm hoa cô “Tặng” cho tôi đi gõ cửa nhà cô.
Lừa cô nói, tặng hoa cho tôi liền tương đương với hạ sính lễ cho tôi, nếu đổi ý, sẽ bị lôi đi làm cô dâu ma.
Kết quả không nghĩ tới cô lại bị dọa khóc.
Ai, tôi sợ nhất là cô ấy khóc, cô ấy vừa khóc, tôi liền giả bộ không nổi, chỉ có thể an ủi ngược lại cô ấy.
Đáng giận, chết rồi vẫn là bị cô đắn đo gắt gao.
Không nghĩ tới chính là, không đợi tôi mang cô rời đi, Tùng Dã đã tới, còn lừa dối cô nói tôi muốn hại chết cô.
Chậc, tôi sẽ hại chết vợ thân thiết của mình sao, đáng giận.
Nhưng cô dường như đã dao động.
Không có cách, tôi chỉ có thể tiếp tục giả bộ làm ác nhân, hung dữ uy hiếp cô, để cho cô vẫn ở bên cạnh tôi.
Nhưng lại một lần hôn quá mức, cô ấy khóc.
Nhưng tôi thật sự rất tức giận, tôi sợ cô trở lại bên cạnh tên khốn kiếp kia.
Tôi rõ ràng đã bảo cô không nên chạy ra ngoài.
Cho nên chỉ có thể hung hăng “Giáo huấn” cô một trận, để cho cô không dám lại chạy loạn ra ngoài.
Trong quá trình giáo huấn, cô khóc rất thương tâm, cuối cùng còn gọi tên của tôi.
Điều này làm cho tôi không thể tàn nhẫn hạ quyết tâm.
Rõ ràng đã quên tôi, nhưng vẫn sẽ thốt ra tên của tôi.
Cô như vậy, bảo tôi làm sao bỏ được?
Cứ như vậy, tôi lại mềm lòng.
Nhưng thân thể cô lại càng ngày càng kém, là tên cẩu tặc Tùng Dã kia giở trò quỷ đó.
Bản thân hắn là một con quỷ đoản mệnh, chỉ muốn thông qua loại đường tà này mượn mạng người khác.
Mắt thấy thời gian cô hôn mê càng ngày càng lâu, tôi bắt đầu thường xuyên đi phá hư trận pháp của Tùng Dã.
Cuối cùng, tôi triệt để phá đoạn nhân quả này, cô cũng sẽ không bị Tùng Dã ảnh hưởng.
Nhưng tôi cũng bị cắn trả, quỷ hồn càng ngày càng suy yếu, càng về sau, ngay cả cô cũng không nhìn thấy tôi.
Đây còn chưa phải là tệ nhất, dương khí nhân gian quá nặng, tôi quá suy yếu, căn bản không thể ở lại đây.
Sau khi trở lại cầu Nại Hà, tôi mặt dày bảo Mạnh Bà cho tôi chút thời gian.
Tôi nghĩ, cho dù đợi đến khi Phương Doãn tóc bạc phơ cũng không sao cả, tôi chỉ muốn nhìn lại cô ấy, sau đó đầu thai cùng cô ấy.
Không biết có phải đợi quá lâu hay không, tôi là một con quỷ, mà lại ngủ thiếp đi.
Trong mơ cô đội mũ phượng khăn quàng, đứng ở giữa một vườn hoa hải đường, cười rất đẹp mắt.
Tôi nghe cô ấy nói: “Hứa Trạch Ngôn, em tới gả cho anh.”
Hốc mắt tôi ươn ướt, nhịn không được đáp lại: “Chị, chị thật ngốc.”
“Nhưng mà, em thật sự rất thích.”
“Rất thích rất thích.”
Kết quả không nghĩ tới chính là, đây hết thảy đều là sự thật, cô thật sự tới tìm tôi.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, tôi vẫn không thể nhịn được, ôm cô khóc.
Chúng tôi cùng nhau đầu thai, lúc này đây, chúng tôi phải ở bên nhau thật lâu thật lâu……
(Hết)