Trăm Hoa Đua Nở - Chương 3
12
Hồn phi phách tán.
Không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của Tùng Dã, trong miệng tôi lặp đi lặp lại bốn chữ này, giống như là làm sao cũng không thể tin được, rõ ràng đêm qua chúng tôi còn ở cùng một chỗ.
Rõ ràng đêm qua, hắn còn đang dỗ tôi ngủ.
Rõ ràng……
Lúc này, tôi đột nhiên nhớ tới tối hôm qua trước khi ngủ Hứa Trạch Ngôn đã nói qua câu nói kia: “Thế nào? sợ tôi biến mất?”
Đúng vậy, luyến tiếc, làm sao bây giờ?
Hứa Trạch Ngôn, anh có thể đừng biến mất được không?
Ẩn giấu cảm xúc trong lòng, tôi thản nhiên nhìn bụi rậm: “Cảm ơn anh đã tới cứu em, nếu quỷ quấn lấy em đã hồn phi phách tán, vậy chúng ta…”
Lời còn chưa dứt, Tùng Dã giành nói trước: “Phương Doãn, chúng ta kết hôn đi.”
Tôi trầm mặc hai giây, ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc: “Tùng Dã, anh nghiêm túc sao? Vì sao?Anh biết đấy, em không thích anh.”
Nghe vậy, Tùng Dã cười khổ một tiếng, trong mắt kiên định như chưa từng có: “Phương Doãn, em không biết, kỳ thật anh đã thích em rất lâu rồi, nhưng anh sợ em từ chối anh, nên anh vẫn không dám nói cho em biết.”
“Em cũng không biết, lúc anh nghe được em muốn đính hôn với anh, anh vui biết bao nhiêu, anh biết em không thích anh, anh càng biết em đính hôn với anh thậm chí kết hôn cũng là vì không muốn bị quỷ bám theo, nhưng vậy thì sao?”
“Anh tin tưởng, chỉ cần anh đối tốt với em, em sẽ thích anh.”
“Hơn nữa bà Lý cũng nói, anh là người đàn ông trong thôn có dương khí nặng nhất, em ở với anh, rốt cuộc vẫn không sợ bị những thứ kia dây dưa, chẳng lẽ bà Lý nói em còn không tin sao?”
“Phương Doãn, anh yêu em, anh sẽ đối tốt với em cả đời, thật đấy.”
“Cho nên, gả cho anh đi.”
Nhìn thâm tình trong mắt Tùng Dã, tôi do dự một lát, gật đầu.
Thấy tôi gật đầu, Tùng Dã hưng phấn phát điên, ôm tôi đi vài vòng.
Tôi cười cười, trong mắt không có nửa phần tình cảm.
Giống như là sợ tôi đổi ý, hôn lễ cử hành rất vội vàng, hơn nữa dưới yêu cầu của tôi, tiệc rượu chỉ mời một ít thân thích có quan hệ tốt.
Ngày hôn lễ, tôi đội mũ phượng khăn quàng, nhìn Tùng Dã đang đi tới trước mặt, chậm rãi nhếch khóe môi: “Tùng Dã, nhân quả tuần hoàn, đến giờ rồi, anh nên chết đi…”
13
Nghe tôi nói, nụ cười trên mặt Tùng Dã cứng đờ: “Phương Doãn, em có ý gì…”
Lời còn chưa dứt, Tùng Dã đột nhiên hộc máu.
Nhìn bộ dạng khiếp sợ của hắn, tôi đưa tay vỗ nhẹ mặt hắn, ánh mắt lạnh như băng: “Ý của tôi là, tôi nhớ ra rồi, là anh, giết Hứa Trạch Ngôn.”
Tùng Dã chết, xe cứu thương còn chưa tới, hắn đã chết.
Thân thích xung quanh thấy thế sợ hãi, ồn ào ầm ĩ, cha mẹ Tùng Dã lại khóc đến rơi nước mắt đầy mặt, tôi đứng ở trong góc nhìn tất cả, nở nụ cười.
Ba tháng trước, tôi thường rơi vào trạng thái hôn mê, có lúc là vài giờ, có lúc là một hai ngày.
Trong thời gian hôn mê, tôi đã có một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, Hứa Trạch Ngôn là bạn trai tôi, chúng tôi quen biết mười năm, ở bên nhau bảy năm.
Từ trung học, tốt nghiệp đại học, rồi đi làm.
Hứa Trạch Ngôn trong mơ là một kẻ ngốc, nhưng tôi lại rất thích anh ấy.
Đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, mỗi ngày anh ấy đều chạy đến bệnh viện dạy bù cho tôi bị bệnh nằm viện, nhìn thấy tôi lo lắng còn có thể vỗ ngực nói, cùng lắm thì học thêm một năm với tôi, cũng không thể để một mình tôi ở lại đây chịu khổ được.
Anh ấy sẽ mua thuốc đổ nước đường đỏ cho tôi khi kỳ sinh lý của tôi khó chịu.
Anh ấy sẽ thay tôi ăn mắng khi tôi bị mắng ở nhà.
Anh ấy sẽ che dù đón tôi mỗi ngày mưa.
Anh ấy sẽ làm thay tôi khi tôi không thể làm việc, chỉ để tôi ngủ thêm một giờ.
Anh ấy sẽ……
Anh ấy sẽ làm rất nhiều thứ.
Thậm chí lúc mới ở bên nhau, tất cả mọi người không coi trọng chúng tôi, đều nói em trai mà, chơi đùa một chút là được, nó cũng sẽ không nghiêm túc.
Sau đó Hứa Trạch Ngôn nghe xong những lời này, hốc mắt nháy mắt liền đỏ lên, khóc nói với tôi là anh ấy rất nghiêm túc, bảo tôi đừng đá anh ấy đi.
Sau đó lại có người nói, đừng thấy Hứa Trạch Ngôn hiện tại đối tốt với tôi, nhưng chưa chắc có thể qua bảy năm.
Kết quả năm thứ bảy bên nhau, Hứa Trạch Ngôn cầu hôn tôi.
Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng tôi và Hứa Trạch Ngôn sẽ mãi mãi ở bên nhau, nhưng không có.
Hứa Trạch Ngôn đã chết.
Chết ở mùa xuân năm ấy phồn hoa nở rộ.
14
Hứa Trạch Ngôn chết vì tai nạn xe cộ, lúc ấy ngỡ là tai nạn ngoài ý muốn.
Tất cả mọi người đều tin, nhưng chỉ có tôi không tin, bởi vì cái chết của Hứa Trạch Ngôn đã bị người ta động tay.
Từ nhỏ tôi được bà Lý nuôi lớn, nên kế thừa một chút tài của bà.
Tôi đã xem qua nhân quả của Hứa Trạch Ngôn, không nên như vậy.
Hứa Trạch Ngôn bị Tùng Dã hại chết.
Phải mất nửa cuộc đời để tìm ra kết quả này.
Tôi không biết cụ thể Tùng Dã đã làm như thế nào, tôi chỉ biết là, từ ngày đó trở đi, sự nghiệp của Tùng Dã một đường thông thuận, vẻn vẹn chỉ trong vòng một năm đã từ vô danh trở thành đại minh tinh.
Nhưng cũng bởi vì cắn trả, khoảng thời gian đó trạng thái của tôi rất không tốt, dẫn đến từ trên cầu thang ngã xuống đập đầu.
Tất cả mọi chuyện đều nhớ, duy chỉ quên Hứa Trạch Ngôn.
Nghe nói con người khi bị kích thích cực lớn, đại não xuất phát từ nguyên nhân bảo vệ, sẽ quên đi chuyện khiến chủ nhân đau khổ nhất.
Nhưng sự xuất hiện của Hứa Trạch Ngôn sau khi tham gia tang lễ, khiến tôi liên tục suy nghĩ.
Mãi cho đến khi giấc mơ này kết thúc, tôi nhớ tới Hứa Trạch Ngôn.
Cho nên tôi nhúng tay vào nhân quả của Tùng Dã, lúc trước hắn làm ác hại chết Hứa Trạch Ngôn, sau khi bị tôi động đậy, hắn cũng bị cắn trả.
Giờ phút này, tôi nhìn thi thể của Tùng Dã xa xa, trong lòng chỉ cảm thấy sảng khoái.
Không để ý tới hiện trường lộn xộn, tôi vội vàng chuẩn bị đi tìm bà Lý, tôi còn có chuyện muốn biết.
Hồn ma của Hứa Trạch Ngôn, thật sự biến mất sao?
Cuối cùng tôi tìm được bà Lý trong phòng cưới, bà Lý thấy tôi đến, lông mày hung hăng nhíu lại.
Tôi nhíu mày: “Bà Lý, sao vậy?”
“Phòng tân hôn này có vấn đề, có phải con thường xuyên rơi vào hôn mê hay không, hơn nữa vận khí còn đặc biệt kém.”
Tôi gật đầu: “Là có tình huống này, nhưng chỉ kéo dài gần nửa tháng, làm sao vậy ạ?”
“Chỉ có nửa tháng? Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ là có người thay con ngăn cản?” Bà Lý khiếp sợ nói.
15
Nghe nói như thế, trong lòng tôi lộp bộp một chút: “Đây là…… Có ý gì? Cái gì gọi là có người thay con ngăn cản?”
“Con bị mượn vận, cho nên thân thể mới thích ngủ, vận khí cũng trở nên đặc biệt kém, theo lẽ trạng thái này không nên chỉ duy trì trong thời gian ngắn như vậy, cho nên hẳn là có người thay con ngăn cản, cho nên phía sau con mới khôi phục bình thường.”
“Hơn nữa lúc bà vừa tới hiện trường hôn lễ đã cảm thấy không thích hợp, phòng tân hôn này có vấn đề, nhưng người được lợi đã chết, cho nên bây giờ con mới không sao.”
“Nếu con ở trong gian phòng này thời gian dài, chỉ sợ sống không được bao lâu.”
“Người nọ sợ là muốn mượn mạng của con.”
“Mà người mượn là ai, kết quả không cần nói cũng biết.”
Như vậy người thay tôi ngăn cản……
Hứa Trạch Ngôn, anh đúng là đồ ngốc.
“Vậy người thay con ngăn cản, sẽ như thế nào?”
“Đừng lo lắng, sẽ chỉ bệnh nặng một hồi, thân thể con người kiên cường hơn con nghĩ.”
“Nếu như thay con ngăn cản, là quỷ thì sao?”
Nghe vậy, bà Lý đột nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có chút phức tạp: “Hai loại khả năng, hoặc là hồn phi phách tán, hoặc là quỷ hồn sẽ vô cùng suy yếu, suy yếu đến bất kì kẻ nào cũng không nhìn thấy.”
Không ai thấy à?
Tôi theo bản năng nhìn xung quanh, Hứa Trạch Ngôn, có phải anh vẫn còn ở bên cạnh em hay không, chỉ là em không nhìn thấy anh… đúng không.
Lượng tin tức hôm nay nhận được thật sự quá lớn, lớn đến mức cả người tôi đều đần độn.
Không biết vì sao, một mình tôi đi tới căn nhà lúc trước Hứa Trạch Ngôn đóng cửa.
Khóa cửa được mở bằng vân tay và tôi đã đưa tay vào.
Theo một tiếng nhỏ giọt, cửa mở ra.
Nhìn bố trí quen thuộc trong phòng, trong đầu lại nhịn không được xẹt qua từng chút từng chút chuyện xảy ra giữa tôi và Hứa Trạch Ngôn ở trong phòng.
Sau khi tốt nghiệp đại học, hai chúng tôi sống ở đây, tròn ba năm.
Đồ nội thất gì đó đều do một tay tôi bố trí.
Ngồi trên sô pha, nước mắt rốt cuộc không nhịn được chảy xuống: “Hứa Trạch Ngôn, làm sao bây giờ? Em rất nhớ anh.”
16
Điện thoại di động không cẩn thận trượt ra khỏi túi, tôi yên lặng mở ra.
Điện thoại di động là sau khi mất trí nhớ mới mua, bên trong không có một tấm ảnh nào của Hứa Trạch Ngôn cả, nhưng trên app thì khác, bên trong có dấu vết của hai chúng tôi từng yêu nhau, là Hứa Trạch Ngôn dùng acc nhỏ ghi lại.
Có thể anh ấy sẽ không bao giờ biết, nhật ký mà anh ấy đăng nhiều kỳ trên app khoai lang nhỏ đã bị tôi xem được.
Anh ngây thơ cho rằng chỉ cần chặn người quen, sẽ thật sự không bị tôi nhìn thấy.
Đoạn tình yêu này của hai chúng tôi, rất nhiều người đều không xem trọng, cảm thấy tình chị em bình thường đều không có kết quả, mỗi lần Hứa Trạch Ngôn nghe xong đều rất tức giận, liền bắt đầu xoát cảm giác tồn tại, vụng trộm show ân ái trên app khoai lang nhỏ.
3.21
Hôm nay nghe được bạn bè nói chị và tôi chỉ là chơi đùa.
Hừ, tôi mới không tin.
Ngày hôm qua chị còn hôn tôi!
Đều là ghen tị, ghen tị.
……
3.26
Hôm nay cãi nhau với chị, chị nói muốn ném chó con đi.
Tôi không nhịn được, rơi nước mắt tí tách hai giờ, chị đến dỗ tôi.
Hừ, xem địa vị gia đình chúng tôi này.
Cùng quá tôi mới không dễ dỗ như vậy, cần hai cái hôn nhẹ mới được.
……
4.15
Tối hôm qua chị đi ngủ, tôi mơ mơ màng màng cảm giác chị đắp chăn cho tôi, còn nhẹ nhàng hôn tôi một cái.
Ha ha ha, tôi nhắm mắt lại vui vẻ một lúc.
Quả nhiên chị vẫn yêu tôi.
……
5.20
Chị nói khi còn bé vẫn muốn nuôi một con chó nhỏ, nhưng trong nhà không cho.
Hôm nay tôi tặng chị một con chó sữa nhỏ, chị rất vui mừng, nâng tôi hôn vài cái.
Chị còn đặt tên cho con chó là Cửu Cửu.
Hừ, tôi mặc kệ.
Chị chính là muốn nói tình yêu của chúng tôi dài lâu thật lâu!
Tôi không tiếp nhận phản bác.
……
6.11
Làm sao bây giờ, hình như chị hết yêu tôi rồi.
Hôm nay chị chơi với Cửu Cửu cả buổi chiều cũng không gửi tin nhắn cho tôi.
Phải làm thế nào mới có thể được nuông chiều?
Hay là tôi cũng đeo tai chó lông xù đi?
Tôi lớn lên đẹp trai như vậy, chị nhất định sẽ nhịn không được hôn tôi, hừ.
……
7.18
Hôm nay gặp được thanh mai trúc mã của chị, cảm giác rất không tốt.
Nói không nên lời, ánh mắt hắn nhìn người là lạ.
Và hắn đã lấy chiếc đồng hồ mà tôi luôn đeo bên mình.
Chết tiệt, đó chính là món đồ chị tặng tôi.
……
8.5
Gần đây tôi cảm giác đầu óc có chút hỗn loạn, làm việc còn xảy ra sai lầm.
Làm sao bây giờ, tôi sẽ không bị Alzheimer trước thời hạn chứ?
Chị ấy có ghét bỏ tôi hay không đây.
……