Trái Tim Hoàng Đế - Chương 5
Phu thê hầu gia tưởng rằng Liễu Ngọc sủng thiếp diệt thê, chọc giận ta, suýt nữa bắt hắn quỳ ở từ đường, mãi đến khi ta hết lần này đến lần khác tuyên bố, hòa li là quyết định mà ta và Liễu Ngọc đã suy nghĩ kỹ lưỡng, không phải nhất thời nóng giận, Liễu Ngọc mới không phải chịu gia pháp.
Ngày hòa li, Liễu Ngọc vào buổi sáng tự tay cài cho ta trâm cài hắn từng thắng được, nói: [Chúc ngươi hôn nhân viên mãn.]
[Triều đình sẽ không ban hôn cho ngươi nữa,] ta nhìn Liễu Ngọc trong gương nói, [Nếu ngươi thực sự thích ai, nếu như có gặp khó khăn khi tái hôn, đến lúc đó triều đình sẽ đứng ra.]
[Triều đình vốn không nợ ta điều gì, ngươi cũng vậy.] Liễu Ngọc nói.
Tin ta và Liễu Ngọc hòa li không đến một ngày đã truyền khắp kinh thành, nhất thời, đủ loại lời bàn tán đều có nhưng nhiều nhất vẫn là bày tỏ sự khó hiểu, có người nói gia thế của ta cao hơn nhà chồng, lại từng liều mình cứu chồng, sao đột nhiên lại không thể sống cùng nhau nữa.
Mọi người nhiệt tình bàn luận về những ẩn tình bên trong, cho đến khi nghe tin thái hậu rời khỏi hoàng cung, đến quốc tự tĩnh dưỡng, họ mới đổi sang chủ đề bàn tán khác.
Ta đuổi theo đến quốc tự, ở bên cạnh thái hậu hầu hạ bà.
Ban đầu thái hậu không muốn để ý đến ta, thậm chí không cho ta đến gần nhưng ta ngày ngày ở bên bà tụng kinh ăn chay, bà không còn giữ được vẻ mặt lạnh lùng nữa, có một lần còn thở dài với ta, [Con không biết chốn thâm cung hiểm ác thế nào đâu.]
Ta biết, ta biết, ta từng sống trong cung nhiều năm. Nhưng… ta vẫn không nỡ xa Cảnh Đình.
Bây giờ ta mới nhận ra tình cảm của ta đối với Cảnh Đình, cũng giống như sau khi xuất giá mới biết được sự chấp niệm của Cảnh Đình đối với ta.
Không lâu sau, Cảnh Đình sai cung nhân mang đến một bức thư, trên đó chỉ viết vài chữ, [Thê tử của trẫm là Ngụy thị, có thể về rồi.]
Ta không trả lời, chỉ nhờ người mang một chiếc khăn tay cho huynh ấy.
Trong khoảng thời gian này, kinh thành truyền đến một tin vui.
Liễu Ngọc tái hôn, cưới chính là cô nương mà hắn đưa về từ phương Nam. Cô nương đó vốn là con gái của một tri phủ, chỉ vì gặp phải giặc cướp trên sông nước nên bị đập vào đầu mất trí nhớ, mới đi theo Liễu Ngọc về.
Ta tặng Liễu Ngọc rất nhiều lễ vật, không ngờ hắn lại hồi lễ gấp đôi, nói là cũng chúc mừng ta.
Năm thứ hai Cảnh Đình lên ngôi, hạ chỉ sách phong ta làm hoàng hậu. Ngay cả sách bảo hoàng hậu cũng được đưa đến trước mặt ta.
Cung nhân đến bẩm, lễ sách phong đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ta chuẩn bị chu toàn.
Ta lặng lẽ hỏi cung nhân, tình hình ở trong trước thế nào?
Cung nhân thành thật khai báo, nói rằng trong triều quả thực ý kiến không thống nhất, có người nói nữ tử đã xuất giá không thể vào cung, dù sao cũng chưa từng có tiền lệ, thậm chí có ngôn quan táo bạo trực tiếp hỏi Cảnh Đình, có phải huynh ấy đã cướp vợ của thần tử không.
Cảnh Đình dùng ba câu phản bác lại tất cả những lời dị nghị, thứ nhất, Ngụy thị là con gái của quốc công, hậu duệ của công thần, đã xuất giá không đủ để trở thành lý do ngăn cản nàng vào cung. Thứ hai, Ngụy thị và người nhà họ Liễu đã hòa li, sao có thể nói là vợ của thần? Thứ ba, đã không có tiền lệ, vậy thì bây giờ chính là tiền lệ sau này.
Lễ sách phong vốn đã long trọng, Cảnh Đình lại cố ý thêm không ít thứ, ngay cả những viên châu trên phượng quan huynh ấy cũng bảo người khảm thêm vài viên.
Sau khi lễ nghi phức tạp kết thúc, chính là đêm động phòng.
Ta cũng thực sự không ngờ, sẽ động phòng với cùng một người nam nhân hai lần.
Khác biệt là, lần này ta nhân lúc huynh ấy không chú ý, dùng dải lụa che mắt huynh ấy lại.