Trái Tim Băng Giá - Chương 6
10
Giấy chứng nhận kết hôn đến tay.
Thần sắc hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, toàn bộ quá trình không có cảm xúc phập phồng.
Hắn trở về California, tôi trở về Amsterdam.
Trên máy bay riêng, hắn đeo chiếc nhẫn đính hôn đó lên ngón đeo nhẫn của tôi.
Đeo vào, hắn cũng không buông tay ra: “Vì sao không tới tìm anh?”
Tôi rũ mắt: “Tuổi còn nhỏ, sợ anh coi thường em.”
Tay hắn lớn hơn tôi rất nhiều, tôi trốn cũng trốn không thoát.
“Lục Khoát Chi tới tìm anh, lúc em học năm ba đại học.”
Tôi ngẩng đầu, hắn nhìn lại, nói tiếp: “Hắn nói em đã đi tìm hắn, cầu xin hắn giúp em. Hắn hỏi anh, vì sao em tình nguyện tìm hắn, cũng không tới tìm anh.”
“Anh tin sao?” Tôi hỏi.
“Nếu như anh có lý trí sẽ không tin, sẽ tìm em xác nhận.” Hắn lạnh nhạt cười, “Nhưng anh đối với chuyện của em, từ trước đến nay đều không tỉnh táo.”
Đây chính là nguyên nhân hắn không tới tìm tôi, mà lựa chọn sau lưng giúp tôi.
Hắn nghĩ tôi không yêu hắn.
Xuống máy bay, Hàn Chính vẫn giống như lúc trước, kiên trì đưa tôi đến cửa nhà.
“Sau khi tốt nghiệp em tính toán thế nào?” Hắn hỏi tôi.
“Năm cuối cùng em học rất căng thẳng, một tuần cơ bản không nghỉ.” Tôi không biết nói cái gì, cúi đầu nhìn nhẫn trên tay, “Vốn định cầm cự làm việc ở đây.”
“Quá bốc đồng.”
Người tỉnh táo lại, mới phát hiện rất nhiều chuyện ngăn trở ở trong đó.
Trợ lý từ xa nhắc nhở hắn, thời gian không còn nhiều.
Tôi đẩy đẩy hắn: “Đi đường cẩn thận, tạm biệt.”
Hắn lẳng lặng nhìn tôi, xoay người đi ra vài bước, nhấn thang máy.
Mắt thấy thang máy tới, hắn lại không đi vào, lại quay trở lại, tôi cho rằng hắn có cái gì muốn dặn dò.
“Còn có chuyện gì, gửi tin nhắn cho em liền……”
Hắn cúi đầu, hôn xuống.
Nhiệt khí nổi lên, răng môi gắn bó.
Hắn đối với tôi quá mức ôn nhu, thế cho nên tôi đã quên, đây là một người thời niên thiếu đã làm hết những chuyện khác người.
Một tay hắn ôm eo tôi, thuận thế mà lên.
Cửa lắc lư, tôi không đề phòng, đụng vào.
Hắn cười nhẹ xin lỗi: “Đau không?”
Nước mắt tôi không lý do gì rơi xuống.
Hắn không thấy tôi khóc, ôm chặt tôi vào trong ngực: “Anh xin lỗi.”
Một tiếng này, không phải vì lần này, mà là rất nhiều rất nhiều lần trước đây.
Nhưng hắn đã rất tốt rồi.
“Hối hận cũng vô dụng” Hắn nói, “Dù già thế nào cũng không nhúc nhích được, em cũng chỉ có thể ở cùng một chỗ với anh.”
“Tân hôn vui vẻ, lúc nào cũng vậy.”
11
Ngày kỷ niệm ngày cưới đầu tiên, tôi và Hàn Chính chiến tranh lạnh nửa tháng.
Lý do là vì tôi tốt nghiệp nhưng không có ý định đến sống ở California.
Đêm Giáng sinh.
Minh Lệ hiếm khi được nghỉ, mời tôi đi California tìm cô ấy chơi, tôi cũng không nói cho Hàn Chính biết.
“Có một buổi tiệc rượu, cậu có đi không?” Cô ấy hỏi tôi.
Lúc trước nhà tôi xảy ra chuyện, hội trưởng âm thầm giúp tôi không ít.
Anh tôi gửi tiền cho tôi, cũng nên đi trả lại cho người ta.
Trước khi tiệc rượu bắt đầu, tôi đi tìm vị lão tiên sinh kia, chỉ thấy con trai ông ta.
“Ba anh về nước rồi.” Hắn không nhận tiền của tôi, ” Năm đó cũng là ông ngoại em hỗ trợ, nhà chúng ta mới có thể đứng vững gót chân.”
“Anh trai em cũng làm ở công ty trong nước, các em cũng coi như chịu đựng được.” Hắn không khỏi cảm khái, “Em gái, em rất dũng cảm.”
Tôi sửng sốt, lời tương tự rất nhiều năm trước, tôi cũng từng nói với người khác.
Nhưng mà hôm nay tâm tình đã sớm không còn bốc đồng.
Tôi kiên trì trả tiền, hắn nói cái gì cũng không nhận.
Một đẩy một kéo xuống, ngược lại bị người bên ngoài bắt gặp.
Tôi không nghĩ tới, sẽ gặp Lục Khoát Chi ở tiệc rượu.
Hắn vẫn sáng chói như trước.
Diệp Ngữ Ký được hắn vô cùng chiều chuộng.
Lục Khoát Chi nhìn chằm chằm mặt tôi, lại nhìn tiền trên tay tôi không lên tiếng, xoay người vào tiệc rượu.
“Cô tốt nghiệp chính quy chưa?”
Diệp Ngữ Ký quan sát cách ăn mặc của tôi, không nhìn ra nhãn hiệu nào, không khỏi cười: “Sau đó cũng không liên lạc nữa, chỉ nghe nói thành tích của cô không tốt, tốt nghiệp cũng là vấn đề, rất lo lắng.”
Tô Minh Lệ lườm cô ta một cái: “Tiến sĩ Nhân học đều đã tốt nghiệp rồi sao?”
Khi tốt nghiệp đại học chính quy, sự nghiệp chủ blog của Diệp Ngữ Ký rất thuận buồm xuôi gió.
Cho đến khi có người bới ra chuyện cô ta giả thông tin, bề ngoài dẫn dắt mọi người cho rằng cô ta và Lục Khoát Chi học cùng một trường danh giá, nhưng thực tế là trường đại học phổ thông sát vách, cuối cùng cô ta chỉ có thể xóa sạch tài khoản.
“Trường nào vậy?” Diệp Ngữ Ký hỏi thêm một câu.
Tôi đã nói tên trường.
Cô ta có vẻ như trong dự đoán: “Trường học ở Đan Mạch, chưa từng nghe qua, ra ngoài không kiếm được tiền phải không?”
“Quả thật không kiếm được tiền.”
Tôi ăn ngay nói thật, ý cười của cô ta càng đậm.
Không khí trong phòng làm tôi buồn nôn, tôi đứng dậy đi toilet.
Cuối hành lang.
Đám đông đông đúc, trò chuyện vui cười.
Tôi dán sát tường đi, lại bị người túm lấy tay.
“Chật vật đến mức làm gái cũng không chịu tới tìm anh sao?”
Giọng nói Lục Khoát Chi không lớn không nhỏ, khiến mọi người xung quanh liên tiếp quay đầu lại.
Trong lúc nhất thời, tôi trở thành tiêu điểm của mọi người.
“Cái gì mà làm gái?”
Tôi nhíu mày, muốn rút tay ra.
“Không phải sao? Thế em dựa vào cái gì mà sống đến hôm nay?”
Hắn nhất định phải hỏi cho ra đáp án: “Nếu lão già kia có thể, tại sao anh lại không thể?”
Trong đám đông, vị thiếu gia hào môn buông ly rượu trên tay xuống.
“Đây là vợ tôi.”
Tôi và Hàn Chính đã nửa năm không gặp mặt.
Chợt nghe giọng nói của hắn, còn tưởng rằng ở trong điện thoại.
Hắn vượt qua đám đông và đưa tôi đến phía sau hắn.
Diệp Ngữ Ký nghe tiếng tiến đến, sững sờ tại chỗ: “Sao có thể?”
Sau đó, Tô Minh Lệ nói với tôi, Diệp Ngữ Ký vẫn luôn hỏi thăm tin tức của tôi.
“Hỏi cậu có ký hiệp ước trước hôn nhân hay không, lại hỏi kết hôn bao lâu rồi, người Hàn gia có biết không, cậu có dựa vào con cái để lên ngôi hay không.”
Tô Minh Lệ ở đầu dây bên kia châm chọc: “Đây không phải càng hỏi càng khó chịu sao?”
“Lục gia không thích cô ta, nhiều năm như vậy không để hai người bọn họ kết hôn, làm cô ta lo muốn chết.” Cô ấy nói, “Nghe nói, sau khi Lục Khoát Chi về nước tiếp nhận công ty của ba anh ta, thua thiệt không ít tiền.”
Nhưng những thứ này, tôi cũng không thèm để ý.
Hôm đó, tôi và Hàn Chính trở về biệt thự của hắn ở California.
Căn phòng trống rỗng, không có một chút hơi thở cuộc sống.
Chỉ có một vài đồ nội thất cần thiết để duy trì cuộc sống.
Thậm chí chỉ có nệm.
“Công việc bận rộn, không có thời gian sắm sửa.” Hắn lời ít ý nhiều, rót một ly Whiskey, “Dù sao anh cũng ở một mình.”
Câu cuối cùng, nói đến nghiến răng nghiến lợi.
“Anh không hỏi em trở về làm gì sao?”
Tôi ngồi trên nệm, nhìn hắn tựa vào tủ rượu.
“Trở về làm gì?” Hắn rất phối hợp.
“Nhắc nhở anh thực hiện nghĩa vụ.”
12
Ánh sóng bể bơi xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào tóc tôi.
Tôi quay người lại, hắn không có ở đây.
Đi tới đầu cầu thang, nghe thấy hắn cùng người ta gọi điện thoại.
Giọng nói đầu dây bên kia cũng nghe được rõ ràng.
“Có lầm hay không, đại ca, rạng sáng ba giờ rưỡi anh gọi điện thoại hỏi tôi, vợ của anh có yêu anh hay không!”
“Cậu thì biết cái gì?”
Cổ áo Hàn Chính mở ra, ánh trăng chiếu lên lông mày rõ ràng của hắn, ánh mắt sáng ngời.
Đây là khóc.
“Cô ấy bay mười mấy tiếng đặc biệt đến thăm bạn tốt của cô ấy.” Giọng hắn nghẹn ngào, “Nửa đường tiện đường tới đây ngủ với tôi thôi.”
Gió thổi qua cửa sổ.
Hắn nghiêng đầu, phát hiện ra tôi, phút chốc cúp điện thoại, mạnh mẽ đứng lên, lại xem nhẹ bản thân quá cao, đụng vào trần nhà ở chỗ rẽ.
“Có đau không?” Tôi hỏi.
Hắn ho nhẹ một tiếng, mặt lạnh: “Không sao.”
“Mắt anh đỏ hoe.”
Hắn khoanh tay, nghiêm trang: “Anh trời sinh như vậy.”
Nói xong, hắn liền muốn xoay người trở về phòng.
“Hàn Chính” Tôi giữ chặt cánh tay hắn, “Kỳ thật lần này em trở về, còn có một cuộc phỏng vấn, công ty bên này ra giá cao hơn.”
Cây thông Noel ở sân sau nhà hàng xóm bên cạnh, đèn lúc tối lúc tắt.
Từ cầu thang đến giường, gió thổi đổ quá nhiều thứ.
Trong thoáng chốc, ngửi thấy mùi trầm hương gỗ mun, lại trộn lẫn chút mùi whisky.
Tôi nghiêng đầu nhìn, mới phát hiện hồi nãy hoang đường quá mức, đá ly rượu đổ đầy đất.
“Hàn Chính” Tôi vùi đầu vào trong chăn, buồn bực, “Anh nói chuyện không giữ lời.”
Hắn cười, thanh âm cực thấp: “Anh đáp ứng em cái gì?”
“Biết rõ còn cố hỏi.”
Hắn đứng dậy, đóng cửa sổ lại, sợ tôi cảm lạnh.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, rúc vào trong lòng hắn.
“Giáng sinh vui vẻ, lúc nào cũng vậy.”
“Giáng sinh vui vẻ, Hàn Chính.”
Bên ngoài, trận tuyết đầu tiên của năm nay ở California.
Tôi mới ý thức được, nhiều năm như vậy, tôi đã thật lâu thật lâu không thể yên lặng nhìn tuyết.
Cũng may.
Đêm nay còn rất dài.
(Hết)