Trái Cam Nhỏ - Chương 3
Tôi không biết cách an ủi người khác.
Ba mẹ không thích nghe những lời nói ngây thơ ngốc nghếch của tôi. Hầu hết thời gian, tôi sẽ học cách cư xử như em gái, và sau đó im lặng như một người câm.
Tôi cúi đầu giả vờ chết, nhưng lại bị Cận Bắc Xuyên tay dài kéo vào lòng.
“Nhóc ngốc, xin lỗi em.”
Hừm, tự nghĩ xin lỗi tôi còn gọi tôi là nhóc ngốc à?
Cận Bắc Xuyên thật là xấu xa!
“Nếu anh tỉnh sớm hơn nữa, em sẽ không phải chịu đựng những tổn thương đó.”
Vậy là không phải xin lỗi vì gọi tôi là nhóc ngốc à~
Vậy là cảm giác khó chịu đó gọi là tổn thương sao…
“Anh hứa với em, sẽ không có lần sau nữa. Vậy nên, em có thể tha thứ cho anh được không?”
“Được thôi!”
Chúng tôi móc tay hứa hẹn.
Đúng là trò trẻ con ngớ ngẩn.
Nhưng Cận Bắc Xuyên lại cười.
13
Một tuần sau khi xuất viện, vào ban đêm Cận Lục thiếu khi đi dạo về nhà thì bị người ta đánh lén bằng bao tải.
Người Cận gia đồn đại rằng chính Cận Bắc Xuyên đã làm việc này.
Mẹ chồng hung hăng đến tìm Cận Bắc Xuyên gây chuyện.
“Vì một người phụ nữ mà anh dám làm ra chuyện tàn nhẫn với em trai anh như vậy, Cận Bắc Xuyên, anh đúng là kẻ súc sinh!”
“Một người đàn ông không thể bảo vệ được vợ mình mới là súc sinh! Nhưng mà, đã gọi tôi là súc sinh rồi, thì bây giờ súc sinh làm gì quá đáng cũng là hợp lý, bà nói có phải không?”
Cận Bắc Xuyên nhướng mày, trong mắt mang theo vẻ thách thức.
Mẹ chồng đụng phải một cục tức.
Năm xưa khi sinh Cận Bắc Xuyên, cha hắn ngoại tình, Cận Bắc Xuyên sinh non nên có tật nói lắp.
Bà ta liền trút hết bực tức lên người Cận Bắc Xuyên.
Sau đó, bà nội mới biết chuyện, mắng nhiếc cả hai một trận, rồi đón Cận Bắc Xuyên về nuôi.
Có lẽ vì chịu nhiều thiệt thòi khi còn nhỏ, Cận Bắc Xuyên trưởng thành trở nên quyết đoán, hành động mạnh mẽ và tàn nhẫn.
Cái trò người thực vật chỉ là vở kịch do hắn tự dàn dựng.
Mục đích là để khiến kẻ phản bội trong nhà họ Cận tự loạn trận, chiếm lấy khu đất ở phía nam thành phố.
Dựa vào việc mình là mẹ của Cận Bắc Xuyên, bà ta luôn tìm cách gây khó dễ cho hắn.
Nhưng Cận Bắc Xuyên giờ đây hoàn toàn không coi bà ta ra gì.
Bà ta càng nghĩ càng tức giận, căm phẫn bỏ đi.
14.
Đoạn thời gian này, Cận Bắc Xuyên bận rộn tối ngày, đến thời gian gặp mặt cũng không có.
Nghe nói là đi xử lý kẻ phản bội.
Ngày hắn trở về, tôi đang ngủ.
Bỗng nhiên có một thứ lành lạnh chạm vào cổ tôi.
Tôi cứ tưởng là do gió chui vào phòng, liền kéo chăn lại, bao chặt quanh người sau đó lại tiếp tục ngủ.
Cho đến khi nghe thấy một giọng nói: “Cái đồ vô lương tâm nhà em, anh không ở nhà mà em vẫn ngủ ngon thế à?”
Lúc đó tôi mới nhận ra Cận Bắc Xuyên quay lại.
Tôi lật người lại, ôm chặt lấy hắn như ôm một con con gấu bông.
Trước đây khi Cận Bắc Xuyên còn là người thực vật, tôi rất thích ôm hắn, lầm bầm kể chuyện.
Bây giờ sau khi hắn đã tỉnh lại, lại đổi ngược thành hắn ôm tôi nhỏ giọng thì thầm.
Hắn kể về kẻ phản bội kia, căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Kẻ phản bội đó là người anh em thân thiết nhất của Cận Bắc Xuyên.
Hai người họ đã cùng nhau trải qua biết bao thăng trầm, nhưng đến cuối cùng, kẻ phản bội lại mắc phải mỹ nhân kế, để lộ kế hoạch đấu thầu của Cận Bắc Xuyên, còn động tay động chân với phanh xe của hắn…
Lúc đầu tôi vốn đang muốn đi ngủ, nghe được hắn kể vậy lại không thể nào ngủ được nữa.
Nếu em gái đối xử với tôi như vậy, tim tôi sẽ vỡ vụn mất.
“Gấu bông ngoan ngoan, đừng buồn nhé, ôm ôm, hôn hôn, phiền muộn đều sẽ chạy mất!”
Trước đây, khi bị người khác bắt nạt, tôi thường ôm gấu bông, chơi trò đóng vai để an ủi nó.
Giọng nói của tôi giống như đang dỗ trẻ con, Cận Bắc Xuyên bật cười.
“Cô ngốc, em thực sự coi anh là trẻ con đấy à?”
“Anh không thích, vậy thì em sẽ không ôm nữa.”
Nghe vậy, Cận Bắc Xuyên dùng ánh mắt đầy nguy hiểm cảnh cáo tôi:
“Em dám? Sau này vòng tay em là của anh, nếu em dám ôm kẻ nào khác, anh sẽ chặt tay bọn chúng!”
Cận Bắc Xuyên ngốc quá!
Hắn cũng không nghĩ xem, ai lại muốn ôm tôi cơ chứ!
Tôi mím môi, không phản bác lại.
Hắn sắp sụp đổ mất rồi.
Vừa đáng thương vừa tủi thân như thế, thôi thì nhường hắn một lần vậy.
Cận Bắc Xuyên quấn lấy tôi, hát ru cả đêm.
Sau khi tỉnh dậy, hắn lại trở lại làm kẻ chấp quyền mặt lạnh ngày thường.
Nhưng dường như theo dòng thời gian trôi, vẫn có điều gì đó đang dần thay đổi.
Ánh mắt của Cận Bắc Xuyên nhìn tôi càng ngày càng dịu dàng.
Danh xưng “Đồ ngốc” khi trước cũng đã biến thành “bé ngoan”.
15
Ngày sinh nhật của Cận Bắc Xuyên, tiếng cạn ly, tiếng nhạc du dương vang lên khắp căn phòng.
Mẹ Cận mời rất nhiều thiên kim danh giá tới.
Tôi chưa bao giờ tham dự một bữa tiệc xa hoa đến vậy, không khỏi có chút sợ hãi.
Cận Bắc Xuyên trấn an tôi:
“Không sao, nếu không muốn đi thì không cần đi.”
“Nếu như em không đi, liệu anh có mất mặt không?”
Cận Bắc Xuyên hôn tôi một cái thật mạnh:
“Bé ngoan, mặt mũi của chồng em trước giờ đâu cần phải dựa vào sự thể hiện của em đâu. Có anh ở đây, em chỉ cần là chính mình là được.”
Trái tim tôi giống như bị ai đó đụng vào, hơi chua xót, sống mũi cũng cay cay.
“Bé ngoan, ở bên anh, em không cần phải hiểu chuyện như vậy, chỉ cần là em, anh đều sẽ thích.”
Tôi hít sâu một lúc lâu mới kìm được không bật khóc.
Nhưng câu nói này của Cận Bắc Xuyên lại phá tan lớp phòng ngự của tôi.
Nước mắt tôi trào ra làm nhòe đi lớp trang điểm.
Dẫu vậy, tôi vẫn nắm lấy tay Cận Bắc Xuyên.
“Em đã suy nghĩ kỹ rồi, bữa tiệc sinh nhật này, em nhất định phải ở bên cạnh anh. Nếu em đến, lỡ như anh bị ức hiếp, không có ai dỗ dành, bênh vực thì phải làm sao?”
“Cô ngốc, ai có thể ức hiếp anh được chứ~”
Vì lo lắng sẽ làm hỏng tạo hình của tôi, Cận Bắc Xuyên cuối cùng cũng không dám xoa rối mái tóc tôi.
Nhưng son môi màu hoa hồng đã loang lổ, lấp lánh ánh nước.
16.
Bữa tiệc sinh nhật cuối cùng vẫn bị phá hỏng.
Trước khi bữa tiệc sinh nhật kết thúc một tiếng, Mẹ Cận đã ném ra một quả bom nặng.
Bà ta cùng đám người bà ta đưa đến xúm lại với nhau, bách trần thân phận “kẻ ngốc” của tôi.
Bà ta nói tôi đã lừa Cận gia, lừa dối bà ta.
Cận gia rất phô phương, trong bữa tiệc còn có rất nhiều bên truyền thông được mời đến.
Khi Mẹ Cận chỉ đích danh tôi, cảnh tượng khi đó lập tức được phát sóng trực tiếp lên mạng.
Chỉ trong một ngày, tất cả mọi người đều biết, tôi là một “kẻ ngốc”.
Lúc trước bọn họ còn cười nhạo tôi:
“Kẻ ngốc cùng người thực vật, đúng là trời sinh một cặp.”
Bây giờ bọn họ lại nói:
“Lòng dạ độc ác, trộm long tráo phụng.”
Lại có kẻ nói:
“Sở thích của Cận Bắc Xuyên thật đặc biệt.”
Sắc mặt Cận Bắc Xuyên u ám, không nói gì, chỉ ôm tôi đang không ngừng run rẩy vào trong lòng, nói lời xin lỗi: “Bé ngoan, xin lỗi em, xin lỗi đã khiến em phải chịu tủi thân.”
“Không sao đâu, những lời bọn họ nói cũng là sự thật. Em không ủy khuất gì cả, em chỉ cảm thấy có lỗi với anh thôi.”
Thực ra, cho đến hiện tại tôi đã có thể bình tĩnh chấp nhận những khác biệt của bản thân.
Nhưng tôi vẫn không nhịn được cảm thấy đau lòng cho Cận Bắc Xuyên.
Đúng, rất đau lòng.
Cho dù bố mẹ tôi vì tôi là đứa ngốc mà không yêu thích tôi nhiều như em gái, bọn họ cũng chưa bao giờ bỏ lỡ ngày sinh nhật của tôi.
Luôn cố gắng đáp ứng yêu cầu của tôi vào ngày sinh nhật.
Tiệc sinh nhật là ngày mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất.
Tôi cũng hy vọng ngày sinh nhật sẽ trở thành ngày hạnh phúc nhất của Cận Bắc Xuyên.
Nhưng tôi không ngờ tới, vào một ngày như vậy, Mẹ Cận lại vạch trần thân phận của tôi, phá hỏng tất cả.
Nếu như đó là cha mẹ tôi, tôi nhất định sẽ vô cùng tủi thân.
Hắn ôm lấy tôi, thật chặt.
Hai người chúng tôi như hai mảnh gương vỡ được ghép lại với nhau, tạo thành một khối hoàn chỉnh.
17
Đêm đó, tin tức về Cận gia đã được đẩy lên trang nhất tạp chí giải trí.
Quần chúng xôn xao bàn luận về những bí mật của hào môn thế gia, thái độ hả hê vui mừng.
Dù cho Cận Bắc Xuyên có khả năng phong tỏa tin tức, nhưng dư luận lan truyền nhanh như chớp, không cách nào ngăn chặn hoàn toàn.
Vì vậy, hắn chỉ chặn những bài đăng mắng chửi tôi.
Sự việc vô cùng ầm ĩ, ầm ĩ đến mức ba mẹ và em gái tôi đều biết chuyện.
Bọn họ rất nhanh đã gọi điện thoại đến, không mắng mỏ cũng không an ủi, chỉ bình tĩnh đưa ra một lời khuyên:
“Con gái, ly hôn với Cận Bắc Xuyên đi.”
“Ly hôn?”
Tôi lặp đi lặp lại hai chữ đó, cố gắng để hiểu được ý nghĩa của nó.
Giống như lúc trước, mơ mơ hồ hồ bị đưa đi gả thay.
Không cần tôi hỏi lại, bọn họ đã đưa cho tôi một lời giải thích kỹ càng cùng với kế hoạch:
“Lúc đầu là ba không đúng, không nên vì tiền tài, vì năm mươi triệu mà bán con cho Cận gia, khiến con phải chịu đựng những tủi nhục này…”
Bọn họ dường như rất yêu thương tôi, cũng rất hối hận.
Có phải con người ta chỉ có khi mất đi rồi mới biết hối hận không?
“Tranh Tranh, con ly hôn Cận Bắc Xuyên đi. Hắn không còn là người thực vật nữa, con không giữ được hắn đâu. Hắn là người đứng đầu Cận gia, phụ nữ thích hắn vô số kể, mà con chỉ là đứa ngốc cần được người khác chăm sóc. Tương lai liệu có bị bọn họ chơi đùa đến c.hết không còn không biết được……”
Mẹ tôi rất nghiêm túc cho tôi lời khuyên cuộc sống.
Bình tĩnh chỉ ra những vấn đề thực tế.
Những lời khuyên ập đến như mưa, tôi không biết phải đáp lại thế nào.
Chỉ là nghĩ đến việc phải rời khỏi Cận Bắc Xuyên, trong lòng tôi không nhịn được khó chịu.
Giống như bị người khác dùng một chiếc búa nhỏ nện hết lần này đến lần khác.
Điện thoại bị cướp mất, là Cận Bắc Xuyên.
Hóa ra từ đầu hắn đã đứng phía sau nghe lén rồi.
Nghe đến đây, hắn cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
“Các người đúng là một đôi cha mẹ ích kỷ. Hiện tại còn nghĩ đến cả việc để tôi và Trần Tranh ly hôn? Lúc đầu khi các người để cô ấy gả cho một người sống thực vật là tôi, sao các người không nghĩ đến chuyện đó? Để tôi đoán xem, lúc đó có phải các người cho rằng Trần Kiều là một thiên tài vũ đạo, nếu như phải gả cho một kẻ sống thực vật như tôi thì thật lãng phí. Nhưng Trần Tranh thì khác, cô ấy chỉ là một kẻ ngốc, cho dù có bị Cận gia bắt nạt, đối xử tệ bạc cũng không sao đúng không? Các người muốn Trần Tranh ly hôn với tôi, rốt cục là vì lo lắng cho tương lai của cô ấy, hay là vì sợ hãi bị Cận gia báo thù?”
Giọng nói ở đầu bên kia vẫn bình tĩnh đến lạ thường.
Vì sao lại muốn để tôi và Cận Bắc Xuyên ly hôn, bọn họ cũng không nói được ra lý do nào.
Là vì yêu thương con gái, hay là vì tư tâm của một người làm buôn bán, hay là vì cả hai.
Điều này thật khó nói.
Cuộc sống chính là như vậy, không bao giờ cho phép con người cân nhắc vấn đề từ một góc độ duy nhất.
Đời người, vốn luôn phải cân nhắc giữa lợi và hại.
Sau khi tắt điện thoại, Cận Bắc Xuyên ôm tôi vào lòng.
Sức lực rất mạnh, siết chặt đến mức như muốn hòa tan tôi vào trong cơ thể.