Trái Cam Nhỏ - Chương 2
Mẹ của anh ta như phát điên, nguyền rủa tôi không ngừng.
Chiếc túi da có đinh tán đánh vào người tôi liên tục.
Bà ta nói tôi là kẻ giết người.
Tôi vô cảm chịu đòn.
Thấy vậy, bà ta liền đánh mạnh hơn, miệng chửi cũng tục tĩu hơn.
“Mày là đồ tiện nhân khốn kiếp, suýt nữa hại chết Diệu Tổ, cút khỏi đây đi, nhà họ Cận không cần mày làm con dâu!”
Tôi không hiểu mấy câu chửi rủa, chỉ biết “tiện nhân” là một trong số đó.
7
Tôi có “tiện” không? Tôi không biết.
Trước đây tôi chỉ bị người ta gọi là đồ ngốc.
Em gái luôn gọi tôi là đồ ngốc.
Nhưng con bé bảo tôi, chỉ có con bé mới được gọi tôi là đồ ngốc.
Nếu người khác gọi, hãy đánh trả mạnh mẽ.
Em gái còn bảo tôi, nếu có ai chửi tôi là đồ đê tiện, đồ điếm, đồ lẳng lơ…
Tất cả đều phải đánh trả.
Tôi đã đẩy mẹ chồng một cái, rồi đá thêm hai cái.
“Chửi người khác là đồ đê tiện thì phải bị đánh. Bà là người xấu, tôi phải đánh bà! Hơn nữa, chính anh ta xé áo tôi trước!”
Lúc này họ bắt đầu nhận ra những biểu hiện bất thường của tôi.
Trong cơn mê man, tôi nghe thấy có người nói:
“Cô ta trông kỳ lạ quá, không phải là đồ ngốc đấy chứ?”
“Đồ ngốc kết đôi với người thực vật, ha ha ha, quả là xứng đôi vừa lứa!”
Tôi muốn đánh trả, nhưng có quá nhiều người nói.
Tôi bịt tai lại, nhưng tiếng nói vẫn len lỏi qua kẽ hở vào tai tôi.
Bị chế giễu bấy lâu nay, hôm nay tôi mới biết “đồ ngốc” nghĩa là gì.
Đồ ngốc là khi bị hiểu lầm, không thể giải thích rõ lý do, bị động chịu mắng.
Đồ ngốc là khi bị người khác chỉ trích, đầu óc rối bời, lo lắng đến nỗi không nói nên lời.
Đồ ngốc là sự ấm ức, bất lực và nhút nhát.
Là kẻ hèn nhát đáng bị bắt nạt.
Tôi không biết phải làm gì, như một con kiến trên chảo nóng, chạy tán loạn khắp nơi.
Tôi chạy và chạy, rồi bất ngờ đâm sầm vào lòng một người.
“Trần Tranh, sao em lại chạy?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông, nghe vào tai như một bài hát dịu dàng.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, tôi như tìm thấy một người anh hùng cứu tôi thoát khỏi bể khổ.
8
Đó là Cố Trì Yến, người tôi đã thích suốt 13 năm qua.
Là người sẽ lao lên phía trước và hạ gục kẻ gọi tôi là đồ ngốc.
Khi bị Cận Lục thiếu bắt nạt tôi không khóc, khi bị mẹ chồng mắng tôi không khóc, khi bị người ta đuổi theo gọi là đồ ngốc tôi cũng không khóc.
Nhưng lúc này đây, nhìn thấy Cố Trì Yến đột ngột xuất hiện, mũi tôi bỗng cay cay.
Tôi như muốn khóc.
Tôi rất muốn chạm vào tay áo Cố Trì Yến, nói với hắn rằng tôi ấm ức biết bao.
Tôi muốn nói với hắn rằng, Cận Lục thiếu đã giật áo tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm đó.
Nói với hắn rằng bà mẹ chồng kia đã xô đẩy tôi, mắng tôi, đuổi tôi đi.
Nói với hắn rằng những người đó đều bảo tôi là đồ ngốc, còn cười nhạo tôi.
Tôi có rất nhiều điều muốn nói với Cố Trì Yến.
Nhưng hắn chỉ liếc nhìn tôi một cái.
“Trần Tranh, bây giờ anh rất bận, không có thời gian tán gẫu với em.”
Những lời muốn nói bỗng nghẹn ứ lại trong cổ họng.
Tôi cúi đầu, chán nản bước về phía trước.
Cố Trì Yến quay lại.
Trong lòng tôi dấy lên một tia vui mừng, nhưng lại nghe hắn nói:
“Trần Tranh, em không còn là trẻ con nữa, tuyệt đối không được làm trò tiểu thư ở Cận gia biết không? Cũng đừng nghĩ đến việc về nhà, nếu không công ty của bác Trần sẽ ra sao? Kiều Kiều sẽ thế nào?”
Cố Trì Yến thật sự rất thông minh.
Thông minh đến mức chỉ cần gặp hắn, tất cả những suy nghĩ nhỏ nhặt của tôi đều bị phơi bày.
Tôi không thể về nhà.
Nếu tôi về nhà, nhà họ Trần sẽ bị liên lụy thế nào? Ba mẹ tôi và em gái tôi sẽ ra sao?
Mũi càng cay xè hơn.
Không được khóc, không được khóc.
Bộ dạng khóc lóc xấu xí lắm.
Vì vậy tôi ngẩng cằm lên, cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Tôi đâu có làm trò chứ!”
9
Chuyện của Cận Lục thiếu đã làm kinh động đến cả bà nội.
Trong khi tôi vẫn đang ngồi trên ghế ngoài bệnh viện suy nghĩ xem phải xin lỗi thế nào để được người nhà Cận gia tha thứ, thì quản gia do bà nội phái đến đã tìm thấy tôi.
Quản gia nói với tôi rằng Cận Lục thiếu chỉ bị thương ngoài da, trông có vẻ nghiêm trọng thôi.
Con trai bị đánh, mình bị đánh, cuối cùng bà mẹ chồng tôi cũng không thể nuốt trôi cơn giận này.
Bà ta vừa về đến nhà đã lên án lỗi lầm của tôi.
Một đám đông ùn ùn kéo đến, đứng canh ở biệt thự nhà Cận gia xem kịch.
“Con tiện nhân này hôm nay dám đánh Tiểu Lục, dám đánh tôi – mẹ chồng nó, làm thế mà coi được sao? Hôm nay nếu không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ không bỏ qua cho nó đâu!”
Bà trừng mắt nhìn tôi, giống như một con sư tử cái đang gầm rú.
“Ồ? Tôi thật tò mò, bà muốn đòi vợ tôi giải thích điều gì?”
Giọng nói lạnh lẽo, như một vùng nước đóng băng.
Đám đông nhường ra một lối đi cho người đàn ông.
Tôi hơi bối rối nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Ôi? Trông quen quá.
“Anh trông giống chồng tôi quá, anh có phải là em sinh đôi của anh ấy không?”
Tôi tiến lại gần hắn, ngửi ngửi.
Ngay cả mùi hương cũng giống hệt!
Tiếng cười khẽ của người đàn ông đột nhiên vang lên trên đầu tôi.
Hắn khẽ xoa đầu tôi hai lần.
Mái tóc vốn mượt mà của tôi vì hành động này mà trở nên rối bời.
Tôi chưa kịp tức giận.
Một hơi thở nóng hổi đã ập tới.
Hắn ghé sát tai tôi, thì thầm:
“Tiểu ngốc nghếch, ngay cả chồng mình em cũng không nhận ra sao?”
Cận Bắc Xuyên như một vị vua đã ẩn mình lâu ngày, khí thế của kẻ thượng đẳng khiến người ta phải kính nể.
Lẽ ra tôi nên sợ hãi.
Nhưng ngược lại, trong mắt hắn nhìn tôi lại ánh lên nụ cười sâu sắc.
Nỗi sợ hãi biến mất một cách kỳ lạ, thay vào đó là cảm giác an tâm.
“Anh, sao anh lại tỉnh?”
Mẹ chồng ngắt lời cuộc trò chuyện thì thầm giữa tôi và Cận Bắc Xuyên.
Cận Bắc Xuyên nghe vậy, trước tiên cung kính chào bà.
Sau đó mới cười nhìn bà ta, khóe miệng không khỏi mỉa mai:
“Tôi không tỉnh dậy, chẳng lẽ chịu để vợ tôi bị bắt nạt cô lập như hôm nay hay sao?”
10
Mẹ chồng như muốn nổi bão.
Theo bản năng, bà ta muốn mở miệng mắng Cận Bắc Xuyên một trận.
Nhưng lời vừa đến bên miệng, bà ta đã bị ánh mắt của Cận Bắc Xuyên làm cho sợ hãi.
Bà ta lắp bắp, hỏi một câu:
“Vậy c-còn Tiểu Lục thì tính thế nào?”
“Phụt~”
Cận Bắc Xuyên bất ngờ bật cười.
Một đoạn video giám sát được đặt trước mặt bà ta.
“Bà nên mừng là lúc nó bắt nạt người khác, tôi không có mặt ở đó, nếu không, tôi không ngại chuyện cốt nhục tương tàn!”
Mẹ chồng ôm ngực, ngã ngồi xuống đất.
Một cuộc tố cáo vì sự xuất hiện của Cận Bắc Xuyên mà tan biến hoàn toàn.
Đám đông như thủy triều rút đi.
11
Bà nội Tần thường ngày điềm tĩnh bỗng rơm rớm nước mắt, đánh cho Cận Bắc Xuyên một cái: “Thằng nhóc này!”
Trước mặt bà, Cận Bắc Xuyên không còn vẻ ngạo mạn, ngoan ngoãn như một chú thỏ con.
Hai bà cháu trò chuyện tâm sự với nhau.
Tất nhiên, có nhiều điều tôi không hiểu.
Tôi ngồi bên cạnh bàn ăn bên ngoài, ăn bánh hoa quế, trông có vẻ bình tĩnh.
Với điều kiện là tôi không ngủ gật giữa lúc ăn bánh.
Trong cơn mơ màng, tôi như nghe thấy tiếng ai đó cười.
Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang được Cận Bắc Xuyên ôm trong lòng.
Thân hình hắn không to lớn lắm, nhưng đôi tay ôm tôi rất vững chãi.
Từ góc độ chết người này, tôi cũng có thể thấy được vẻ đẹp trai của Cận Bắc Xuyên, giống như nam chính trong phim truyền hình vậy.
“Nhóc ngốc, chồng em đẹp trai không?”
Người đẹp trai, giọng nói còn quyến rũ hơn.
Quyến rũ đến nỗi tôi quên mất hắn gọi tôi là ngốc, ngây ngô đáp lại:
“Đẹp trai!
“Em không phải là nhóc ngốc!”
Cận Bắc Xuyên bỗng nhiên bật cười.
Nụ cười rạng rỡ, chói lòa đến mức khiến mắt tôi hoa lên.
Mãi cho đến khi được đặt xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ, tôi mới nhận ra Cận Bắc Xuyên đã ôm tôi đi xa đến mức nào.
Tiếng nước chảy ào ào vang lên từ phòng tắm.
Cận Bắc Xuyên hành động rất nhanh, sau khi tắm xong, hắn quấn một chiếc khăn tắm quanh người rồi bước ra.
Từng giọt nước sáng loáng tròn trịa chảy dài theo đường nét cơ bụng, trông vô cùng quyến rũ.
Mặt tôi đột nhiên nóng bừng lên, vội uống một ngụm nước lớn.
Cận Bắc Xuyên nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm:
“Bây giờ anh đã tỉnh, những việc chưa làm xong trước đây có thể tiếp tục được rồi.”
“Việ.. Việc gì??”
“Còn chuyện gì giữa vợ chồng sao?”
Ngón trỏ ướt át khẽ lướt qua mặt tôi.
Đầu ngón tay lập tức nhuộm một lớp phấn trắng.
Đó là phấn từ chiếc bánh hoa quế tôi vừa ăn dính lại.
Bị bắt quả tang trộm ăn bánh, mặt tôi lại càng nóng bừng lên.
Ánh mắt của Cận Bắc Xuyên rất hung dữ, như muốn nuốt chửng tôi vậy.
Tôi lùi lại một bước, nhưng hắn lại kéo tôi lại, ôm chặt vào lòng.
Một nụ hôn dài êm ái như bông.
“Nhóc ngốc, không biết phải thở sao?”
Khí trong khoang miệng bị tước đoạt hoàn toàn.
Tôi sắp ngất xỉu.
Vạn vật trước mắt méo mó.
Ôi, tôi thực sự ngất lịm rồi.
12
Hai ngày sau khi mở mắt ra.
Từ lời kể của bác sĩ, tôi mới biết mình đã bị sốt.
Có lẽ nguyên nhân là do căng thẳng thần kinh hai ngày trước, gặp nhiều chuyện không may.
Hoặc cũng có thể do quá sợ hãi.
“Tỉnh rồi? Muộn thêm chút nữa là bị người ta vây quanh như con vật rồi.”
Cận Bắc Xuyên tự giễu cợt trêu chọc bản thân.
Giọng nói mang theo chút hờn dỗi, tủi thân.
Đôi mắt hắn lờ đờ, rõ ràng là đã thức trắng đêm.