Trà Xanh Nhỏ Tránh Xa Bạn Trai Mị Ra! - Chương 5
Giang Khả Nhi rơi nước mắt, yên lặng nhìn anh. Lúc này xung quanh cô ta có rất nhiều người, cô ta căn bản không cần nói gì.
Quả nhiên có người đứng dậy: “Hiểu lầm cái gì chứ, cửa nặng thế này sao lại tự mình ngã xuống được?”
“Sức của bạn gái cậu cũng không nhỏ, có chuyện gì sao không nói chuyện cho đàng hoàng mà lại đẩy người ta vào đúng ngày sinh nhật vậy?”
“Khả Nhi, tay không sao chứ? Ôi, chảy máu rồi.”
Tôi nhìn Giang Khả Nhi, khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung của cô ta đầy nước mắt. Nước mắt chảy xuống như một con rắn độc uốn lượn.
Mã Thần Hiên cũng đã thấy, người này vì một từ “thích” mà âm mưu đến mức này. Vì đạt được thứ mình muốn mà lại không từ thủ đoạn như vậy.
Hạ Hạ đẩy đám người ra, tức giận chửi ầm lên.
“Giang Khả Nhi, cô có biết xấu hổ không vậy? Rõ ràng chính là cô để ý đến bạn trai của Duyệt Duyệt, biết rõ người ta có bạn gái rồi vẫn ngày ngày quấy rầy người ta. Cô có dám lấy WeChat của mình ra cho mọi người xem cô đã nói những gì không?”
“Cô giỏi thật đấy, muốn tỏ vẻ đáng thương đúng không? Sao không trực tiếp ngã chết đi? Sao cô không để mọi người đi dập đầu với mình luôn đi?”
Cô ấy càng nói càng tức giận, chỉ thẳng mặt Giang Khả Nhi nói: “Chưa nói đến chuyện Duyệt Duyệt chắc chắn không đẩy cô, dựa vào những chuyện cô làm, đẩy cô xuống sống Hoàng Hà cũng là chuyện nên làm. Chính cậu ấy không muốn so đo với cô, nếu tôi là cậu ấy, tôi đã sớm tát cho cô hai cái vào ngày đầu tiên cô nhận thân thích với bạn trai tôi rồi chứ đâu để cô làm loạn đến ngày hôm nay nữa.”
Khuôn mặt nhỏ của Giang Khả Nhi trắng như giấy, nhẹ nhàng lắc đầu: “Em không có… Em thật sự không có.”
“Đừng nói nữa.”
Tôi hít sâu một hơn, nhìn Giang Khả Nhi.
“Đàn em, đây là lần đầu tiên tôi chính thức nói chuyện với cô.”
“Những ngày gần đây, cô luôn tạo đủ kiểu gặp nhau ngẫu nhiên với bạn trai tôi, gọi anh ấy là anh, trên WeChat nói chuyện không biết giới hạn, dùng đủ các cớ để hẹn anh ấy gặp mặt.”
“Hôm nay cô gọi tôi ra ngoài, cảnh cáo tôi chia tay với bạn trai tôi, thậm chí còn không tiếc mà ngã trước mặt mọi người để vu oan cho tôi. Cô rất thông minh, cô biết “yếu đuối” là một loại vũ khí, vì mọi người đều có xu hướng nghiêng về kẻ yếu, đặc biệt là trước mặt nhóm truyền thông, người bị thương như cô càng sẽ được tin tưởng hơn một người chưa từng gặp qua là tôi.”
“Tôi và bạn tôi sẽ rời khỏi đây, vì dù cho cô có luôn nói đã xem tôi là bạn thì tôi cũng không thể nào cảm nhận được sự thân mật ở nơi này. Sau khi tôi rời đi, cô có thể tiếp tục với quan điểm của mình, biến tôi thành người bắt nạt không biết nói đạo lý, dùng chuyện này để nhận được sự thương tiếc của mọi người.”
Tôi nhìn cô ta rất nghiêm túc: “Vì tôi không quan tâm đến những chuyện này.”
“Tôi không quan tâm cô muốn tôi thế nào, hay người bên cạnh cô muốn tôi ra sao. Tôi có cuộc sống của chính tôi, có người tôi thích…”
Tôi nắm chặt tay Mã Thần Hiên.
“Có bạn của tôi…”
Hạ Hạ trong đám người mỉm cười với tôi.
“…Tôi có sự tin tưởng của họ, có tình cảm và tình bạn của họ. Cô biết không, đây là những thứ cô không thể cướp được với những chiêu trò kia của mình. Cô có lẽ đang cướp được tình cảm từ tay rất nhiều người khác, nhưng cô sẽ không hoàn toàn tin tưởng đối phương. Vì lúc cô thành cô lấy được gì đó, khi trở thành chủ nhân mới của nó, cô sẽ bắt đầu lo lắng những tên trộm khác. Cô vĩnh viễn không thể nào tận hưởng thứ gọi là sự thật không thể phai nhòa từ niềm tin.”
“Hôm nay là sinh nhật cô, hy vọng nó thực sự khởi điểm cuộc sống mới của cô. Từ hôm nay trở đi, cô có thể tiếp tục dùng các cách tranh giành cô muốn, nhưng đừng tác động đến cuộc sống của người, cũng đừng xem việc tự hại bản thân là một thủ đoạn. Đây là quà sinh nhật tôi tặng cô.”
Tôi nhẹ nhàng kéo tay Hạ Hạ và Mã Thần Hiên: “Về thôi.”
Mã Thần Hiên không động đậy.
Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng.
“Anh hiểu rồi.”
Anh nhìn tôi, vẻ mặt như vừa hiểu ra được chuyện gì đó: “Cô ta vì thích anh, không muốn để chúng ta yêu nhau nên mới cố ý ngã xuống, muốn để anh cảm nhận rằng em là một người rất xấu?”
“Thấy gì không?” Ánh mắt Hạ Hạ nhìn qua mọi người đứng đây: “Trai 2D đã hiểu.”
Đúng lúc này nhạc cũng dừng lại, trong phòng vô cùng yên tĩnh. Mã Thần Hiên đột nhiên buông tay tôi ra, bước nhanh về phía Giang Khả Nhi.
Không phải anh sẽ đánh người đấy chứ?
Tôi bị dọa đến mức quên lên tiếng, Mã Thần Hiên đã dừng bước, anh cúi đầu một góc 90 độ rồi nói.
“Thật xin lỗi.” Giọng anh vang lên quanh phòng.
Ngay cả Giang Khả Nhi cũng cảm thấy khó hiểu.
Mã Thần Hiên nhìn cô ta nói, giọng nói chân thành như ngày trước.
“Tôi không biết trên người tôi có khí chất đặc biệt gì khiến cô chú ý nhưng về phương diện nào đó tôi đã nhận được sự chú ý của cô, tôi cũng không truyền đạt cho cô tốt về phương diện này… Bạn gái tôi rất xuất sắc, vậy thì vấn đề chính là đến từ tôi, tôi xin lỗi cô.”
“Lý Duyệt, bạn gái tôi, là một người rất ưu tú. Cô ấy tốt bụng, dịu dàng, bao dung, thích làm công ích, quan tâm đến giá cả lương thực, cứu động vật nhỏ. Cô ấy còn có rất nhiều ưu điểm mà tôi không thể nào diễn đạt thành lời được, vì chỉ khi nào tiếp xúc rồi cô mới có thể cô ấy quý giá đến mức nào.”
“Nếu như cô thích tôi mà chán ghét Lý Duyệt, vậy chỉ có thể chứng minh một điều, là tôi làm không tốt, tôi không khiến cô cảm thấy người tôi thích là một người tuyệt vời thế nào, xin lỗi cô.”
Mã Thần Hiên lại lần nữa cúi đầu với Giang Khả Nhi, sau đó quay người nắm lấy tay tôi lần nữa: “Đi thôi.”
Tôi để anh dẫn mình ra khỏi phòng, mắt cay cay.
Tôi ý thức được một việc, tôi đã nói dối.
Tôi đã nói là tôi không muốn phá hỏng sự đơn thuần của anh. Nhưng nếu tự để tay lên ngực rồi hỏi bản thân, trong tình huống khiến tôi thật sự sợ hãi, là khi tôi nói xong, Mã Thần Hiên sẽ kinh ngạc hỏi tôi: “Sao em lại nghĩ người khác như vậy?”
Anh lương thiện như tia sáng, tôi như đom đóm không tự chủ được bị anh hấp dẫn. Anh chiếu sáng tôi, tôi trở thành cái bóng dưới ánh sáng của anh.
Ánh sáng càng sáng, cái bóng càng rõ.
Tôi sợ hãi cái bóng kia sẽ phản chiếu sự xấu xí trong lòng mình. Tôi kiêu ngạo khoe khoang với Giang Khả Nhi sự tin tưởng của anh, nhưng thực ra tôi không hoàn toàn đặt niềm tin vào anh.
Khi đối mặt với sự xấu xí của bản thân, câu trả lời chân thành của anh khiến tôi không nhịn được mà rơi lệ.
“Một miếng cơm cũng không được ăn, hay là chúng ta đi mua bánh đất đi…” Mã Thần Hiên quay đầu lại thấy tôi khóc thì bị dọa đến nấc cục: “Mẹ nó! Sao em lại khóc!”
Lúc đầu chỉ là yên lặng rơi nước mắt, anh vừa nói tôi đã khóc lớn.
“Có phải bị đau ở đâu không?” Mã Thần Hiên luống cuống an ủi tôi, sờ khắp người cũng không tìm được giấy ăn.
Tôi kéo áo anh qua, lau hết nước mắt nước mũi lên đó, giọng nói mơ hồ không rõ: “…Sao anh tốt thế… Em không ngờ… Em muốn chia tay với anh…”
Mã Thần Hiên hỏi: “Thế còn ăn bánh đất không?”
Tôi sụt sịt: “Ăn.”
8.
Hạ Hạ: “Cho nên hai người đi ăn năm cái bánh đất?”
Hạ Hạ: “Hay người có quên cái gì không, ví dụ như để bạn thân của người nào đấy ở lại hiện trường?”
Hạ Hạ: “Trong cuộc tình của hai người không có bóng dáng của mình thật sao?”
9.
Sau bữa tiệc đó, Giang Khả Nhi không còn đi tìm Mã Thần Hiên, cuộc sống của chúng tôi cũng trở về như cũ.
Tôi nằm dài trên bàn, xoa xoa mỡ trên bụng, u oán nhìn Mã Thần Hiên.
“Em có cảm giác từ khi em yêu anh em béo lên không ít.”
Mã Thần Hiên lấy nháp từ trong cặp ra.
Tôi: “Anh làm gì thế?”
Mã Thần Hiên: “Anh chuẩn bị tính năng suất tăng trưởng cân nặng của em, kết hợp với chỉ số BMI của em, dự tính em còn có thể duy trì bao lâu trong phạm vi bình thường.”
Tôi: “Anh phải nói em không béo chút nào! Không cảm thấy em béo!”
Mã Thần Hiên: “Thật ra thì…”
Tôi: “Hu hu, anh Thần Hiên…”
Mã Thần Hiên: “Em không béo! Không thấy em béo chút nào! Em không béo chút nào hết! Không thấy em béo chút nào! Một chút em cũng không béo! Không thấy em béo chút nào! Một chút em cũng không béo! Không thấy em béo chút nào! Một chút em cũng không béo!”
Tôi vô cùng hài lòng, Mã Thần Hiên lại lấy ra một túi tai heo sấy lắc lư trước mặt tôi: “Vậy anh ăn một mình.”
Tôi đạp anh một cái: “Ghét anh.”
Anh: “Vậy chia tay sao?”
Tôi: “Chia.”
Mã Thần Hiên gật đầu, mở túi ra: “Vậy anh đi tìm bạn gái cũ ăn cùng.”
Tôi: “Anh dọa ai đấy! Anh lấy đâu ra bạn gái cũ…”
Còn chưa nói xong trong miệng tôi đã có thêm một miếng tai heo sấy.
Mã Thần Hiên đẩy túi lên trước mặt tôi: “Không phải là em sao?”
[Hết]