Trà Xanh Nhỏ Tránh Xa Bạn Trai Mị Ra! - Chương 3
5.
Mã Thần Hiên có thể miễn dịch với sự tấn công không ngừng nghỉ của Giang Khả Nhi là vì sự ngay thẳng trời sinh của anh.
Bố mẹ anh đều là người nghiên cứu khoa học, nói chuyện hay làm việc đều coi trọng năng suất, thích thẳng thắn. Trong một gia đình đơn giản như vậy đã tạo nên tính cách lương thiện mang chút vụng về của anh.
Tôi không ghét sự vụng về này, thậm chí còn thích. Tuy nhiên tôi vừa giải thích động cơ hành động của Giang Khả Nhi cho anh hiểu, vừa cố gắng che giấu những ẩn ý và ác ý dành cho tôi của cô ta với anh.
Cho dù không tiếp xúc nhiều với phụ nữ nhưng Mã Thần Hiên rất tôn trọng phái nữ, cũng cho rằng tất cả cô gái đều tôn trọng lẫn nhau.
Tôi không cho rằng anh có thể hiểu rõ tình huống của Giang Khả Nhi. Huống hồ tôi cũng không muốn phá hỏng sự đơn thuần này của anh.
Thế là tôi nói với Mã Thần Hiên, gặp Giang Khả Nhi cũng không làm gì, cho dù cô ta có nói gì thì anh cũng dùng nghệ thuật lời nói để biến những chiêu trò của cô ta thành không khí cho em.
Mã Thần Hiên nghe hiểu.
Trên thực tế, gần đây Giang Khả Nhi đúng là luôn tìm cơ hội để tạo các kiểu gặp mặt ngẫu nhiên với anh.
Ngày hôm sau, lúc chúng ta xếp hàng mua sữa đậu nành như thường lệ, Giang Khả Nhi cười dịu dàng xuất hiện.
Áo búp bê kết hợp với chân váy xếp ly, giày da xinh xắn kết hợp với đôi chân xinh đẹp, như một cơn gió mát thổi đến nhà ăn, thổi bay mùi đồ ăn dầu mỡ, khiến hai mắt người khác tỏa sáng.
Cô ta đứng trước mặt Mã Thần Hiên, thoải mái chào hỏi anh: “Chào buổi sáng đàn anh, lại gặp được anh rồi, thật trùng hợp.”
Lúc này tôi như nghe thấy tiếng nghiến răng của mấy nam sinh, ai nấy đều cảm thán nam sinh kia thật may mắn.
Mã – may mắn – Thần Hiên suy tư hai giây, ngẩng đầu nói: “Chào buổi sáng, thật ra tôi là gay.”
Giọng không lớn, nhưng đủ để người bên cạnh nghe rõ.
Khóe mắt Giang Khả Nhi giật giật, nụ cười trên mặt có hơi tan vỡ: “Anh Thần Hiên thật biết nói đùa, hôm đó rõ ràng em thấy anh và chị gái ở chung một chỗ mà.”
Tôi thò đầu ra rất đúng lúc: “Chào buổi sáng, tôi là vợ đồng nghiệp của anh ấy.”
Mã Thần Hiên nghiêm túc chỉ ra lỗi sai của tôi: “Duyệt Duyệt, không thể cười cợt những người dễ bị tổn thương.”
“Thật xin lỗi.” Tôi nói.
Anh hỏi: “Sau khi nói sai phải làm gì?”
“Phải làm gì?”
“Phải nói phi phi phi, sau đó gõ gỗ ba lần.” Mã Thần Hiên nói.
Tôi nhổ vào không khí ba lần, sau đó đánh đánh Mã Thần Hiên.
Mã Thần Hiên hài lòng, dựng ngón tay cái lên với tôi, sau đó nhìn về phía Giang Khả Nhi.
“Khiến cô chê cười rồi, người yêu tôi thích nói lung tung, vừa rồi đều là nói nhiều.
“Sao cô ấy lại là vợ đồng nghiệp của tôi được chứ.” Mã Thần Hiên nói: “Cô ấy là nam.”
“Cô đừng không tin.” Mã Thần Hiên nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Giang Khả Nhi, nghiêm túc nói: “Cô ấy là chồng tôi, chỉ đang mặc quần áo phụ nữ thôi.”
Mã Thần Hiên chọc tôi một cái: “Chồng em nói gì đó đi.”
Tôi nhìn xung quanh, mọi người đã tự động tránh chúng tôi trong bán kính một mét, giống như chúng tôi vừa lộ hàng ra trước mặt họ vậy.
Kế hoạch ban đầu của tôi là để Mã Thần Hiên dùng nghệ thuật ngôn ngữ từ chối Giang Khả Nhi không ngừng. Để cô ta biết khó mà lui, hoặc là bị tức chết.
Bây giờ một con đường chưa từng nghĩ đến đã ra đời: Giang Khả Nhi rất có thể đã cảm thấy chúng ta bị bệnh tâm thần, sau đó tránh xa chúng tôi giống như quần chúng đang vây xem.
Nghĩ đến đây, tôi nhanh chóng nắm tay Mã Thần Hiên, nói với cô ta: “Chào cô, tôi là chồng.”
Chưa đến buổi chiều, bạn cùng phòng Hạ Hạ đã gọi điện đến cho tôi.
Hạ Hạ: “Mình thấy cậu tái xuất giang hồ.”
Hình của tôi lại lần nữa được đăng quang diễn đàn trường, may mắn trong sự xui xẻo này chính là bên cạnh còn có khuôn mặt to oạch của Mã Thần Hiên.
Hạ Hạ: “Nghe thử tiêu đề này, “Người chồng bất ngờ xuất hiện ở nhà ăn hai, rốt cuộc là gái hay gay?”.”
Hạ Hạ: “Mặc dù dùng từ không sang nhưng lại rất vần điệu, rất có trình độ.”
Tôi: “…Bên trên còn nói gì nữa?”
Hạ Hạ: “Vì yêu mà hái hoa dại còn hơn yêu đại một bông mình tự trồng.”
Tôi ngã ngựa.
Càng nghĩ càng giận, sau khi cúp máy, tôi lên mạng đặt câu hỏi: [Trên mạng bị công kích đến tan nát con tim có được nhận đền bù không?]
Bình luận nhiều like nhất: [Mẹ cái đồ ****. Đi nào, chia cho tôi một nửa.]
Thật muốn cắt đứt dây mạng nhà mấy cái người này.
6.
Hạ Hạ nghe xong chân tướng ở nhà ăn, không tức đến sùi bọt mép thì cũng lòng đầy lửa giận.
Cô ấy cũng là một thành viên của bên nhóm truyền thông, cũng biết chút chuyện bên trong. Hóa ra Giang Khả Nhi là một người tái phạm rất nhiều lần, chỉ cần tướng mạo, gia cảnh, học hành gì đấy của đối phương có đủ điều kiện là cô ta sẽ cố ý thân cận, muốn đối phương phải quỳ xuống dưới váy mình.
Đặc biệt là những nam sinh đã có người yêu càng là mục tiêu cô ta muốn công lược hơn.
Cô ta sẽ cố ý lựa chọn tấn công thẳng, hoặc gửi một số tin nhắn mập mờ đến WeChat của người ta, cho dù không được nam sinh kia theo đuổi cũng sẽ gieo một hạt giống nghi ngờ xuống mối quan hệ của người kia.
Hóa ra cô ta cũng không phải thật sự thích Mã Thần Hiên mà chỉ muốn dùng cách này để chứng minh sức hút của mình.
“Nhưng.” Hạ Hạ bổ sung: “Bạn trai cậu khó nhằn như vậy, nói không chừng còn khơi gợi ý chí chiến đấu của cô ta.”
Lời này cũng không sai, có câu “đắm chìm thành nghiện”, tuy ngày nào cũng gặp khó khăn với Mã Thần Hiên nhưng càng bị áp chế thì càng bùng nổ hơn, Giang Khả Nhi không đạt được mục đích ngày nào thì ngày đó không từ bỏ.
Còn tôi lại có cảm giác cô ta đang có kế hoạch khác lớn hơn.
Kế hoạch lớn đến nhanh hơn tôi tưởng. Khoảng mấy ngày sau, Giang Khả Nhi gửi tin nhắn mời tất cả mọi người trong nhóm truyền thông cuối tuần đi hát karaoke nhân dịp sinh nhật mình.
“Tất cả mọi người sẽ đến, anh nhất định phải đến nha.” Giọng nói cô ta trên WeChat vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, pha lẫn vào đó còn có chút hoạt bát tinh nghịch.
Tôi ngăn bàn tay đang định từ chối của Mã Thần Hiên lại.
Lúc này cũng nên chấm dứt rồi.
So với cuộc sống lúc nào cũng bị cô ta quấy rầy thì không bằng nói rõ trước mặt còn hơn, lúc cần quyết đoán vẫn nên quyết đoán.
“Nên làm vậy từ lâu rồi mới phải.” Hạ Hạ ủng hộ quyết định của tôi: “Người xưa có câu, vết ruồi cắn không giết bạn ngay nhưng sẽ giết bạn dần dần. Cậu là anh hùng tay không nhổ cây, sao có thể để một trà xanh nhỏ leo lên đầu mình được.”
“Người xưa có câu, cây nhỏ không sửa không thẳng, người không sửa không trưởng thành được.”
“Người xưa có câu, rèn sắt phải dùng kìm, muốn trồng trọt phải tự mình cày cuốc.”
“Người xưa có câu…”
Tôi không nhịn được mà ngắt lời cô ấy: “Cậu lấy đâu ra nhiều lời của người xưa thế?”
“Cái này cậu không cần quản.” Hạ Hạ gật gù đắc ý: “Vẫn nên suy nghĩ cuối tuần sẽ mặc gì, trang điểm như thế nào, đừng để khí thế của cô ta lấn áp mình. Trừ chuyện đó ra, mình không tin cô ta có thể làm ra được trò gì nên hồn.”
Hai chúng tôi nhìn nhau cười một tiếng.
Nói thật, trong lòng tôi cũng không quá sợ hãi với lần gặp mặt này. Trong chuyện này, chỉ cần không ai hưởng ứng tiểu tam, hai bên tin tưởng lẫn nhau thì cho dù đối phương có làm ra thủ đoạn gì cũng không thể làm tình cảm của chúng tôi dao động được.
Nhưng chúng tôi đã quên mất một câu nói khác của người xưa.
“Chủ quan mất kinh châu, kiêu ngạo mất phó đình.”
Đây là suy nghĩ cuối cùng xuất hiện trong đầu tôi khi tôi thấy Giang Khả Nhi.