Trà Xanh Đỉnh Nóc - Chương 4
“Chỉ là đùa thôi.”
Về mới biết đã quá ngây thơ, lệnh truy nã vẫn là lệnh truy nã.
Hình vẽ lệnh truy nã giống Mạnh Vân Châu thì biết.
Sau nửa tháng đường một cách suôn sẻ, chúng gặp chuyện khó.
Bởi vì đây gần biên thành, việc kiểm tra lúc thành nghiêm ngặt như một hồi thi đại học.
Ta suy nghĩ cả nửa ngày, nảy một ý định dở .
Chiếc xe lăn của Mạnh Vân Châu quá nổi bật.
Vì chằm chằm : “Đứng lên, đây.”
Ý của là nghĩ cách giả trang.
ngờ ngay đó, Mạnh Vân Châu thực sự lên!
Còn vài bước làm một cử chỉ “mời”.
Đợi đã, lẽ mới là nữ chính trời chọn, lời mang tới phép màu.
Ta lập tức chạy đến gương, hét lớn: “Giảm cân! Giảm cân! Giảm cân!”
Ba giây gì xảy .
Ta thất vọng ngã vật xuống xe lăn của Mạnh Vân Châu, ngờ khá thoải mái.
“Hạ Tiểu Thư , hẳn là phù hợp hơn .”
Hừ, chê .
“Chân của ngươi vốn vấn đề gì, xe lăn?”
Mạnh Vân Châu vuốt cằm trả lời: “Vì lười.”
Lười đến mức bộ, hẳn là một tấm gương nổi bật của giới lười.
…
Lúc Mạnh Vân Châu cùng thành đã giả trang thành một đôi phu thê yếu đuối.
He he, chồng là .
Không , Mạnh Vân Châu trắng trẻo, giả gái cũng khá xinh, chỉ điều đô con một chút.
Theo lý thuyết thì thành chúng đã an , nhưng mà…
“Mạnh lão bản, ngươi chắc hẳn chuyện mặc váy hôm nay khác biết chứ?”
Trên khuôn mặt trắng trẻo của Mạnh Vân Châu xuất hiện một vệt đỏ tự nhiên, ánh mắt lảng tránh nhưng chứa đựng sự mong chờ, hỏi:
“Nàng làm gì?…”
Ta thở phì phò, chùi miếng nước dãi, :
“Ta … ăn chân giò, ngay bây giờ.”
Mạnh Vân Châu mỉm bất lực, đẩy đến cửa tiệm ăn một bữa chân giò to mới về khách điếm.
Quá xá ngon.
Lúc hệ thống Trà Trà thông báo còn 15 ngày nữa mới khôi phục thì cuối cùng đã gặp Hạ Linh.
Nàng mặc áo giáp, trông thật sự hùng.
“Này Thiên Thiên đã bảo rời khỏi vương phủ trốn ?”
“Chính vì lo lắng cho tỷ nên đã vượt núi lội sông, hàng ngàn dặm để tìm chị, dù thế nào cũng sẽ ở bên cạnh tỷ.”
Đã quen cách chuyện đậm mùi trà mặt Hạ Linh nên một lúc khó mà thay đổi.
Bắc Thần Liệt bên cạnh nhạo: “Hừ, nàng trông như béo hơn nhiều.”
Ôi Bắc trứng thối, đã địa vị nên tự tin hẳn nhỉ??
Hồi lúc ở vương phủ, chuyện đậm mùi trà mặt Hạ Linh, dù mặt đen như mực cũng dám hó hé gì, giờ đã dám chọc ghẹo .
Ta liếc mắt qua, đáp mà giả vờ mệt mỏi dựa vai Hạ Linh, : “Tỷ tỷ , tỷ phu thích đến tìm tỷ ? Trước đại phu loại bệnh gọi là béo do làm việc quá sức. Suốt đường ăn uống yên, kịp gặp đại phu thăm khám, biết bệnh , nhưng chỉ nghĩ đến việc gặp tỷ làmuội đầy năng lượng. Tỷ tỷ ơi, nhớ tỷ quá, tối nay thể ngủ chung với tỷ ? Muội sợ.”
Hạ Linh: “Được.”
Bắc Thần Liệt: “Không !”
Hạ Linh lập tức trừng mắt Bắc Thần Liệt.
Bắc Thần Liệt hoảng hốt, liếc Mạnh Vân Châu đang nhạo bên cạnh, vội van xin: “Mạnh giúp một câu , Mạnh .”
Ta cũng về phía Mạnh Vân Châu.
Mạnh Vân Châu mỉm ho hai tiếng, cuối cùng về phía , dẫn Bắc Thần Liệt .
Ta với Hạ Linh mặc áo trong giường trò chuyện.
Nàng kể cho về những chuyện với Bắc Thần Liệt trong thời gian qua, kể cho nàng về hành trình của .
Ngay lúc bắt đầu buồn ngủ, Hạ Linh bỗng : “Thiên Thiên, thực từ đầu đến gần là mục đích khác, ?”
Ta giật tỉnh hẳn, giữa việc khoe tài pha trà với thành thật khai báo, vẫn chọn cách một cách khéo léo.
Đánh cược tình cảm.
Hạ Linh thở dài: “Muội, thật giống .”
Có lẽ nàng về từ khi xuyên qua.
Chuyện xuyên qua, chúng hề tiết lộ với . Ngay cả những thân thiết nhất cũng những bí mật thể , giống như sẽ bao giờ với họ rằng đây là thế giới trong sách.
Tất cả những mất mát cũng như mất của họ, đều trong một ý nghĩ của tác giả.
Sự thật như , quả thực khắc nghiệt.
Ta thì thầm gọi “tỷ tỷ” lặng lẽ ôm lấy Hạ Linh.
Một lúc , Hạ Linh : “Thiên Thiên, đừng sờ nữa…”
Ta hổ rút tay đang sờ cơ bụng của nàng.
Thật đáng thương cho kiếp bụng béo.
Lại qua nửa tháng, hệ thống trứng thối .
Giờ đây mặt Hạ Linh, như “bệnh nghề nghiệp” mịa luôn , cần cố gắng mà chuyện vẫn mang chất “trà”.
Nhiệm vụ thành một cách dễ dàng.
[Ding dong! Phát hiện chơi đã thành bộ nhiệm vụ, giao dịch tất. Chúc mừng bạn đã cuộc sống mới, ở đây chúc bạn sống vui vẻ, tạm biệt!]
Đêm đó, mơ.
Người con gái trong mơ khuôn mặt giống hệt .
Nàng là Hạ Thiên Thiên gốc, Hạ Thiên Thiên nguyên tác.
Nàng là nàng với hệ thống đã trao đổi, tìm kiếm cơ hội thay đổi số phận.
Cảm ơn đã cho nàng thấy một góc khác của cuộc sống.
Nếu do khát khao tự do của , lẽ nàng sẽ mãi mãi giam chặt trong tướng phủ.
Tỉnh dậy, ngậm ngùi.
Ai cũng sống một cách nỗ lực, nhưng với số phận đã trói chặt, ai cũng đủ can đảm để đối mặt.
…
Ta như Hạ Linh biết chế tạo vũ khí, hoạch định chiến thuật.
cũng chỉ biết ăn chân giò.
Trong thời chiến, trại quân thiếu nhất là quân y, theo tinh thần “đất nước Trung Hoa nuôi vô dụng”, tự nguyện chạy đến trại thương binh để phụ giúp.
Khi Mạnh Vân Châu tìm đến, giúp một thương binh băng bó vết thương.
Ta lau mồ hôi trán, : “Làm gì?”
Mạnh Vân Châu đưa cho một gói giấy dầu.
Ta ngửi thử, là chân giò!
Ở trại quân nên quá nổi bật, đã lâu ăn thịt.
Mạnh Vân Châu : “Ta giống những kẻ , lương tâm.”
Ta tinh ý : “Ta giả vờ với những , nhưng với ngươi là thật.”
Hắn nhích lông mày: “Thế ? Vậy nàng… hãy với bằng thái độ chuyện với hoàng hậu.”
Thái độ với Hạ Linh?
Ta véo mặt , thử hỏi: “Cảm ơn ngươi đã bất chấp trăm công ngàn việc mà mang đến chân giò cho ?”
Mạnh Vân Châu bất lực vỗ trán, đó nghiêm túc :
“Ngày mai sẽ rời khỏi quân doanh một thời gian. Thiên hạ sắp loạn, còn vài chuyện lo, nàng.. hãy tự chăm sóc bản thân.”
“Ngươi cũng .”
Sau khi giải quyết địch ngoại ban, Cẩu Hoàng Đế chính thức ban hành văn thư truy diệt giặc, buộc tội Bắc Thần Liệt phản quốc.
Bắc Thần Liệt lập tức in phát tán bức mật thư của Cẩu Hoàng Đế thông đồng với quân địch.
Khoác lên hoàng bào, tự lập ngôi vua.
Với sự hỗ trợ của vũ khí nóng của Hạ Linh, đầy ba năm, bộ thiên hạ đã trong tay.
Sau khi Bắc Thần Liệt lên ngôi, lập quốc hiệu “Đại Hạ”, phong Hạ Linh làm hoàng hậu, hai cùng điều hành triều đình.
Ta cuối cùng cũng sống sót đến ngày thể ngang chễm chệ.
Ngày thứ hai khi phong làm quận chúa, mang theo bạc, thị vệ với hành lý lên đường.
Khi Hạ Linh tiễn ở cung môn, Bắc Thần Liệt rạng rỡ như thể nhặt vàng từ trời rơi xuống.
“Đại Hạ rộng lớn, tiểu cứ thong thả du ngoạn. Nếu thiếu bạc, cứ thư cho tỷ phu, tuyệt đối vội vã về .”
Hừ, Bắc trứng thối, ai thèm quan tâm đến ngươi.
…
Mỹ thực, mỹ cảnh, mỹ nhân.
Ta, Hạ Thiên Thiên, đến đây !
Chưa hai dặm khỏi thành, xe ngựa của đã chặn .
“Thiên Thiên định thế ư?”
Mạnh Vân Châu mặc một y phục áo tím, một xe lăn, trông thảm hại vô cùng.
“Không đàm phán!”
“Dừng xe, mua chân giò cho nàng.”
Ta giờ đã phát đạt, chân giò ăn thoải mái, ai thèm chân giò của ngươi hừ hừ..
“Ta đã khắp nam bắc nhiều năm, là hướng dẫn viên nhất.”
Niềm vui khám phá cái biết, ngươi hiểu hừ hừ..
“Đây là chìa khóa kho vàng nhà , định giao trọn cho phu nhân tương lai.”
“Ôi! Đây chẳng là Mạnh Thương Nhân, Mạnh Công Tử ? Sao chỉ một thân một lang thang bên ngoài chứ, nhanh lên xe! Quận chúa đây sẽ đưa ngươi một đoạn.”
…
Bánh xe lăn bánh, bụi đất bay mù.
Về tương lai của chúng , sẽ là một câu chuyện mới.