Tra Nữ Cao Cấp - Chương 5
12
Phó Tứ Đình muốn khả năng không phải chơi đùa, mà là muốn học tập tôi.
Hắn luôn hỏi tôi kiến thức chuyên môn, ôm một xấp sách thật dày để tôi giải đáp thắc mắc cho hắn.
Có rất nhiều khoảnh khắc, tôi đều cảm thấy Phó Tứ Đình muốn tìm một gia sư miễn phí.
Nhưng nghĩ lại, Thái tử gia hẳn là không thiếu chút tiền ấy.
Chu Tự tin tưởng vững chắc tôi yêu hắn, chắc chắn tôi bởi vì ghen mới ở cùng một chỗ với Phó Tứ Đình.
Hắn nhắn tin cho tôi mỗi ngày.
“Lộ Tịch, sao em lại như vậy? Chỉ vì giận anh mà đi ngủ với người mình không yêu?”
“Anh nói cho em biết, không phải em muốn chia tay, mà là anh không cần em nữa.”
“Lộ Tịch, bây giờ em cầu xin anh quay đầu lại, anh còn có thể suy nghĩ một chút.”
“Kỳ thật không cần cầu xin, nói tiếng xin lỗi cũng được.”
“Này, đã lâu rồi em không để ý đến anh.”
“Anh đang xem album kỷ niệm em tặng, đột nhiên có chút nhớ em.”
“Tịch Tịch, đừng giận nữa. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi.”
Tôi không trả lời tin nhắn của hắn.
Chu Tự thiếu kiên nhẫn, lại đi tìm ba tôi nói chuyện này.
Ba tôi tát mạnh một cái bạt tai “Nếu mất đi khách hàng Chu gia này, con có biết một năm công ty sẽ tổn thất bao nhiêu không?”
Tôi lắc mình tránh đi, đứng cách ông ta ba bước: “Phó gia cũng có thể đi lên.”
Quả nhiên, ba tôi sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, “Con nói thật?”
Tình yêu của tôi cho tới bây giờ cũng không quá thuần túy, ngoại trừ thích, còn trộn lẫn lợi ích.
Một trong những điều kiện đồng ý kết giao với Phó Tứ Đình, chính là hợp tác với công ty.
Thật đấy. Nhu cầu của Phó gia càng lớn, tôi tính qua, lợi nhuận hàng năm có thể tăng 23%.
Cho tới bây giờ, tôi xem như thấy rõ bộ mặt thật của ba tôi.
Cổ phần gì, ông ta căn bản không muốn cho tôi.
Nhưng điều đó thì có liên quan gì? Chỉ cần Phó Tứ Đình thật sự yêu tôi, dựa lưng vào cây đại thụ Phó gia này, tôi luôn có cách lấy được thứ tôi muốn.
Ba tôi vỗ vỗ vai tôi, chân thành cảm khái: “Tiểu Tịch, con đã làm rất nhiều vì công ty rồi.”
“Chờ em trai con tiếp quản công ty, nó nhất định sẽ cảm kích con.”
Phó Tứ Đình cũng từng cảm thán: “Chị, chị thật sự để tâm đến công ty của ba chị sao.”
Lúc đó tôi đã nói gì nhỉ?
A, tôi nhếch khóe môi, lắc đầu.
“Không, đây là của tôi.”
13
Chu Tự thấy dùng ba tôi ra cũng vô dụng, rốt cuộc yên tĩnh một thời gian.
Tôi nghe bạn tốt chung nói, trong khoảng thời gian này tinh thần của Chu Tự đặc biệt sa sút.
Lần trước đi quán bar, có một cô gái đặc biệt xinh đẹp tìm hắn ta, nhưng Chu Tự không thèm nhìn liền từ chối.
Tôi cũng không thèm để ý, một lòng nhào vào làm ăn, thu cổ phần.
Nửa đêm, có người gọi cho tôi.
“Tịch Tịch, anh phát sốt rồi.”
Là giọng nói của Chu Tự. Rất khàn, còn mang theo giọng mũi.
“Ha.”
“Tịch Tịch, sao em không quan tâm anh? Rõ ràng trước kia lúc anh phát sốt, em đều hỏi han ân cần, truyền nước cho anh, kể chuyện xưa cho anh.”
“Chu Tự, có bệnh thì đi chữa, tôi không phải bác sĩ.”
“Tịch Tịch, hiện tại anh rất khó chịu, em tới xem anh có được không? Anh…”
Phó Tứ Đình ngủ cho đến một nửa bị người ta đánh thức, bất mãn “hừ” một tiếng, ôm lấy tôi từ sau lưng.
“Chị, anh ta làm phiền đến em ngủ rồi, cúp máy đi.”
“Phó Tứ Đình, sao lúc này cậu lại ở bên cạnh Tịch Tịch?”
Phó Tứ Đình vẫn chưa mở mắt “Đại ca, tôi và bạn gái ngủ chung một chỗ, có gì không bình thường sao? Tôi cũng không phải là tiểu tam.”
Chu Tự còn muốn nói chuyện, nhưng tôi đã cúp điện thoại.
Kết quả không quá hai ngày, Chu Tự cư nhiên chạy đến dưới lầu công ty tôi.
Đến thì thôi, còn chuẩn bị 9999 đóa hoa hồng, chất đống trước cửa công ty.
Xung quanh đã vây quanh không ít người, còn có người đang lấy điện thoại di động ghi hình.
Trong tay Chu Tự còn ôm một bó hoa hồng, mặt mày hiếm khi nhuộm đầy tình thâm.
“Tịch Tịch, anh nhớ em.”
Bốn phía bàn luận sôi nổi.
“Oa a, thật lãng mạn nha.”
“Đẹp trai nhiều tiền còn chung tình, làm bạn gái anh ấy nhất định rất hạnh phúc.”
“Huhuhu tôi thật hâm mộ nha.”
Ở dưới lầu công ty, tôi không muốn làm cho tình cảnh quá khó xử.
Tôi đỡ trán: “Chu Tự, bằng không chúng ta đi quán cà phê nói chuyện?”
“Tịch Tịch, cuối cùng em cũng chịu nói chuyện đàng hoàng với anh.” Chu Tự ngẩn ra rồi cong mặt, cả người đều trở nên nhảy nhót.
Mới đi được hai bước, thanh âm của Phó Tứ Đình thình lình vang lên sau lưng.
“Chị, em nhắc nhở một câu, ngựa tốt không quay đầu ăn lại cỏ.”
Tôi nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy Phó Tứ Đình vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm Chu Tự.
“Hơn nữa, em đã đồng ý đêm nay cùng anh đi khu vui chơi ngắm pháo hoa.”
Âm cuối Phó Tứ Đình kéo rất dài, trong mắt tất cả đều là uất ức.
“Chờ chút, tôi nói chuyện với Chu Tự trước.”
Chu Tự nhíu mày, tay cầm hoa tươi, mỉm cười với Phó Tứ Đình.
Phó Tứ Đình không tiến lên nữa, chỉ đứng tại chỗ cúi thấp đầu, che khuất mặt mày, hắn giống như một con chó lớn bị người ta vứt bỏ.
Chó lớn còn có tâm tình đăng lên nhóm bạn bè.
“Chào mọi người, tôi phải đi làm phẫu thuật.”
Phía dưới rất nhanh có người bình luận: “Làm sao vậy? Làm phẫu thuật gì?”
Phó Tứ Đình lập tức trả lời: “Phẫu thuật cắt bỏ não tàn yêu đương.”
14
Trong quán cà phê.
Chu Tự đưa bó hoa hồng cho tôi: “Tịch Tịch, tặng em.”
Tôi không trả lời.
“Chu Tự, tôi dị ứng với phấn hoa hồng.”
Chu Tự ngượng ngùng thu tay lại: “Tịch Tịch, xin lỗi, anh không biết.”
“Nhưng tôi đã nói với anh rồi. Lần đầu tiên anh tặng hoa hồng cho tôi, tôi đã nói với anh rồi.”
Chu Tự có chút luống cuống: “Tịch Tịch, anh khẳng định là không nghe rõ. Em có thể cho anh thêm một cơ hội được không?”
“Anh biết trước đây anh làm rất nhiều chuyện vô liêm sỉ, khiến em đau lòng, khổ sở. Tất cả đều tại anh, anh nên nhận ra sớm hơn rằng em sẽ bị tổn thương.”
Tôi lắc đầu: “Không có, tôi chưa từng đau lòng, cũng chưa từng khổ sở.”
Biểu tình trên mặt Chu Tự có chút cứng ngắc: “Tịch Tịch, em nói đùa gì vậy?”
“Tôi nghiêm túc. Anh chơi của anh, tôi để mặc anh chơi, không phải bởi vì tôi quá yêu anh, hoàn toàn ngược lại, chỉ là bởi vì tôi không thèm để ý.”
Hoa tươi trong tay Chu Tự rơi xuống đất.
Hắn ta nhìn tôi với vẻ khó tin, dường như cảm thấy đó là một điều khó hiểu.
“Tịch Tịch… Em đang nói cái gì vậy? Sao em có thể không yêu anh chứ?”
“Nếu em không yêu anh, những lời trong nhóm bạn bè của em là thế nào?”
A, cái kia, *phục chế.
*Làm lại cho đúng hình dáng ban đầu của hiện vật.
“Nếu em không yêu anh, vì sao không rời không bỏ ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy?”
“Bởi vì em muốn kết hôn với anh.”
“Anh biết em đang hù dọa anh. Em xem, anh đã muốn kết hôn với em, sao em có thể còn không yêu anh?”
“Ba tôi nói, kết hôn với anh, sẽ cho tôi cổ phần chi nhánh công ty.”
Chu Tự không nói gì.
Biểu tình trên mặt hắn khó có thể diễn tả, như là muốn khóc, lại như đang cười.
Thật lâu sau, hắn cầm tay tôi: “Lộ Tịch, em đang gạt anh phải không?”
Tôi lắc đầu, rất bình tĩnh trả lời: “Không có.”
“Tôi không khóc không nháo nhào lên chỉ là bởi vì tôi không quan tâm.”
Sắc mặt của hắn trở nên rất trắng bệch, ngay cả môi cũng mất đi huyết sắc.
Cũng đúng, hắn cho rằng cô gái đã yêu hắn nhiều năm như vậy, hắn cho rằng có thể tùy ý chà đạp tâm ý của cô gái, có một ngày đột nhiên nói cho hắn biết, kỳ thật mình cũng không yêu hắn, cảm giác này hẳn là rất thất bại đi.
Chu Tự còn đang xác nhận với tôi “Cho nên, em thật sự chưa từng yêu anh?”
“Ừ, chưa từng.”
“Thì ra…… là như vậy.” Hắn cúi đầu nở nụ cười, cười cười, lại cười ra nước mắt.
Hắn nói: “Lộ Tịch, anh thà rằng em đột nhiên không yêu, cũng không muốn em chưa từng yêu.”
“Em như vậy, khiến anh cảm thấy mình giống một trò hề.”
“Còn gì muốn hỏi nữa không?”
“Một vấn đề cuối cùng. Lộ Tịch, em chỉ muốn chơi anh, chưa bao giờ nghĩ sẽ ở bên anh, đúng không?”
Tôi vẫn lắc đầu “Không đúng.”
“Ngay từ đầu theo đuổi anh, tôi cảm thấy tôi cho rằng trong những năm tháng sau này chậm rãi yêu anh, ít nhất chúng ta cũng có thể tôn trọng lẫn nhau. Nhưng anh đồng ý ở cùng một chỗ với tôi, thì lại vụng trộm tìm cô gái khác.”
“Từ ngày đó trở đi, anh đối với tôi mà nói, chính là chỉ có lợi ích thôi.”
“Không có gì hơn.”
Chu Tự kinh ngạc nhìn tôi, cuối cùng che mặt, giọng nói nghẹn ngào.
“Vậy Phó Tứ Đình thì sao? Em có yêu cậu ấy không?”
“Hiện tại tôi chỉ có thể nói, anh ấy ngoan hơn anh, cũng thích hợp hơn anh.”
Cuối cùng, Chu Tự gần như chạy trối chết.
Hoa hồng đỏ rơi đầy đất, nóng bỏng mà rực rỡ, như là tôi của những năm thanh xuân.
Luôn luôn tươi đẹp, luôn luôn phô trương.
15
Phó Tứ Đình chờ tôi trước cửa quán cà phê.
Thấy tôi đi ra, anh ấy hừ lạnh một tiếng: “Nói chuyện với bạn trai cũ xong rồi à?”
Bước chân tôi không ngừng: “Bây giờ đi, anh còn có thể xem kịp màn pháo hoa đêm nay của khu vui chơi.”
Phó Tứ Đình lập tức đi theo, nắm lấy tay tôi “Về sau chị đừng gặp riêng anh ta được không?”
“Bằng không một mình em ở cửa trông mong nhìn lén, thật đáng thương.”
Tôi kiễng chân xoa xoa mái tóc mềm mại của anh ấy “Được.”
Lúc xem pháo hoa, Phó Tứ Đình đăng một bài.
“Phẫu thuật rất thành công, não tàn yêu đương đã bị cắt bỏ.”
“Hiện tại là không có não yêu cô ấy.”
Hết