Tra Nữ Cao Cấp - Chương 4
10
Tôi chỉ vào mái tóc dài ướt sũng của mình “Có tiện sấy giúp tôi một chút không?”
Gió ấm áp theo tiếng gió vù vù thổi ra, Phó Tứ Đình khẽ vuốt tóc tôi, sợi tóc dưới đầu ngón tay dần dần từ ướt chuyển khô.
Sau đó quên mất là ai chủ động trước, tóm lại máy sấy rơi mạnh xuống đất.
“Chị, biết lần đầu tiên tôi gặp chị là khi nào không?” Phó Tứ Đình vừa dùng lụa đen che mắt tôi, vừa cúi đầu mở miệng.
“Là ở trong phòng họp. Khi đó tôi vừa vào công ty rèn luyện, nghe người ta nói bên cạnh có một phó tổng vô cùng lợi hại, tên là Lộ Tịch.”
“Tôi thấy chị ở trên bàn đàm phán bình tĩnh lý trí phân tích lợi hại, bất luận đối phương đưa ra vấn đề như thế nào, chị đều có thể dăm ba câu trả lời hoàn mỹ. Cuối cùng văn kiện vừa đưa, khóe môi hơi nhếch, đối phương ngoan ngoãn cúi đầu ký tên.”
Hắn cắn mạnh vai tôi “Từ đó trở đi, tôi liền để ý đến chị.”
“Về sau là từ Chu Tự biết được tin tức của chị. Rất kỳ quái, anh ta nói cùng với chị trong ấn tượng của tôi hoàn toàn bất đồng. Tôi liền tò mò, rốt cuộc là chị thay đổi, hay là chị có hai mặt tính cách?”
Môi của Phó Tứ Đình ở chung quanh chọc giận, bởi vì thị giác bị che đậy, những giác quan khác bắt đầu trở nên vô cùng nhạy bén.
Tôi bất lực thở dốc, hắn xoa vành tai tôi, thấp giọng dụ dỗ: “Chị, ôm chặt tôi.”
“Ting.” Tin tức thứ nhất truyền đến.
Là điện thoại di động của tôi đổ chuông.
Chúng tôi đều không để ý.
“Ting.”
“Ting.”
……
Không biết là ai gửi mấy tin nhắn, Phó Tứ Đình từ sau lưng ôm lấy tôi “Chị, muốn đi xem tin nhắn không?”
“Không xem.”
Lúc này, tôi không muốn bị ai làm phiền.
Trong bóng tối, tôi cảm giác hắn nhẹ nhàng nâng tôi lên, cúi người mà đến.
Lúc này chuông điện thoại di động không đúng lúc vang lên.
Lúc vang lên lần đầu tiên, tôi và Phó Tứ Đình đều không để ý tới.
Hắn đang chìm nổi cùng tôi.
Lúc vang lần thứ hai, tôi có chút mất kiên nhẫn, trong lúc nhất thời không khống chế được sức lực, ở sau lưng Phó Tứ Đình cào ra một vết đỏ.
Phó Tứ Đình đau đớn kêu lên.
Thời điểm vang lên lần thứ ba, Phó Tứ Đình rốt cuộc nhịn không được.
Trên người nhẹ nhàng, hắn đứng dậy đi lấy điện thoại di động của tôi.
Vốn là muốn im lặng, nhưng sau khi thấy rõ điện thoại nhắc nhở, hắn hơi sửng sốt.
“Chị gái, bạn trai cũ của chị gọi điện thoại tới đây, có muốn nghe không?”
Không biết là sợi gân nào không đúng, hoặc có lẽ là cảm xúc không biết tên nào đó đang quấy phá.
Tôi vươn tay về phía hắn “Lấy lại đây.”
Cùng với điện thoại di động giao cho tôi, còn có hắn.
Tôi không nhìn thấy gì, Phó Tứ Đình mở loa cho tôi.
“Tịch Tịch, sao không trả lời tin nhắn? Trước kia không phải em đều trả lời trong giây lát sao?”
Phó Tứ Đình bắt đầu lăn qua lăn lại, cử chỉ càng lúc càng hung mãnh.
Tôi khó khăn mở miệng “Không phải chia tay rồi sao? Tìm tôi có chuyện gì?”
Hắn tự động bỏ qua câu trước: “Anh từ nước ngoài trở về, sáng mai cùng anh ăn cơm.”
Phó Tứ Đình dán tai vào ngực tôi, tôi cảm giác trái tim mình đang đập loạn xạ.
Có thể trả lời Chu Tự, chỉ còn lại có thở dốc.
Chu Tự cũng nghe thấy.
Nhưng lần này hắn không có phản ứng lớn như lần trước, ngược lại cười hỏi tôi:
“Cục cưng, em bắt đầu tập thể hình rồi à, có phải em muốn luyện dáng người đẹp hơn cho anh xem không?”
Như là nghĩ tới cái gì, Chu Tự còn trêu tức nói: “Còn không có ân cần thăm hỏi cục cưng. Cục cưng gần đây thế nào rồi? Có ngủ cùng với những người khác không?”
Lời nói là câu nghi vấn, ngữ khí cũng rất chắc chắn.
Phó Tứ Đình không nhúc nhích nữa, lỗ tai vẫn dán vào ngực tôi, ánh mắt như con chó nhỏ điềm đạm đáng yêu nhìn tôi.
Tôi nhẹ nhàng nhìn qua mặt mày của hắn, mạnh mẽ vững vàng hô hấp.
“Chỉ có anh để cho tôi ngủ, còn anh ấy để cho tôi cả đêm không ngủ.”
Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu.
Chu Tự bỗng dưng nở nụ cười: “Ha ha ha ha ha Tịch Tịch sao em đáng yêu như vậy! Mấy ngày không gặp, em trở nên hài hước quá.”
Nhưng mà Phó Tứ Đình nghe thấy những lời này lại cười cong mắt.
Hắn dán vào lỗ tai tôi, thanh âm khàn khàn dễ nghe.
“Chị, chị đây là đang khen tôi sao?”
Sau đó thế tới càng hung hăng, tôi một ngụm cắn vào cổ hắn, thiếu chút nữa thất thanh thét chói tai.
Chu Tự rốt cuộc cười đủ rồi.
Hắn ta hỏi tôi: “Tịch Tịch, em đang dùng dụng cụ tập thể hình gì vậy? sao cần tốn nhiều sức như vậy?”
“Là Long Môn hay là Bench Press?”
Tôi ôm lấy Phó Tứ Đình, cố gắng trả lời: “Là… em trai.”
Lúc này Chu Tự có chút tức giận.
Hắn trầm giọng, lạnh giọng mở miệng
“Tịch Tịch, một câu đùa một lần là đủ rồi. Nói nhiều rất không có ý nghĩa.”
Tôi bị Phó Tứ Đình chọc cho nức nở thành tiếng.
Nhưng tôi không có nói giỡn mà.
Chu Tự vẫn không thể hoàn toàn tin lời tôi nói.
“Lộ Tịch, đừng nói cho anh biết em thật sự đang ngủ cùng những người khác.”
Hắn nói rất nhiều nha.
Tôi thật sự không có sức lực trả lời hắn.
Giọng tôi đã mang theo tiếng khóc nức nở: “Phó Tứ Đình, anh… chậm một chút…”
Lại là một trận trầm mặc.
Sau đó Chu Tự thở dài.
“Tịch Tịch, có phải em ghen vì chuyện của học muội không? Anh đã cắt đứt với cô ấy rồi, em yên tâm đi.”
“Em cũng không cần lấy Phó Tứ Đình ra kích thích anh. Phó Tứ Đình có thân phận gì, cậu ta biết rõ em là bạn gái của anh, làm sao có thể còn ở cùng một chỗ với em.”
“Tịch Tịch ngoan, muốn tập thể hình thì tập thể hình cho tốt. Đừng thở gấp thành như vậy, cũng đừng dùng những người khác tới gạt anh.”
Phó Tứ Đình rốt cuộc không thể nhịn được nữa: “Chị, anh ta thật ồn ào, tôi chịu không nổi.”
Hắn không kiên nhẫn cầm điện thoại lên, động tác trên người không ngừng.
“Nào có những người khác, tất cả mọi người đều là người một nhà.”
Lần này đầu dây bên kia chỉ im lặng một giây.
Sau đó vang lên tiếng hét dữ dội của Chu Tự.
“Phó Tứ Đình, con mẹ nó cậu điên rồi sao?”
11
Nửa giờ sau, Chu Tự chạy tới.
Tôi và Phó Tứ Đình còn chưa kết thúc.
Hắn ở dưới lầu gõ cửa, chúng tôi ai cũng không để ý.
Lại qua nửa giờ.
Chu Tự dùng chân điên cuồng đạp cửa, sau đó đau đến nhe răng trợn mắt.
Nửa tiếng nữa thôi.
Chu Tự ở dưới lầu chửi ầm lên hồi lâu, thanh âm đã khàn.
Trận địa của tôi và Phó Tứ Đình cũng chuyển đến bồn tắm.
Hai tiếng nữa.
Phó Tứ Đình thay quần áo cho tôi, dặn quản gia mở cửa.
Chu Tự vừa lên đã đấm Phó Tứ Đình một quyền.
“Phó Tứ Đình, con mẹ nó cậu có bệnh hay không?”
Phó Tứ Đình lấy mu bàn tay lau khóe miệng.
“Nếu chị ấy không thích tôi, anh cảm thấy tôi có cơ hội này sao?”
Chu Tự hoàn toàn bị chọc giận: “Phó Tứ Đình, cậu làm cái gì không tốt, muốn làm kẻ thứ ba?”
Phó Tứ Đình vẻ mặt không hiểu ra sao: “Nhưng không phải chị đã nói chia tay với anh rồi sao?”
Chu Tự: “Cô ấy ghen rồi cố ý nói như vậy, muốn thu hút sự chú ý của tôi mà thôi!”
Phó Tứ Đình chậc chậc lắc đầu: “Chu Tự, tôi quen anh lâu như vậy, hôm nay là lần đầu tiên biết anh tự tin như vậy.”
Chu Tự cảm thấy dùng lời nói đã không thể chiến thắng Phó Tứ Đình, dứt khoát lựa chọn nắm đấm.
Chỉ cần không đánh mặt, Phó Tứ Đình sẽ không đánh trả.
Hắn chỉ biết uất ức nhìn tôi “Chị, em đau.”
Chu Tự càng tức giận, lần này nắm đấm trực tiếp rơi vào mặt Phó Tứ Đình.
Phó Tứ Đình nghiêng đầu né tránh “Tôi nói rồi, đừng đánh mặt. Lát nữa mặt khó coi, chị không thích tôi thì làm sao bây giờ?”
“Đánh chính là đánh chết trà xanh.”
“Chu Tự, anh lại ra tay thử xem.” Phó Tứ Đình có chút giận, “Đừng ép tôi ra tay.”
Chu Tự tức đến phát điên “Tôi sẽ ra tay ngay đây!”
Phó Tứ Đình sâu kín thở dài.
“Cũng đúng, anh bị thương không ai quản, tự nhiên có thể tùy tiện ra tay. Tôi không giống anh, nếu tôi bị thương, chị ấy sẽ đau lòng.”
Lời này thật đúng là có chút hữu dụng.
Chu Tự chậm rãi buông tay xuống, quay đầu nhìn về phía tôi, đôi mắt đỏ tươi.
“Lộ Tịch, em đau lòng cho anh, hay là đau lòng cho cậu ta?”
Tôi mờ mịt hỏi ngược lại: “Đại ca, trên người anh một chút thương tích cũng không có, tôi đau lòng cho anh làm gì?”
“A.”
Chu Tự cầm lấy tay của Phó Tứ Đình, hung hăng tát má trái của mình một cái.
Tôi và Phó Tứ Đình hai mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong đáy mắt nhau.
Hắn đội má trái sưng lên, hỏi tôi: “Tịch Tịch, bây giờ thì sao?”
“Hiện tại anh bị thương, em là đau lòng cho anh, hay là đau lòng cho cậu ta?”
Tôi vội vàng tiến lên nắm lấy tay Phó Tứ Đình.
“Đánh có đau không? Có muốn tôi thổi giúp anh không?”
Chu Tự nổi trận lôi đình: “Lộ Tịch, em làm cho rõ ràng, anh mới là bạn trai của em!”
“A. Vậy tôi nói cho anh biết, chúng ta đã chia tay rồi.”
Tôi chớp chớp mắt “Hơn nữa, không phải anh bảo tôi đi tìm người đàn ông khác sao?”
“Đúng vậy.” Phó Tứ Đình ở bên cạnh phụ họa, “Cũng là anh đề nghị tôi tìm Lộ Tịch kết hôn.”
Sau đó Chu Tự và Phó Tứ Đình đánh nhau quá dữ dội, tình cảnh nhất thời không dừng lại được.
May mắn vệ sĩ trong trang viên kịp thời xuất hiện, lúc này mới có thể tách hai người bọn họ ra.
Trên người hai người đều có máu.
Phó Tứ Đình than thở với tôi, muốn tôi bôi thuốc cho hắn.
Nhưng tôi rõ ràng nhìn thấy, vết thương trên người Chu Tự càng nhiều hơn.
Trước khi Chu Tự bị kéo đi, còn hô to với tôi:
“Lộ Tịch, em cho rằng Phó Tứ Đình thật sự thích em sao? Cậu ta chỉ muốn chơi đùa mà thôi.”