Tra Nam Và Tình Yêu Đích Thực - Chương 4: Ngoại Truyện
Có lẽ vì cuộc sống dễ dàng như trở bàn tay, nhiều năm qua không có bất kỳ phiền não nào nên thời gian trôi qua rất nhanh.
Lần nữa nghe thấy cái tên Tống Luật Thanh, Tranh Tranh vừa mới giành được huy chương vàng cuộc thi vật lý quốc tế.
Trên xe, Tranh Tranh cứ bám chặt lấy tôi.
“Mẹ yêu quý của con, vì con ngoan ngoãn, đạt thành tích giỏi cũng như ngày mai là sinh nhật 15 tuổi của con, nên tối nay mẹ làm bài tập vi tích phân cho con nhé, cầu xin mẹ, thực sự cầu xin mẹ mà.”
“Con định đi đâu?” Tôi lấy trong túi xách ra một chai nước giải khát mà cô bé thích nhất.
“Không đi đâu cả, mấy đứa bạn cứ nhất quyết chiều nay phải đến trường đua chơi, đây là sở trường của con, chiều nay, con chắc chắn sẽ là tâm điểm của đám đông.”
“Con đừng chọc cười mẹ.”
Tranh Tranh ôm lấy cổ tôi: “Mẹ ơi mẹ, con mãi mãi là cún con của mẹ.”
“Mẹ chịu thua con rồi, tiểu thư ạ, lớn thế rồi mà còn nũng nịu.” Tôi bảo tài xế đổi hướng.
“Trưa nay mẹ muốn về nhà cũ ăn cơm, con đi cùng mẹ hay mẹ bảo người đưa con đến thẳng trường đua?”
Thư Ý cầm tấm huy chương của mình ngắm nghía.
“Đột nhiên muốn khoe khoang rồi, con cũng muốn về nhà cũ một chuyến.”
Đến nhà, hai cụ đã đợi ở cửa nhà cũ.
Tranh Tranh cầm tấm huy chương vàng của mình lắc lư, vẻ mặt đắc ý.
“Con chuẩn bị xong rồi ông bà nội ơi, ông với bà có 10 phút tự do phát huy, nhanh lên, nhanh khen con đi.”
Bà nội cười ôm lấy Tranh Tranh.
Tranh Tranh 15 tuổi, cao 1m75, đã cao hơn bà nội rất nhiều.
“Tranh Tranh mau vào ăn cơm, lát nữa nói từ từ, muốn nghe chúng ta khen gì, lát nữa sẽ khen cho cháu nghe từ từ.”
“Đợi chút bà nội, hôm nay bà giúp cháu làm bài tập tiếng Anh nhé, để cháu xem lòng thành của bà, cầu xin bà mà.”
“Để ông nội cháu làm, vừa lúc chiều ông phải đi họp, để ông vừa họp vừa xem bài cho cháu.”
“Không tệ, ý kiến này hay đấy.”
…
Tranh Tranh thừa hưởng tính cách hiếu thắng của tôi, việc gì cũng muốn làm cho hoàn hảo hơn, sở thích rất nhiều.
Bóng đá, trượt tuyết, lướt sóng, đều là cô bé chủ động muốn học. Leo núi, cưỡi ngựa, đánh golf, những thứ có tính kỹ thuật cô bé rất thích và thích thể hiện trước mặt bạn bè.
Cầm kỳ thi họa, cũng đều là Tranh Tranh chủ động muốn học. Cô bé thích học, cái gì cũng muốn học một chút, dù không giỏi hết.
Dùng lời của cô bé mà nói, khoác lác và giả vờ là bậc thang tiến bộ của loài người.
Có thể không giỏi hết nhưng khi cần thiết, có thể giả vờ mình rất hiểu biết, tiện cho việc đóng giả thành người ưu tú.
Lúc tôi vào, Tranh Tranh đang uống nước, vừa uống vừa nói.
“Bà nội khen hay quá, cháu yêu bà nhất. Bà biết không, bà khen làm cháu thỏa mãn hư vinh lắm. Cảm động quá ha ha được khen sướng cả người.”
Hai cụ thường nghe Tranh Tranh nói những từ mới trên mạng, cũng quen rồi.
“Ông nội biết không? Cháu thực sự rất hâm mộ ông, có được đứa cháu gái tốt như cháu.”
“Ông nội, lần sau đến ngày Thanh minh, nhớ đi xem mộ tổ có bốc khói không, không thì sao lại có đứa cháu gái tốt như cháu được…”
Tranh Tranh vẫn đang khoác lác không ngừng, đúng lúc đó quản gia đi vào.
Ông ấy nói, Tống Luật Thanh đã về.
Ồ, cái tên thật xa xôi.
Xa đến mức, tôi đã rất lâu không nghĩ đến nữa.
Những năm này, mọi người cũng không phải không biết tình hình của anh ta.
Hồi Tống Luật Thanh có tiền, lúc nào cũng nói đến thơ ca và phương xa, người ngoài cũng thích nghe anh ta nói, vì anh ta nhờ phúc của ba mẹ, dù anh ta đứng im một chỗ trong một sự kiện thì cũng có người nể mặt.
Từ khi ba mẹ anh ta công khai tuyên bố không nhận anh ta là con nữa, mọi chuyện đều thay đổi.
Anh ta trở thành một kẻ nghèo kiết xác không có giá trị lợi dụng, đương nhiên sẽ không có ai đối xử khoan dung với anh ta như vậy.
Đầu tiên là do năng lực bản thân không đủ, dù học vấn không tệ nhưng anh ta vẫn không tìm được công việc như ý.
Huống hồ, anh ta còn mang tiếng xấu, bất kỳ công ty nào có thực lực một chút cũng sẽ không chọn anh ta.
Tiếp theo là, anh ta không mua được túi hiệu đồng hồ hiệu nữa, cũng không đủ khả năng chi trả cho mức tiêu xài xa xỉ của Thẩm Tố.
Sau khi Thẩm Tố hoàn toàn nhận ra sự thật Tống Luật Thanh đã trở thành kẻ nghèo kiết xác, ngày nào cũng cãi nhau với anh ta, thậm chí còn chửi bới.
Cuối cùng Tống Luật Thanh cũng sụp đổ.
Mà đây chỉ mới là bắt đầu.
Sau đó, Thẩm Tố dứt khoát phá thai, trở thành tình nhân của một ông chủ bụng phệ, mới coi như hoàn toàn khiến anh ta nhận rõ thực tế.
Anh ta cô đơn lẻ bóng lại không có tiền, cuộc sống quả thực không ra sao.
Nhưng may là anh ta không tìm đến, làm phiền cuộc sống của tôi.
Ừm… Thực ra là có tìm đến.
Nhưng trước khi gặp được ba mẹ anh ta, anh ta đã bị đuổi đi.
Dù là công ty hay nhà cũ, anh ta đều không vào được.
Còn lần này Tống Luật Thanh về là vì anh ta bị bệnh.
Không chữa khỏi được nên muốn về gặp gia đình lần cuối.
Trong phòng khách.
Mẹ Tống ngồi đối diện Tống Luật Thanh, không nói gì.
Sau đó bà lên lầu, nắm tay tôi nói: “Thật khó xử, mẹ không biết phải nói gì. Dù sao cũng đã nhiều năm không gặp, đúng là không còn tình cảm gì nữa.”
Tôi không đáp lại.
Tống Luật Thanh thấy Tranh Tranh thì rất kích động, cứ muốn nói chuyện với cô bé.
Nhưng Tranh Tranh không muốn để ý đến anh ta, để tránh anh ta, lúc rảnh lúc không lại đi theo ông nội hoặc tôi đến công ty.
Sau khi biết Tống Luật Thanh muốn đưa cô bé đi học, Tranh Tranh thậm chí còn lười đến trường.
Tống Luật Thanh hơi không vui: “Sao con lại ngang ngược thế?”
“Ngang ngược gì chứ? Không muốn đi học thì không đi thôi. Hồi đó bố còn bỏ học cơ mà.”
“Con nói chuyện có thể đừng giống mẹ con được không, cứ bóng gió thế?” Tống Luật Thanh đứng ở cửa.
Anh ta đã không còn trẻ nữa.
Còn tôi vì tiền nên vẫn phong độ như xưa.
“Ông đã làm đủ mọi chuyện tồi tệ, còn mong tôi có thể đối xử tốt với ông sao? Nếu không phải ông đột nhiên về, chúng ta chính là người dưng. Nhưng mà, chúng ta vốn cũng chẳng gặp nhau mấy lần, đúng không?”
“Bình thường con toàn nói chuyện như thế này à? Có chút phép tắc nào không? Con dù có sống thuận buồm xuôi gió cả đời thì cũng không thể vênh váo như thế chứ? Chúng ta có gì khác nhau chứ? Con đừng quên, ta là ba con.”
“Tất nhiên là khác rồi.” Tranh Tranh vừa giải ô chữ vừa nói.
“Điều kiện bẩm sinh của ông tốt hơn tôi một chút.”
“Ý là sao?”
“Ông tuyệt đối đừng hiểu lầm nhé, ý tôi không phải là ông thông minh hơn tôi, hoặc EQ cùng IQ cao hơn tôi. Ý tôi là, ông có một người ba vừa thông minh vừa có năng lực, còn cha ruột của tôi thì không giống vậy.”
“Con…”
“Đừng chỉ tay mắng tôi, ông chưa từng nuôi tôi, bây giờ đến bày đặt uy quyền gì?”
“Con còn nhỏ mà đã nhẫn tâm thế.”
“Thôi đi, đừng nghĩ đến chuyện tẩy não người khác, giảng đạo lý cho người khác nữa, ai mà không hiểu đạo lý hơn ông chứ.”
Thấy không có ai trong nhà thực sự muốn để ý đến mình, Tống Luật Thanh mất kiểm soát, xông đến trước mặt tôi:
“Thư Ý, em sẽ không cảm thấy cuộc đời của mình rất thành công chứ?”
“Thế còn anh? Sẽ không cảm thấy thành công là như anh bây giờ đi?”
“Trong mắt em từ đầu đến cuối chỉ có tiền.”
“Vẫn tốt hơn anh không có tiền chứ, nhìn anh kìa, đúng là sống tệ thật.”
“Tranh Tranh đúng là không có phép tắc, trẻ con trong gia đình đơn thân đúng là có khiếm khuyết về tính cách.”
“Thôi đi, lại tự tâng bốc mình rồi.” Tranh Tranh không tức giận, cảm xúc rất ổn định.
“Con yêu mẹ và ông bà nhất, cho tiền cho tình thương, vừa hiểu chuyện vừa thương con, điều kiện như vậy không phải ai cũng có được, con rất trân trọng. Chỉ có mình ông là chê bai thôi.”
“Tranh Tranh, rồi sẽ có một ngày, con sẽ biết, tiền không phải là thứ quan trọng nhất trên thế giới này. Con hãy tự hỏi lòng mình, con có thực sự hạnh phúc không?” Tống Luật Thanh khuyên nhủ.
Tranh Tranh bị chính nước bọt của mình làm sặc.
“Hả? Con thế này còn chưa đủ hưởng phúc à?”
“Cuộc đời của tôi đi là xe Maybach, kiếp nạn của tôi là xe Porsche, nỗi khổ duy nhất tôi từng nếm trải trong đời là cà phê đá, tôi thế này còn chưa đủ hạnh phúc à?”
Tranh Tranh giải ô chữ rất nhanh, giấy sột soạt, bút cũng xoay rất nhanh.
“Không cần để ý đến anh ta, anh ta chính là có bệnh.” Tôi bước tới.
Tranh Tranh xua tay: “Yên tâm đi mẹ, cảm xúc của con ổn định hơn cả chuột lang nước.”
Tôi bảo quản gia tiễn khách, đuổi Tống Luật Thanh đi.
Dù sao cũng không chữa khỏi được, anh ta nên ít nói vài câu cho yên tĩnh.
Tha thứ cho anh ta là không thể.
Nhưng sau này khi anh ta mất, tôi có thể giúp anh ta rải tro cốt.
Dù sao thì anh cũng ta thích tự do như vậy mà, đúng không?
-HẾT-