Tống Tích Âm - Chương 4
12.
Ngày hôm sau, Thục phi khôi phục lại vẻ bình thường, nhìn thấy ta cũng không có nhìn nhiều thêm một cái, tựa như chuyện hôm qua chỉ là ảo giác.
Ta cũng không thèm để ý, Thục phi có thể nhắc nhở ta chuyện như vậy, ta đã rất cảm kích. Suy nghĩ cả đêm, ta đã tìm ra được một kế dựa theo câu nói kia của Thục phi.
Thù của hoàng hậu có thể từ từ thực hiện, nhưng thù của Tống Khanh Khanh có thể báo trước. Cho nên sáng sớm ta liền chuẩn bị một ít điểm tâm đi tới Khải Tường điện của Tống Khanh Khanh.
Nhìn thái giám canh cửa nơm nớp lo sợ, ta liền biết, hiện giờ tâm tình Tống Khanh Khanh đang không tốt.
Dù sao vào cung ngày thứ hai, Tống Khanh Khanh hẳn đã được thị tẩm, nếu thị tẩm rồi cũng đã biết thân thể Hoàng Thượng hiện giờ như thế nào, vậy kết cục của nàng chỉ có thể là chet, tính tình tốt mới là lạ.
Đương nhiên lời Thục phi nói cũng đúng, thân thể Hoàng Thượng không tốt có thể là giả bộ, nhưng Tống Khanh Khanh không biết.
Ta tiến lên nói với thái giám giữ cửa: “Nô tỳ hầu hạ ở Cẩm Tú cung, là người quen cũ với Tống mỹ nhân, phiền công công hỗ trợ thông báo một tiếng…”
Nói xong ta nhét một nén bạc cho thái giám kia, thái giám kia gật gật đầu chạy chậm vào. Chỉ chốc lát sau, thái giám liền đi ra: “Mỹ nhân chúng ta cho ngươi đi vào…”
Ta cảm ơn tiểu thái giám, sau đi vào. Cửa có cung nữ chờ, thấy ta trực tiếp dẫn ta đi vào.
Vừa vào hoa viên liền nhìn thấy Tống Khanh Khanh ngồi trong đình nghỉ mát. Ta tiến lên quỳ xuống: “Nô tỳ thỉnh an Tống mỹ nhân…”
Tống Khanh Khanh nhìn thấy ta hai mắt sáng ngời, thấy ta quy củ hành lễ như thế, trên mặt đều là đắc ý và cao ngạo, nhưng ngữ khí lại không tốt lắm: “Ngươi tới làm gì?”
Ta cúi đầu nói: “Nô tỳ muốn mỹ nhân điều nô tỳ từ Cẩm Tú cung ra…”
Tống Khanh Khanh lập tức trừng mắt liếc ta một cái: “Ngươi là cái thá gì, Thục phi nương nương là người ta có thể đắc tội sao?”
Nghe được lời của Tống Khanh Khanh, sự phỏng đoán trong lòng ta đã được xác định, Hoàng thượng quả nhiên rất âm hiểm.
Tống Khanh Khanh kiếp trước chỉ là cung nữ, căn bản không biết Hoàng Thượng thích Thục phi, đời này có thể ý thức được vấn đề này nhanh như vậy, vậy chỉ có một khả năng, đó chính là Hoàng Thượng lại một lần nữa “nói mớ” gọi tên Thục phi.
Mặc kệ Hoàng thượng có cố ý hay không, nhưng chuyện này đối với ta mà nói lại rất tốt, cũng tiết kiệm thời gian của ta, thuận tiện cho kế hoạch của ta.
Tống Khanh Khanh đột nhiên nhìn về phía ta: “Ngươi có phải cất giấu bí kiếp sinh con gì không?”
13.
Nghe được những lời này của Tống Khanh Khanh, trong lòng ta mừng rỡ, Tống Khanh Khanh quả nhiên đang trong tình trạng nguy kịch, cũng không cần ta dẫn dắt đã tự mình đưa tới cửa.
Đương nhiên đây cũng là nguyên nhân chính ta tới đây, cố ý xuất hiện trước mặt nàng, nhắc nhở nàng một chút, kiếp trước ta đã mang thai hoàng tự.
Nhưng lúc này ta lại tỏ ra bối rối: “Nô tỳ không hiểu ý của mỹ nhân…”
Tống Khanh Khanh hiển nhiên không muốn nghe ta nói nhảm, trực tiếp đứng dậy đi tới trước mặt ta: “Ngươi mau nói, ngươi có phải có bí kiếp sinh con hay không? Nếu nói thật với ta, có lẽ ta sẽ rủ lòng thương xót giúp ngươi ra khỏi Cẩm Tú cung…”
Trong lòng ta cười lạnh, Tống Khanh Khanh thật coi ta là kẻ ngốc dễ lừa dối.
“Nô tỳ thật sự không biết, tuy nhiên nô tỳ từng nghe lão nhân nói nếu làm chuyện đó nhiều thì có thể mang thai hài tử.”
Ta làm bộ thẹn thùng nói. Đời trước ta cũng nghĩ như vậy, nếu Hoàng Thượng thích Thục phi như vậy, ta đây sẽ học hỏi Thục phi nhiều hơn, vậy Hoàng Thượng tất nhiên sẽ thích, cũng sẽ thường xuyên tới.
Quả nhiên Tống Khanh Khanh nghe xong lời này của ta có vẻ sửng sốt, sau đó cau mày, đi tới đi lui tại chỗ, một lúc sau mới nói: “Ta có một việc cần ngươi đi làm……”
Ta hỏi: “Chuyện gì?”
“Ngươi ở Cẩm Tú cung phải chú ý quan sát Thục phi, nhớ kỹ từng cái nhăn mày từng nụ cười của nàng, còn có nàng thích cái gì, hay thích trang phục và kiểu trang điểm gì, chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải nói hết cho ta biết.”
“Chờ ta mang thai hoàng tự, ta sẽ điều ngươi ra khỏi Cẩm Tú cung!” Tống Khanh Khanh nói ra vẻ bố thí.
Trong lòng ta mừng rỡ, dưới sự can thiệp của ta, Tống Khanh Khanh quả nhiên dựa theo kịch bản kiếp trước của ta mà đi.
Vậy tình tiết nàng và Liễu Tố Ngọc chó cắn chó hẳn là cũng không xa nữa.
14.
Một tháng sau, mỗi ngày ta đều chạy qua lại giữa Cẩm Tú cung và Khải Tường điện, ta sẽ thuật lại Thục phi bình thường thích trang điểm gì, thích hương liệu gì, thích phục sức trâm cài gì cho Tống Khanh Khanh biết.
Mà Tống Khanh Khanh học cũng nhanh, chẳng bao lâu nàng đã có ba phần thần thái của Thục phi, chẳng mấy chốc tin tức Hoàng Thượng ba ngày hai bữa đều đến Khải Tường điện đã truyền khắp toàn bộ hậu cung, Tống Khanh Khanh cũng trở thành người chạm tay có thể bỏng trong cung.
Tin tức đương nhiên là ta truyền ra, chính là để vị ở Vị Ương cung kia biết.
Tuy nhiên vị ở Vị Ương cung kia vẫn không có động thái gì, đối với việc này ta cũng không sốt ruột, dù sao Thục phi nương nương nói đúng, Liễu Tố Ngọc cảm thấy ta và Tống Khanh Khanh dễ xử lý, cho nên mới để cho chúng ta vào cung.
Hiện giờ Tống Khanh Khanh mới được sủng ái thêm vài ngày mà thôi, đương nhiên vẫn còn trong phạm vi nàng có thể khống chế, tự nhiên sẽ không có phản ứng gì.
Nhưng nếu như Tống Khanh Khanh mang thai hoàng tự thì khác, ta kiên nhẫn chờ ngày này đến.
Lại qua ba tháng, Tống Khanh Khanh quả nhiên mang thai, ta cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, trong khoảng thời gian này ta vẫn lo lắng, chỉ sợ Tống Khanh Khanh không thể mang thai long tự.
Ta thậm chí đã động tâm tư, nếu thật sự không được sẽ ám chỉ để Tống Khanh Khanh tìm người mượn giống, cũng may không cần phải đi tới bước này.
Sau khi Tống Khanh Khanh mang thai, bầu không khí khắp hậu cung rõ ràng không giống nhau, bởi vì Cẩm Tú cung luôn luôn đóng cửa không ra lại tặng lễ vật cho Tống Khanh Khanh, hơn nữa còn là Nhị hoàng tử đích thân tặng.
15.
Ta có chút mơ hồ khó hiểu, Thục phi cũng không giải thích gì với ta, nhưng không quá hai ngày, hậu cung đã truyền ra tin đồn Thục phi và Nhị hoàng tử muốn lôi kéo Tống mỹ nhân và hoàng tự trong bụng nàng.
Tin tức này làm cho ta chấn động hồi lâu, ta cảm thấy điều này là không có khả năng, Thục phi rõ ràng chướng mắt Tống Khanh Khanh, căn bản sẽ không lôi kéo.
Thục phi nhìn ra nghi hoặc của ta, cười nói: “Nước cờ này là vì ngươi, cũng vì ta……”
Ta không hiểu nguyên do trong đó, nhưng ta biết Thục phi nhất định là muốn đối phó Hoàng hậu, cho nên an tĩnh chờ.
Tin tức truyền ra nửa tháng sau, ta vừa mới từ Khải Tường điện đi ra chuẩn bị trở về Cẩm Tú cung, đã bị một ma ma ngăn cản đường đi: “Có quý nhân muốn gặp ngươi…”
Ta biết ma ma này, kiếp trước chính nàng cùng một ma ma khác đè ta ở trên giường, ta biết nàng là người của Hoàng hậu.
Ta đi theo ma ma tới Vị Ương cung, thấy được Liễu Tố Ngọc.
Giờ khắc này ta lại nhớ tới thảm trạng trước khi tiểu hoàng tử chet, hận không thể nhào tới liều mạng với Liễu Tố Ngọc, nhưng ta biết điều này chắc chắn không thành công, chỉ có thể đè nén cảm xúc này xuống.
Ta tiến lên hành lễ: “Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an!”
Liễu Tố Ngọc không nói gì, trực tiếp ném một vật đến bên chân ta, ta thấy rõ, đồng tử co lại. Thứ này chính là trâm cài hoa hải đường mà ngày đó Tống Khanh Khanh c ướp được từ ta.
“Đây là của ngươi đúng không, tâm tư cũng thật sâu, nhưng đáng tiếc lại bị Tống mỹ nhán đoạt mất, cũng c ướp đi phú quý này…” Liễu Tố Ngọc nhẹ giọng nói.
Trong lòng ta giật thót, lời Thục phi nương nương nói quả nhiên đều là sự thật, chút thủ đoạn nhỏ này của ta quả nhiên đều bị Liễu Tố Ngọc cùng Thái hậu nhìn thấu.
Trên trâm hoa hải đường này ta đã bôi mật thơm, bươm bướm cũng là ta mua chuộc thái giám, ở nơi cách buổi tuyển tú không xa thả ra, nếu không làm gì có sự trùng hợp như vậy, hai đời bươm bướm đều bay đến đậu trên trâm hoa hải đường.
Liễu Tố Ngọc hôm nay nói như vậy, rõ ràng là muốn chỉ ra Tống Khanh Khanh đã đoạt đi phú quý của ta, đây là đang châm ngòi ly gián.
Có thể đời trước Hoàng hậu cũng đã ám chỉ với Tống Khanh Khanh ta dùng thủ đoạn mới trúng tuyển, khiến Tống Khanh Khanh ghen tị với ta, sau đó đối phó ta.
Nhưng lúc này toàn thân ta bắt đầu run rẩy, giống như bí mật bị phát hiện, ngay cả giọng nói cũng trở nên lắp bắp: “Nô… Nô tỳ không hiểu lời của Hoàng hậu nương nương…”
Liễu Tố Ngọc cười khẽ, mang theo giọng điệu ôn hòa lại có vài phần mê hoặc nói: “Không cần sợ, bổn cung cũng không phải người xấu, chỉ cần ngươi giúp bổn cung làm việc, bổn cung có thể giúp ngươi trở thành mỹ nhân của Hoàng thượng, giúp ngươi có được vinh hoa phú quý…”
Ta ngẩng đầu giả bộ ngạc nhiên, nhìn về phía Liễu Tố Ngọc. Liễu Tố Ngọc thấy vậy, sự khinh bỉ trong ánh mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
“Nương nương muốn nô tỳ làm gì?” Ta hỏi, giả vờ lo lắng.
Liễu Tố Ngọc cười nói: “Đem mọi tin tức của Thục phi cùng Tống mỹ nhân nói cho bổn cung, chờ bổn cung diệt trừ xong hai người này, bổn cung sẽ cho ngươi làm mỹ nhân của Hoàng thượng…”
Ta gật đầu lia lịa: “Nô tỳ đã hiểu.”