Tống Tích Âm - Chương 1
1.
Ta vừa mở mắt đã cảm giác tóc bị người ta kéo mạnh, ta theo bản năng chuẩn bị lớn tiếng mắng, lại bị một giọng nói quen thuộc c ắt đ ứt.
“Thật tốt quá, đời này đến phiên ta làm nương nương, đổi lại ta hưởng thụ vinh hoa phú quý này…”
Nghe rõ những lời này, hơi thở của ta cứng lại, cũng thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Ta nhìn thấy muội muội ta Tống Khanh Khanh đứng ở trước mặt ta, cầm trâm hoa mai bạc của ta với vẻ mặt kích động.
Chỉ trong nháy mắt ta đã xác định được ta sống lại, sống lại ngày ta và Tống Khanh Khanh cùng nhau vào cung tuyển tú.
Thấy ta kinh ngạc nhìn trâm bạc, Tống Khanh Khanh vội vàng đem trâm bạc che ở trong ngực, sau đó hung tợn trừng ta một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn? Đây là của ta.”
Ta thu hồi suy nghĩ, lắc đầu cười, không thèm để ý chút nào: “Nếu muội muội đã thích, tặng cho muội là được rồi!”
Tống Khanh Khanh nghe vậy mừng như đ iên nhưng lại không nói gì, chỉ lộ vẻ coi như ngươi thức thời.
Nhưng khi nàng xoay người đi, ta lại nghe được nàng thấp giọng cười nhạo một câu: “Thật sự là ngu xuẩn, phúc khí này nên là của ta.”
Sau đó vội vàng đi vào hàng ngũ tuyển tú. Ta đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Tống Khanh Khanh, suy nghĩ dâng trào.
Kiếp trước ta và Tống Khanh Khanh cũng là cùng nhau tham gia tuyển tú, nhưng vì gia thế và dung mạo của chúng ta đều không quá xuất sắc, cho nên đều không trúng tuyển.
Tuy nhiên ngay lúc tuyển tú kết thúc, một con bướm bay đến đậu trên cây trâm hoa mai bạc của ta, được Thái hậu coi là điềm lành, phá lệ giữ lại.
Mà Tống Khanh Khanh thì cùng những tú nữ khác không được chọn bị đưa đến phủ Nội vụ, trở thành cung nữ trong cung.
Ta biết Tống Khanh Khanh sẽ ghen tị, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới nàng lại dám giet ta.
Cảnh trước khi chet hiện lên trước mắt, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo của Tống Khanh Khanh, đau đớn thấu tim do d ao g ăm đ âm vào tim, khiến hô hấp của ta khó khăn hơn rất nhiều.
“Dựa vào cái gì ngươi được làm phi tử, còn ta chỉ là cung nữ? Tiện nhân ngươi dựa vào cái gì lại có phúc khí như vậy?”
“Ngươi đáng chet, ngươi chet rồi ta có thể trở thành nữ nhân của Hoàng thượng……”
Tiếng hét đó dường như vẫn còn văng vẳng bên tai ta.
Ta nhìn Tống Khanh Khanh phía xa xa đã kích động cài trâm hoa mai bạc lên, khóe miệng nhếch lên, muội muội này của ta cũng sống lại rồi.
Nàng cho rằng thân phận nữ nhân của Hoàng thượng thật sự tốt như vậy sao?
Hy vọng nàng ta sẽ không hối hận khi biết sự thật.
2.
Hôm nay Thái hậu và Hoàng hậu cùng chủ trì buổi tuyển tú, ta đi theo tú nữ khác đi tới tiền điện, liếc mắt một cái đã thấy nữ nhân mặc phượng bào ngồi ngay ngắn ở phía trước kia, chính là đương kim Hoàng hậu nương nương Liễu Tố Ngọc.
Hai tay ta nắm chặt, móng tay đ âm sâu vào lòng bàn tay, ta cố gắng kiềm nén hận ý của mình.
Mọi người đều biết, Liễu Tố Ngọc thân là người đứng đầu hậu cung, còn là đích nữ của Liễu đại tướng quân, nàng đoan trang cao quý, là điển hình của nữ tử trong cung.
Nhưng rất ít người biết, Liễu Tố Ngọc khẩu Phật tâm xà, trên tay dính đầy nợ m áu.
Ta theo bản năng vuốt ve bụng dưới, kiếp trước đứa nhỏ đáng thương của ta chính là bị Liễu Tố Ngọc hại chet.
Ta vẫn nhớ rõ, lúc ấy ta vừa mới sinh hạ tiểu hoàng tử, còn chưa kịp nhìn nó một cái, Liễu Tố Ngọc đã dẫn người phong tỏa sân viện.
Sau đó Liễu Tố Ngọc ngay trước mặt ta, b óp ch ặt cổ tiểu hoàng tử, hài tử đáng thương của ta còn chưa mở mắt ra, đã bị b óp nghẹn đến mức nắm chặt tay, vùng vẫy.
Mẫu tử liền tâm, nó muốn sống, tim ta như bị d ao c ưa, muốn xông lên liều mạng với Liễu Tố Ngọc, lại bị hai ma ma đè xuống giường.
Ta gào thét cầu xin Liễu Tố Ngọc buông tha cho hài tử của ta, nhưng Liễu Tố Ngọc hoàn toàn không để ý tới.
Mãi cho đến khi tiểu hoàng tử vô lực buông tay, cả người xanh tím chet trong lòng Liễu Tố Ngọc, nàng mới cười nhìn về phía ta đã khóc đến gần như ngất xỉu.
“Muội muội thật sự là không có phúc khí, sinh được tiểu hoàng tử, lại là thai chet…… Ha ha ha……”
Ta hung hăng nhìn kẻ thù sinh tử trước mắt này, dùng hết những lời mà cuộc đời này cho là á c đ ộc nhất để mắng nàng ta.
Mà Tống Khanh Khanh lúc này lại đi ra từ phía sau Liễu Tố Ngọc. Không đợi ta kịp phản ứng, Tống Khanh Khanh đã rút d ao đ âm mạnh vào ngực ta.
Trước khi chet nàng nói với ta: “Hoàng hậu nương nương đã đáp ứng ta, chỉ cần ta giet ngươi, nàng sẽ cho ta làm tài nhân của Hoàng thượng.”
“Tỷ tỷ thân yêu, có tỷ tỷ của ta làm chứng, mẹ con các ngươi chính là chet vì khó sinh, sẽ không có ai nghi ngờ. Dùng cái mạng hèn của hai mẹ con ngươi đổi lấy cả đời vinh hoa phú quý cho ta, đến lúc ngươi nên yên nghỉ rồi…”
Đời trước Tống Khanh Khanh ngu xuẩn, cam nguyện làm lưỡi d ao cho Liễu Tố Ngọc, Tống Khanh Khanh đáng chet, nhưng Liễu Tố Ngọc càng đáng chet hơn, chỉ đáng thương cho đứa con kia của ta, đến chet ta cũng chưa từng được nhìn nó một cái.
Ta quay đầu nhìn về phía Tống Khanh Khanh bên cạnh, ta có chút tò mò, ta là sau khi chet mới được sống lại, vậy nàng sống lại, có phải cũng đã chet hay không?
Dù sao nếu ta là Liễu Tố Ngọc, cũng sẽ giet nàng diệt khẩu.
Quả nhiên sắc mặt Tống Khanh Khanh rất khó coi, nàng nhìn chằm chằm Liễu Tố Ngọc, hận ý trong mắt muốn tràn hết ra ngoài.
Ta cười khẽ, lần này vui lắm, ta thích xem chó c ắn chó.
3.
Buổi tuyển tú diễn ra sôi nổi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta và Tống Khanh Khanh lúc này đây vẫn như cũ cũng không lọt vào mắt Liễu Tố Ngọc và Thái hậu, lần thứ hai không được chọn.
Cũng vào lúc này, một con bướm chậm rãi bay tới, lượn vòng trên đầu nhóm tú nữ chúng ta giống như kiếp trước.
Tống Khanh Khanh nhìn chằm chằm bươm bướm giữa không trung. Ta đứng gần, thấy thân thể nàng bởi vì khẩn trương mà bắt đầu run nhẹ
Cuối cùng, có lẽ bay mệt mỏi, con bướm chậm rãi đáp xuống cây trâm hoa mai trên tóc nàng dưới ánh mắt cầu xin của Tống Khanh Khanh..
Tống Khanh Khanh không dám thở mạnh, chỉ sợ quấy nhiễu đến bươm bướm.
“Thật là thú vị!”
Thái hậu ngồi ở trên cười khẽ một tiếng.
Liễu Tố Ngọc biết phỏng đoán lòng người nhất, Thái hậu tin Phật, chú ý nhất duyên pháp, nếu Thái hậu mở miệng nói chuyện, nàng liền biết Thái hậu đây là muốn giữ lại tú nữ này.
Nàng nhìn thoáng qua Tống Khanh Khanh, thấy tư sắc bình thường, cũng yên tâm, theo lời Thái hậu nói: “Hồ điệp đều thích mỹ nhân, vậy có lẽ Hoàng thượng cũng sẽ thích…”
Thái hậu khẽ gật đầu: “Ngươi là hoàng hậu, ngươi quyết định là được rồi.”
Liễu Tố Ngọc nhìn về phía thái giám nội vụ phủ ghi chép: “Tú nữ này cũng giữ lại đi…”
Tống Khanh Khanh lập tức quỳ trên mặt đất: “Nô tỳ, nô tỳ… Tạ Thái hậu nương nương ân điển, tạ Hoàng hậu nương nương ân điển…”
Bởi vì kích động, Tống Khanh Khanh nói chuyện có hơi run. Thái hậu rất trọng quy củ, hành động của Tống Khanh Khanh khiến bà khẽ nhíu mày.
Trái lại ý cười trên mặt Liễu Tố Ngọc càng sâu, đối với nàng mà nói, phi tử hậu cung càng vô năng, nàng càng an tâm.
Sau khi tuyển tú, Thái hậu và Liễu Tố Ngọc trực tiếp rời đi. Thái giám phủ Nội Vụ cũng tiến lên phân phối đường ra cho tất cả tú nữ không được chọn.
Nữ nhi của quan viên từ tam phẩm trở lên có thể trở về nhà tự mình định hôn sự, mà nữ nhi của quan viên từ tam phẩm trở xuống phải vào cung làm cung nữ.
Đương nhiên không phải là cung nữ cấp thấp, ít nhất đều là cung nữ nhị đẳng trong cung.
“Tống Tích Âm, từ nay về sau thân phận chúng ta khác nhau một trời một vực, một người là chủ tử, một người là nô tài.”
Tống Khanh Khanh lúc này đi tới trước mặt ta, vênh mặt hất hàm sai khiến nói.
“Hiện tại ngươi quỳ xuống thỉnh an ta, có lẽ ta có thể phát thiện tâm để ngươi tới hầu hạ bên cạnh ta!”
4.
Ta hơi cúi người: “Nô tỳ không cần tiểu chủ quan tâm, nô tỳ tự có nơi đến.”
Một tiếng “nô tỳ”, “tiểu chủ” rõ ràng đã khiến Tống Khanh Khanh hài lòng, nàng vui sướng cười đắc ý.
“Coi như ngươi thức thời, nhưng thân phận ngươi ti tiện, về sau ở trong cung không nên nói cho người khác biết quan hệ của hai chúng ta, ta ngại xui xẻo…”
Nói xong Tống Khanh Khanh đắc ý rời đi.
Ta nhìn bóng lưng Tống Khanh Khanh cười lạnh không nói, hiện tại nàng rất đắc ý nhưng không biết sau khi biết chân tướng sẽ sụp đổ cỡ nào.
Đương kim Hoàng thượng tuy rằng đang ở tuổi tráng niên, nhưng bởi vì đã có bệnh từ khi còn là bào thai cho nên thân thể vẫn luôn không tốt.
Hiện tại mỗi ngày đều phải uống canh sâm trăm năm tuổi để bồi bổ nguyên khí, cho nên ngay cả hôm nay có buổi tuyển tú cũng chưa từng xuất hiện.
Mà chuyện này những người khác cũng không biết, bởi vì lo lắng bách tính sẽ hoang mang hoảng sợ, địch quốc thèm muốn, chỉ có phi tần bên người Hoàng Thượng và người hầu hạ thân cận bên người mới biết được.
Tất cả mọi người cho rằng Hoàng thượng mỗi ngày phải vất vả lo chuyện trièu chính nên mới không xuất hiện ở trước mặt người khác, nhưng thật ra là vì tinh thần của Hoàng thượng không tốt mà thôi.
Nhất là năm nay, thân thể Hoàng Thượng càng ngày càng kém, nếu như không phải Thái Tử còn nhỏ tuổi, nói không chừng Hoàng Thượng đã hạ chỉ truyền ngôi.
Mà cuộc tuyển tú hôm nay mục đích chình là để xung hỉ, cho nên sau khi Thái hậu nhìn thấy điềm lành hồ điệp chọn người, mới cố ý giữ lại Tống Khanh Khanh, cho dù lễ nghi của Tống Khanh Khanh không lọt vào mắt Thái hậu.
Kiếp trước ta cũng là vào lúc thị tẩm mới biết được chuyện này, nhưng cũng bị Hoàng Thượng nghiêm lệnh không cho truyền ra ngoài, nếu không sẽ liên lụy cửu tộc.
Khi Hoàng thượng băng hà, những phi tần không con đều phải tuẫn táng theo, mà Hoàng thượng về khâu giường chiếu không tốt, muốn mang thai hoàng tự khó như lên trời.
Cho nên mấy tiểu chủ trúng tuyển hôm nay, chẳng khác nào đã bước nửa chân vào Quỷ Môn Quan.
Đời trước ta chỉ là bởi vì vận khí tốt, mới may mắn mang thai hoàng tự. Tống Khanh Khanh vội vàng muốn làm nữ nhân Hoàng Thượng, không khác gì đi chet.