Tống Nguyên - Chương 6
Sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt.
“Nói hươu nói vượn! Nếu chỉ là Vong Ưu Cổ, nàng ấy làm sao ngay cả cảm giác đau cũng không cảm nhận được?!”
“Bệ hạ, nương nương, nương nương phải chăng đã từng trải qua đau đớn cực độ về thể xác. Nếu vậy… Vong Ưu Cổ chính xác sẽ khiến nương nương mất đi cảm giác đau đớn…”
Sắc mặt của Bùi Diễn lại tái nhợt thêm một chút.
Cũng không biết là đang nghĩ đến đứa bé mà hắn đã phá bỏ kia, hay là nghĩ đến việc trước đây ta đã chặn đao thay hắn.
Bàn tay cầm kiếm không ngừng run rẩy.
Hắn giống như la sát chỉ vào vu sư: “Phương pháp giải cổ, giao ra đây.”
“Bệ hạ, trước khi hạ cổ thảo dân đã thông báo cho ngài.
“Một khi cổ trùng xâm nhập vào cơ thể, liền hòa thành một cùng với máu thịt, không còn đường để rút lui!
“Nhưng là……”
“Nếu cổ trùng kia ở trong cơ thể túc chủ cảm thấy không còn [Ưu sầu] có thể ăn…”
Vu sư nặng nề cúi đầu:
“Tất nhiên sẽ tự rời đi, tìm kiếm vật chủ tiếp theo của mình!”
17.
Bùi diễn giống như biến thành người khác.
Hắn khôi phục phi vị cho ta.
Lúc trước thường ban thưởng cho cung Phượng Nghi rất nhiều đồ, hiện tại đều chuyển đến Thần Lộ Cung.
Vết thương của hắn đã lành, nhưng không chịu rời khỏi Thần Lộ Cung.
Cả ngày lẫn đêm đều đi theo sau ta.
“Nguyên Nguyên, nàng còn nhớ cái này không? Đây là năm thứ nhất nàng gả đến, thêu cho ta.”
Ta nhìn qua cái túi thơm đã cũ nát kia:
“Ta nhớ được.”
“Cái này thì sao? Mùa đông năm đó tuyết rơi dày đặc, nàng muốn làm cho ta một đôi găng tay nhung thỏ, nhưng lại không nỡ giết con thỏ kia, đuổi nó chạy khắp nơi trong sân.”
“Cái này ta cũng nhớ.”
“Còn có năm đó.” Đôi mắt của Bùi Diễn càng lúc càng sáng hơn khi nói.
“Năm đó, chúng ta cùng nhau đi núi Tụ Minh cầu phúc…”
“Ta đều nhớ hết.” Ta bình tĩnh nhìn qua hắn, “Cho nên?”
Đôi mắt của Bùi Diễn đột nhiên ảm đạm.
“Không sao đâu Nguyên Nguyên.” Hắn gượng cười, “Chỉ là Vong Ưu Cổ mà thôi.”
“Đợi khi con cổ trùng kia rời đi, nàng sẽ ổn thôi.
“Nàng sẽ tốt hơn.”
“Nguyên Nguyên, giữa chúng ta còn có rất nhiều, rất nhiều hiểu lầm, nàng hãy nghe trẫm nói.”
Bùi Diễn lại bắt đầu nói về những ngày vắng vẻ ta trước đó.
Hắn nói hắn chỉ là tức giận ta đã đập vỡ miếng ngọc bội mà hắn đưa lúc trước.
Tức giận ta đã nói những lời lạnh lùng với hắn.
Không biết hắn từ đâu tìm lại được những mảnh ngọc vỡ lúc trước, dán chúng lại.
“Nàng nhìn xem, trẫm tự mình làm đấy, không phải nó vẫn giống như lúc trước sao?”
Ta nghi ngờ mắt hắn có vấn đề: “Xấu quá, vứt nó đi.”
Ta chỉ nói sự thật mà thôi, nhưng mắt của Bùi Diễn lại đỏ hoe.
“Không sao, không sao hết.”
Hắn tiếp tục nói câu mà Tống Tri Vi đã từng nói, “Minh châu cũng có lúc sẽ bị phủ bụi.”
Nói Tống Tri Vi năm đó chỉ là nhìn thấy thư mà hắn viết cho ta.
“Những bức thư kia trẫm luôn cất kỹ, thời điểm mệt mỏi sẽ lấy ra đọc.”
“Không phải trẫm cố ý để Tri Vi nhìn thấy.”
Ta gật gật đầu: “Ồh.”
“Còn có việc lập hậu.”
Bùi Diễn nắm chặt lấy tay của ta:
“Nguyên Nguyên, Thục vương chưa chết, giang sơn chưa ổn, hậu vị của Tống Tri Vi, vốn chỉ là lập cho người ngoài nhìn thấy.”
18.
Bùi Diễn lại nói tới đứa con trong bụng Tống Tri Vi, cùng hắn không có nửa điểm quan hệ.
Đứa bé kia, là của Thục Vương.
Thục vương giả chết chạy trốn, mang đi rất nhiều tử sĩ mà hắn đã giấu giếm.
Địch ở trong tối, hắn ở ngoài sáng.
Hắn lập Tống Tri Vi làm hậu, bằng mọi cách đều muốn bảo vệ đứa bé kia, là muốn kiêu khích để Thục Vương lộ diện.
“Đó là dòng dõi duy nhất của hắn, hắn không có khả năng bỏ mặc.”
“Cho dù tạm thời hắn không hiện thân, đứa bé kia cũng vĩnh viễn là nhược điểm của hắn.”
“Huống hồ, trẫm đã tính đúng không phải sao?
“Tết Đoan Ngọ hắn đã không nhịn được mà động thủ!”
Đổi lại trước đây, nếu Bùi Diễn cùng ta giải thích hết thảy những chuyện này, ta nhất định sẽ vui mừng đến phát khóc.
Nhưng bây giờ, cũng chỉ là nghe qua mà thôi.
“Nguyên Nguyên, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, trẫm sẽ phế đi hậu vị của Tống Tri Vi.
“Trẫm hứa với nàng…”
Ta ngáp một cái: “Bệ hạ, thần thiếp buồn ngủ quá.”
“Quốc gia đại sự, ngài vẫn nên cùng các mưu sĩ của mình bàn bạc đi.”
Ta thật sự rất buồn ngủ.
Vào nội điện, đóng cửa lại, yên giấc mà không mộng mị.
Lời Bùi Diễn nói là thật cũng tốt, là giả cũng được.
Ta đã không còn để tâm đến điều đó.
Với ta mà nói, chúng không khác gì mùa thu đang đến gần và những chiếc lá sắp ngả sang màu vàng.
Mà hắn theo sau lưng ta, nói những điều mà có lẽ trước đây ta rất muốn nghe.
Bây giờ lại không khác gì tiếng vo ve của con muỗi ngày mùa hè.
Mỗi ngày rảnh rỗi ta đều thêu hoa, hoặc đi ngủ, thời gian trôi qua rất nhanh.
Khi mùa thu thực sự đến, Tống Tri Vi sinh một bé trai.
Bùi diễn trắng trợn chiêu cáo thiên hạ.
Khi đứa trẻ được một tháng tuổi, hắn làm trận thế cực lớn, muốn dẫn hoàng hậu cùng đứa bé đi săn mùa thu.
Ta biết hắn định làm cái gì.
Hắn cũng biết ta biết hắn phải làm cái gì.
Nhưng khi ta đề nghị hắn đưa ta đi cùng, hắn vẫn vui vẻ đồng ý.
“Nguyên Nguyên, một lần cuối cùng, nàng tin tưởng ta.”
Đêm trước ngày khởi hành, ta đi một chuyến đến cung Phượng Nghi.
19.
Sau Tết Đoan Dương, cung Phượng Nghi liền bị Kim Ngô Vệ vây quanh.
Những ngày này Bùi Diễn đối xử với ta có thể so với báu vật còn cung phụng hơn.
Cũng không có người ngăn cản ta.
Đứa trẻ trông rất giống Tống Tri Vi.
“Tính tình ngược lại là giống ngươi.”
Tống Tri Vi ôm đứa bé vào lòng, lời nói ra như cũ không dễ nghe.
“Cả ngày cũng không rên lên một tiếng, đói bụng cũng không khóc, ngốc chết rồi.”
Ta có ý định rời đi.
Nàng ấy lại nói thêm:
“Đừng trách ta làm tỷ tỷ mà luôn cùng ngươi đối nghịch.
“Bùi Diễn cưới ta, bắt ta làm con tin, nhục nhã ta.
“Dựa vào đâu mà ta để cho ngươi dễ chịu?”
Ta cụp mắt xuống.
Không có hứng thú với những chuyện này.
Nàng lại hỏi: “Muội Muội, ngươi thực sự quyết định làm như vậy sao?”
Đây là lần đầu tiên nàng gọi ta là muội muội.
Không có sự chế nhạo, không mang theo chế nhạo.
Ta cũng ngước mắt nhìn lên.
“Bùi Diễn chưa từng chạm vào ta.” Tống Tri Vi khẽ mỉm cười, “Ngoại trừ lần trong đình nghỉ mát kia.”
“Ta vừa gọi là hắn liền chạy tới, đơn giản chỉ là sợ ta đối với hài tử trong bụng động thủ.”
Ta hoang mang nhìn về phía nàng.
“Tỷ tỷ đùa mà thành thật?”
Rõ ràng lúc đầu đang lên án về đủ loại việc ác mà Bùi Diễn đã làm.
Lúc này, vậy mà lại lên tiếng nói giúp thay hắn.
Tống Tri Vi ôm bụng cười to:
“Vong Ưu Cổ đúng là một thứ tốt.”
Vừa cười, nước mắt lại rơi xuống:
“Đi thôi, chỉ cần tương lai ngươi không hối hận là được.”
Ta tiến lên nói: “Cũng hy vọng tỷ tỷ, chớ có lâm trận lại hối hận.”
20.
Ta đã bán đứng Bùi Diễn.
Hắn dùng Tống Tri Vi cùng hài tử làm mồi nhử, để Thục vương có cơ hội cướp người.
Thục vương biết rõ là âm mưu, nếu như đi, nhất định phải dốc toàn lực.
Cuộc săn mùa thu, sẽ là một trận chiến sinh tử.
Ta nói với Tống Tri Vi, ta nguyện ý vì Thục Vương ra một chút sức lực.
Bùi Diễn ngày ngày đều để ta dưới mi mắt của hắn, đến lúc đó hắn muốn bày bố thế trận như thế nào, sẽ không có người nào rõ ràng hơn ta.
Tống Tri Vi hỏi ta vì sao.
Ta ngay thẳng nói cho nàng: “ Bởi vì ta muốn rời khỏi nơi này nha.”
Ai muốn ở bên một con muỗi cả ngày đâu?