Tôi Xuyên Thành Bạch Cốt Tinh - Chương 4
14
Tôi đưa đề Toán và cách giải của mình.
Đầu tiên, tôi sẽ cho đề trước, để cho bọn họ tự mình vắt hết óc nghĩ rốt cuộc nên giải như thế nào, đợi đến khi bọn họ giải ra, hoặc là thật sự chịu không nổi đến tìm tôi đòi đáp án, tôi sẽ đem đáp án đưa cho bọn họ, sau đó biến mất.
Thế nhưng, đây là Đại Thánh, hắn không chỉ muốn đáp án, còn muốn tôi giảng cách giải cho hắn!
Giải thích cách giải cho Đại Thánh! Thật là cơ hội tốt, tôi không thể bỏ qua cơ hội này.
“Đại Thánh, ta nói rồi, trực tiếp đem công thức đưa vào là có thể giải ra!”
“Nhưng công thức từ đâu mà có? Lão Tôn ta không quan tâm đưa vào thế nào, vấn đề là muốn tiểu yêu ngươi giải thích từ đâu mà ra công thức ấy. Ngươi tức giận cái gì?”
Đại Thánh cầm bút và giấy, dường như hơi tò mò tại sao tôi lại tức giận.
Cười chết đi, suy luận công thức, điều này có lẽ dân học Toán sẽ biết.
Nhưng mà tôi chỉ là một bộ xương khô bình thường, bình thường nhất có thể, không có gì đặc biệt cả!
[Ký chủ, cô không phải sinh viên đại học sao?]
[Bộ sinh viên đại học là phải biết suy luận công thức à? Có giỏi thì đi tìm sinh viên đại học mà giải đi. Tóm lại, tôi không biết!]
Tôi càu nhàu, nhìn Đại Thánh đắm chìm trong thế giới Toán học không thể tự thoát ra, cảm thấy hơi sợ hãi.
Nỗi sợ hãi đến từ tinh thần, làm thế nào tất cả các loài đều thông minh hơn tôi, còn thích Toán học hơn tôi.
Không tin! Nhất định là giả vờ!
[Hệ thống, tôi muốn chạy trốn, nhưng tôi không dám.]
[…]
Cuối cùng, là Quân sư tìm thấy tôi và đưa tôi về.
Khi đi, tôi đã để lại cho Đại Thánh rất nhiều đề, từ đề Toán cho đến Vật lý, Sinh học, Hoá học…
Chắc chắn sẽ không để Đại Thánh uổng phí những năm tháng bị đè ở đây, sau đó sẽ trở thành một nhân tài đa năng.
15
Trên đường đi, Quân sư không nói một lời, và khuôn mặt lạnh lùng khiến tôi cảm thấy hơi sợ.
Tôi đi lại gần: “Quân sư, có chuyện gì vậy? Ngươi có vẻ hơi tức giận phải không?”
Quân sư nhìn tôi một cái, mặt không đổi: “Không có.”
Tôi: “?”
Chết rồi, nếu người đàn ông nói không có thì chắc chắn là có, chắc chắn là tức giận.
Không sao, tôi còn có hệ thống, tôi bắt đầu điên cuồng nội tâm, cố gắng tìm sự giúp đỡ từ hệ thống.
Âm thanh của hệ thống truyền tới: [Ký chủ, cô còn nhớ lúc ban đầu cô đi cùng Quân sư sau đó lại bỏ người ta giữa chừng để đi chỗ khác không?]
Ồ! Nhớ ra rồi, tôi đã quên điều gì đó.
Chết rồi, là tôi đã sai trước.
Tôi cố gắng biện hộ: “Ta cũng không phải định bỏ ngươi. Ta chỉ muốn đi gặp Đại Thánh huyền thoại, sợ ngươi không đồng ý nên tự mình đi. Ngươi đừng tức giận nữa được không?”
Quân sư gật đầu một cái, trả lời: “Không dám.”
Thật là đáng sợ, trông hắn càng đáng sợ hơn.
Quân sư bắt đầu im lặng với tôi trong vài ngày liền.
Mặc dù vẫn như mọi khi sẽ báo cáo cho tôi về các công việc, nhưng bây giờ chỉ đơn giản là công việc, sau khi báo cáo xong là đi.
Cũng không chịu biến thành hồ ly nhỏ để tôi chải lông. Từ khi trở về, tôi chưa được chạm vào bộ lông mềm mại ấy.
Nhớ, nhưng không dám hỏi.
Ngày không có lông xù, còn gì để trông mong. Tôi buồn bực quá!
Quân sư thờ ơ, tiếp tục mặt không đổi hướng tôi báo cáo công việc hôm nay.
Tôi cảm thấy làm bộ xương khô vẫn phải tự mình chủ động, chỉ khi đó mới có cơ hội cào cào bộ lông mềm.
“Quân sư, khụ, đây là đề Toán mới, ngươi xem đi.”
Quân sư nghiêng người tránh tôi: “Không được, Đại vương, đề này để lại cho Đại Thánh đi.”
Tôi: “Đại Thánh bây giờ cũng có rất nhiều bài tập rồi, không thiếu bài này, không phải ý này, ta không có ý đó, ý của ta là, bài này rất phù hợp để ngươi giải.”
“Nếu vậy, Đại vương, ngài để nó cho tên nam tử nhân loại kia đi.”
“Hả?” Trên đầu tôi bỗng nhiên nổi lên rất nhiều dấu hỏi, hệ thống xuất hiện kịp thời.
[Ký chủ, còn nhớ rõ hôm đó trong thanh lâu, cô đưa đề Toán cho người kia không?]
Tôi chợt nhớ ra, nhưng…
[Hệ thống, sao hắn biết được vậy?]
16
Quân sư ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn tôi một cái, sau đó cúi đầu và lật cuốn sách trong tay.
Hiểu rồi, đang chờ ta giải thích đây.
Tôi tiến đến gần và ngồi bên cạnh, nói: “Khụ, Quân sư, đều là hiểu lầm. Ta chỉ là đang vì chế tạo một thế giới Toán học mà cố gắng thôi, tuyệt đối không có tư tâm gì khác.”
Lời nói của tôi rất cảm động, thậm chí là tôi cũng tự ngưỡng mộ lòng chân thành của mình.
Quân sư cười: “Vậy ta có nên khen ngợi Đại vương không?”
“À, không cần.” Tôi trả lời.
Không biết vì cái gì, sau khi nói xong, luôn cảm giác Quân sư sắc mặt còn đáng sợ hơn mặt của bộ xương khô là tôi.
[Ký chủ, có lẽ cô nên làm nũng với Quân sư?]
[Làm nũng, làm nũng cái gì, tôi là một Đại vương, làm loại chuyện này anh nghĩ tôi không biết xấu hổ sao?]
[Không quan trọng, một bộ xương khô thì có mặt đâu mà xấu hổ.]
Tôi chậm rãi ghé sát đến bên cạnh Quân sư, vươn tay chọc chọc mặt hắn: “Lần sau ta sẽ không như vậy nữa. Ngươi tha thứ cho ta lần này đi. Ta hiểu ra rồi. Đây là lần đầu nhìn thấy thế giới phồn hoa như thế. Ngươi hiểu cái loại cảm giác trên thế giới này tất cả mọi người đều coi thường ta, ta chỉ muốn đi nhìn nhân gian một chút, vì sao ngươi lại khó chịu với ta như vậy!”
“Cuộc sống khổ sở này, không có gì vui, ngay cả lông xù cũng không có được, ta thật sự muốn điên rồi!”
Quân sư thở dài, kéo tay tôi rồi ôm tôi vào lòng.
“Đại Vương, ngài có bao giờ nghĩ tới việc ngài một mình ở bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm không?”
“Nguy hiểm? Làm sao có nguy hiểm chứ! Ngươi cũng biết ta là yêu quái, nếu nói về nguy hiểm, cũng chỉ có bọn họ gặp nguy hiểm thôi!”
Tôi mạnh miệng phản bác. Mặc dù tôi đúng là người mang hình dạng yêu quái, cũng không có phép thuật gì cao siêu. Nhưng chuyện đó chỉ có tôi và hệ thống biết mà thôi, Quân sư không thể nào biết được!
Cho nên, xét đến cùng thì tôi vẫn là Bạch Cốt Đại vương lợi hại của bọn họ.
Quân sư không nói tiếp, hắn chỉ vừa làm việc vừa nắm tay tôi.
Mặc dù bàn tay của tôi rất đẹp nhưng ở hình dạng này thì nó cũng chỉ là xương, không có thịt da mịn màng nào cả.
Tôi lén lén rút tay lại, đột nhiên Quân sư nhìn lên và dần dần lại gần tôi.
Tôi từ từ nghiêng người lùi về phía sau, chợt nhớ ra là tay của mình vẫn còn bị hắn nắm.
Khi nghĩ vậy, tôi từ từ đến gần Quân sư.
Quân sư ngớ người một chút, cười nhẹ, lại gần và hôn lên mặt tôi…
Có thứ gì đó nổ tung trong đầu tôi.
Tôi đứng dậy, che mặt và chạy ra ngoài, sau lưng vang tiếng cười nhẹ từ Quân sư.
Cứu với, hắn trêu chọc tôi! Hắn đang đùa giỡn ta!
17
Lần này bắt đầu đổi lại là tôi liên tiếp mấy ngày không dám gặp Quân sư.
Mỗi ngày sau khi Quân sư báo cáo xong, tôi liền kiếm cớ chạy đến Ngũ Chỉ Sơn của Đại Thánh.
Có lẽ do gần đây tới quá thường xuyên, đã thu hút sự tò mò của Đại Thánh: “Tình hình thế nào tiểu yêu, gần đây hay đến chỗ ta thế?”
Tôi nhìn lên rồi lại cúi xuống, trả lời rụt rè: “Gần đây ta có chút rảnh rỗi, sau đó muốn đến xem tình hình học tập của ngài.”
“À, vậy thôi sao?”
Đại Thánh vừa nói, động tác giải đề trên tay không ngừng, sau đó lại bổ sung một câu: “Không tin.”
Lạy ông, đây là câu thoại của tôi!
Tôi quyết định thú tội trước: “Đúng vậy, Đại Thánh, ta có một vị bằng hữu, nàng ấy đang gặp một vấn đề khó hiểu.”
Đại Thánh gật đầu: “Ừ, vấn đề gì, nói tiếp đi.”
Tốt lắm, tôi bắt đầu kể ra.
“Bằng hữu kia của ta có một thuộc hạ. Hiện tại, thuộc hạ kia hình như thích nàng ta, nhưng nàng cũng không biết nên làm gì, vạn nhất chỉ là ảo tưởng của nàng ta thì sao?”
Đại Thánh đột nhiên cười: “Tình yêu của tiểu yêu các ngươi thật kỳ quái, vẫn là tri thức tốt hơn, không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”
Tôi vội vàng phủ nhận: “Ta không có, không phải ta. Ta không biết gì cả!”
Đại Thánh lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua tôi, vô tội nói: “Lão Tôn nói các ngươi là chỉ những tiểu yêu, lại không phải chỉ ngươi, sao ngươi phản ứng mạnh như vậy?”
Tôi: “?”
Đại Thánh xem tôi là đứa ngu, còn gạt tôi.
Tôi không dám phản bác, yếu ớt nói: “Đại Thánh còn chưa cho bằng hữu của ta một biện pháp giải quyết.”
Đại Thánh tỏ ra thoải mái, lật đề thi trên tay: “Loại chuyện này lão Tôn cũng chưa từng trải qua, không cho bằng hữu kia biện pháp được, chỉ có thể tự mình suy nghĩ thôi.”
Thật phiền! Nếu tôi suy nghĩ được thì sẽ không đau đầu thế này!
Phiền muốn chết! Cái gì mà khổ vì tình yêu, còn chưa có tình yêu thì phải chịu khổ trước rồi.
Từ bỏ, thôi từ bỏ.
***
Quân sư đến tìm tôi báo cáo việc.
Trên mặt hắn nhìn không ra hỉ nộ, giống như chuyện lần trước chẳng liên quan gì hắn.
Được rồi, chỉ có tôi là cứ để trong lòng.
Lúc này, Quân sư lại đến gần tôi: “Đại Vương nghĩ sao về ta?”
“Làm sao vậy? Ngươi đang nói về điều gì?” Tôi bắt đầu giả vờ như không biết, rồi lén quan sát phản ứng của Quân sư.
Địch không động, ta không động!
Tôi quả nhiên là một yêu quái xương khô có đầu óc!
Quân sư không tiếp tục nói, đi đến bên tôi, ôm tôi ngồi trên ghế.
“Đại Vương không thích ta ư?”
Biểu cảm của tôi dần dần hoảng sợ, đau xót nhìn về phía Quân sư: “Quân sư, chúng ta giống loài bất đồng, là không có kết quả tốt! Hơn nữa…”
Quân sư cầm tay tôi: “Hơn nữa… ngài cũng không phải Bạch Cốt phu nhân đúng không?”
Tôi giật mình, bắt đầu hồi tưởng từ khi nào mà mình bị lộ thân phận.
Không thể nào! Với màn trình diễn hoàn hảo của mình, tư duy cách thức xử lý sự việc, biểu hiện cao quý, thái độ không thân với người lạ, đủ khả năng để tôi nhận giải Oscar, thì làm sao có thể bị lộ chứ?
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Tôi mặt không chút thay đổi phản bác: “Không, ngươi nói sai rồi, ta chính là Bạch Cốt phu nhân. Ngươi làm sao có thể bởi vì ta bắt đầu tự xưng mình là Xương Khô mà hoài nghi ta!”
Nói xong, không đợi phản ứng của Quân sư. Tôi đã lẻn ra ngoài.
Xong đời, bị phát hiện, không thể tiếp tục làm Đại vương.
Thật không may, bây giờ trời đang mưa. Tôi rất hận!
Mưa hôm nay cũng lớn như ngày Y Bình tìm cha của cô ta!