Tôi Xuyên Thành Bạch Cốt Tinh - Chương 1
1
Tôi xuyên không vào sách, lại còn xuyên vào một trong Tứ đại danh tác là “Tây Du Ký”. Lúc đầu, tôi rất phấn khích, thật không ngờ có thể tận mắt thấy bốn thầy trò Đường Tăng, đủ để tôi khoe khoang cả đời rồi. Kết quả, tôi phát hiện mình xuyên thành một con yêu quái xương trắng.
[Ký chủ, tôi đã nhắc nhở cô lần thứ ba nghìn bảy trăm chín mươi chín, cô là Bạch Cốt Tinh, không phải là yêu quái xương trắng.]
Phiền chết đi được, lại còn phải mang theo một hệ thống vô dụng, suốt ngày chỉ biết nhắc tôi đi theo cốt truyện.
[Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, tôi là yêu quái xương trắng.]
[…]
Tôi uống một ly nước, muốn bình tĩnh lại. Kết quả, nước vào ở trên, H2O lại chảy ra ở dưới. Tôi không hiểu nổi, thậm chí còn vô cùng kinh ngạc. Bảo sao gầy như bộ xương, tiêu hóa trong ba giây, thế này không gầy chết mới lạ.
Khi biết mình xuyên vào “Tây Du Ký”, tôi còn thấy an tâm một chút, ít nhất so với “Hồng Lâu Mộng”, “Tam Quốc Diễn Nghĩa” và “Thủy Hử” thì tôi đã thuộc lòng “Tây Du Ký” rồi. Vì vậy mỗi khi nghĩ đến tương lai bị Tôn Ngộ Không đánh ba lần, tôi lại nổi da gà.
[Ký chủ, cô chỉ là một bộ xương trắng, không phải Bạch Cốt Tinh, hiện tại cô không có da, cũng không thể nổi da gà.]
[Sao? Cái tên vô dụng này. Lúc thì là Bạch Cốt Tinh, lúc thì xương trắng, ý gì? Anh còn không có cả xương, có gì hay ho đâu. Tại sao không phải là anh đi theo cốt truyện, mà lại là tôi, cái đồ vô dụng này, tại sao!]
[…]
Tốt lắm, hôm nay lại cãi nhau với hệ thống và giành chiến thắng.
2
Tôi là Bạch Cốt Tinh. Kiếp trước chăm chỉ làm người, kiếp này trở thành bộ xương rồi mà vẫn phải làm việc. Nhìn vào “Kế hoạch trăm năm bắt Đường Tăng” trong tay, tôi tức tối nghĩ, người ta còn chưa sinh ra mà đã bị các ngươi nhắm đến, thật là đồ súc sinh.
Không chỉ vậy, mỗi ngày còn phải dậy sớm thức khuya, chăm chỉ làm việc. Không phải tranh giành địa bàn với yêu quái ở ngọn núi bên cạnh thì cũng phải giảng hòa quan hệ hàng xóm trong ngọn núi của mình. Tôi nghi ngờ mình đến đây để làm bà già trưởng khu phố, thật là cạn lời.
“Tại sao một Đại vương mà phải làm những việc này? Không làm nữa, nghỉ việc.”
“Đại vương, sau khi xử lý vụ của chồn tinh và gà tinh, còn có vụ gấu đen tinh trộm mật ong bị ong tinh phát hiện, rồi ngọn núi bên cạnh nói chúng ta trồng trọt vượt ranh giới sang chỗ họ…”
Tốt lắm, chắc chắn rồi, tôi đúng là đến để làm bà già trưởng khu phố.
Chết tiệt, sao ai cũng nhàn nhã thế nhỉ, còn gọi là yêu quái nữa, suốt ngày làm mấy chuyện trộm cắp vặt vãnh.
Còn nữa…
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi ta là Nữ vương đại nhân!”
“Dạ, Đại vương, không thành vấn đề Đại vương.”
Phiền chết, một đám yêu quái không biết phân biệt giới tính.
Mỗi ngày tôi có ba việc không nhiều cũng không ít phải làm.
Sáng dậy, nghe báo cáo của đám yêu quái dưới trướng về “Kế hoạch bắt Đường Tăng lần thứ n”, do Quân sư của tôi thuyết trình. Trưa, Quân sư dẫn tôi đi khắp nơi hoà giải tranh chấp hàng xóm cho các tiểu yêu. Tối, cùng Đại vương ngọn núi bên cạnh uống rượu và chém gió.
Quân sư lo uống, tôi lo chém gió.
Dù gì thì ai có thể trông cậy một bộ xương uống vào ở trên rồi nước lại chảy ra ở dưới chứ?
Tôi không chuốc say hết bọn họ thành ngộ độc rượu mới lạ!
3
Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy người anh em Quân sư này thực sự sinh ra sai thời đại. Chỉ bằng một lời nói, hắn đã làm cho những con yêu quái trong động này tin tưởng sâu sắc vào kế hoạch bắt giữ Đường Tăng trong tương lai.
Đối về điều này, tôi chỉ có thể nói là bái phục.
Người ta mỗi tuần có một ngày nghỉ, còn tôi thì không. Đại vương chó má kiểu gì còn không bằng một người nông dân.
Đôi khi thức dậy quá sớm, oán khí quá nặng, tôi sẽ xen vào khi Quân sư đang tẩy não đám yêu quái.
“Đừng mơ tưởng điều đó, các ngươi sẽ không bao giờ bắt được Đường Tăng, tất cả các ngươi sẽ bị giết, đều bị giết!”
“Và ta sẽ bị giết những ba lần, nhiều hơn cả các ngươi!”
Tôi bị ép đến mức phát điên, không có ai tỉnh táo vào sáng sớm.
Sau đó, Quân sư sẽ giơ móng vuốt của mình để che miệng tôi: “Đại vương ngoan, đi chơi cùng Tà Kiếm Tiên đi. Đừng nói nữa, một chút ta sẽ để ngài chải lông sau.”
Sau khi nói xong, hắn nhét chậu cỏ đồng tiền vào tay, hơn nữa còn hối lộ thêm chùm lông.
Haizz, thực sự là không nói nên lời, chỉ là lông thôi, ai mà không có chứ.
[Ký chủ, thân là một bộ xương khô, cô thật sự không có lông.]
[Cái gì tôi không có thì Quân sư của của tôi có, vậy còn không tính là của tôi sao? Hơn nữa, gọi là xương khô cái quỷ gì, tôi là Bạch Cốt Tinh. Hệ thống, đầu óc của anh còn không thông minh bằng tôi.]
[…]
Hừ! Hôm nay, tôi đang căm ghét mọi loài sinh vật làm tôi phải thức dậy sớm.
Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy bầy yêu quái trong hang, tôi đã choáng váng.
Đột nhiên nhìn thấy một đám động vật đứng giống như con người thì không thể không bị choáng.
Từ đó trở đi, tôi đã ra lệnh, các yêu quái trong hang và các yêu quái khác đến hang của tôi phải có hình dạng con người.
Nếu không, thì lập tức biến đi.
[Ký chủ, chẳng phải cô thích lông xù sao? Nhiều lông như vậy, cô không thích sao?]
[Tôi chỉ thích những thứ nhỏ nhắn, dễ thương, có thể ôm lấy được. Có bộ xương khô nào lại thích một tên đàn ông to lớn đầy lông đâu? Nếu có thì anh chỉ tôi xem, ở đâu, ở đâu nào?]
Hệ thống im lặng, một giọng nói không chắc chắn vang lên: [Tôi?]
Tôi cũng ráng nhìn xem có gì hay không, chỉ thấy một hệ thống dữ liệu không có hình thể với từng cụm số liệu, phát ra tiếng “rù rù”, ngoài ra không có gì nữa, hệ thống đột ngột ngắt kết nối.
Thật sự là không hiểu nổi nha, những hệ thống này đều có tâm hồn yếu ớt như vậy sao? Thật chẳng sánh bằng tôi, chai sạn rồi.
4
Mỗi ngày trôi qua, tôi cảm thấy mình ngày càng giống một con vật.
Tôi không thể không thức dậy sớm để nghe chương trình bán hàng đa cấp của Quân sư, không phải, lời khích lệ yêu quái, khiến tôi suy nghĩ rất nhiều.
Mấy người nói xem, một bộ xương khô như tôi có cái đầu chứ không có óc. Tôi làm sao có thể suy nghĩ được, phải không? Chưa kể, xét về mặt thẩm mỹ, tôi còn chẳng nằm trong tiêu chuẩn nào.
“Ừm, Đại vương, ngài nói cũng không đúng.”
“Ngài chính là trụ cột tinh thần của chúng ta. Không có ngài ở đây, ta cũng không có năng lực tổ chức diễn thuyết thế này, không có ngài lãnh đạo, chúng ta cũng không thể an cư lạc nghiệp, không có ngài…”
Dưới lời nói của Quân sư, tôi tìm thấy ý nghĩa tồn tại của mình, rất vĩ đại, cũng rất quan trọng, chỉ là không hiểu sao tôi luôn cảm thấy câu nói này quen quen.
Không nghĩ nữa, đầu ngứa ngáy, cảm giác như sắp mọc ra bộ não rồi ấy.
Liên tục vài ngày sau, tôi rốt cục suy nghĩ cẩn thận, đây không phải là đang PUA tôi sao.
Chết tiệt, tôi là một sinh viên đại học, làm sao mà lại để cho một con yêu quái có thể đưa tôi đến KTV. Tôi không chịu, tôi muốn nghỉ việc.
Chức Đại vương này, ai thích làm thì làm, tôi không làm cũng được.
Tiếng của hệ thống dù chậm chạm nhưng vẫn vang lên: [Ký chủ, cô có nghĩ vì Quân sư là hồ ly nên đầu óc nhanh nhạy hơn cô không?]
Tôi đồng ý: [Cũng có lý. Dù sao bây giờ tôi cũng chỉ có cái đầu chứ có não đâu. Chắc chắn tôi không thể thông minh hơn họ được. Nhưng Quân sư là hồ ly à?]
[Ký chủ, cô lại quên rồi. Vì cô không muốn thấy hình dạng động vật của họ nên đã bắt họ biến thành hình người hết rồi còn gì.]
[Làm gì có, tôi nói thế bao giờ?]
Hệ thống không thèm đôi co với tôi, nó chỉ đơn giản là phát lại lời tôi từng ra lệnh trước đây.
À, thế thì sao? Tôi là Đại vương, quy củ chính là do tôi đưa ra. Tôi muốn thay đổi thì cứ thay đổi thôi.
[… Được rồi.]
5
Tôi tìm được Quân sư, sau đó đưa ra yêu cầu của mình với hắn.
Khuôn mặt của Quân sư vẫn không thay đổi: “Có thể. Nhưng Đại vương, bây giờ ta có rất nhiều việc phải xử lý, chờ ta xử lý xong sẽ tìm ngài.”
Tôi rất vui mừng đồng ý, còn ánh mắt của tiểu quỷ bên cạnh nhìn tôi đầy hoảng sợ.
Đối với việc này, mặt tôi không chút thay đổi, cuộc sống này khiến tôi không có chút vui vẻ.
Quân sư xử lý xong việc liền tới tìm tôi, còn thuận lợi mang cho tôi chậu cỏ đồng tiền để tôi chăm sóc.
Tôi siêu thích, dù sao không có một bộ xương khô nào có thể cự tuyệt những chiếc lá đồng tiền xanh mướt này!
Tuy nhiên, món quà nhỏ này không thể làm tôi hài lòng.
Dưới sức ép của tôi, Quân sư biến lại nguyên hình của mình, một con hồ ly nhỏ.
Nhỏ nhắn, đáng yêu, còn có thể ôm và vuốt ve nữa.
“Đúng vậy, Quân sư, hồ ly bình thường không phải đều là lông trắng sao? Sao ngươi lại có lông đen, có phải lo nhiều quá nên đổi màu không?”
“Đã bảo ngươi đừng lo lắng nhiều quá. Cứ thuận theo tự nhiên là được rồi. Ngươi nghĩ về Đường Tăng nhiều quá thì lông sẽ không mượt như trước đâu.”
Tôi vừa nói vừa vuốt lông không ngừng. Tôi cố gắng cào cào, vuốt vuốt hết sức có thể bởi vì tôi không có thứ lông mềm mại này.
[Ký chủ, cô đừng có làm quá…]
“Đại vương, Hắc Hồ chúng ta đều có màu lông thế này.”
Lời của Quân sư khiến hành động của ta dừng lại một chút. Nhưng chỉ một lúc sau, tôi lại tiếp tục động tác vừa rồi.
“Hắc Hồ sao? Vậy Đồ Sơn Hồ Yêu* có phải là kẻ thù một mất một còn của các ngươi không? Thủ lĩnh của Hắc Hồ gọi là nương nương đúng không? Sao các ngươi lại gọi là ‘nương nương’? Chẳng lẽ là giống cái à?”
“Còn nữa, ngươi có thể giúp ta xin chữ ký của bọn Bạch Nguyệt Sơ* được không, ta thực sự hâm mộ họ…”
(*Đồ Sơn Hồ Yêu là một nhân vật trong “Tây Du Ký” của Ngô Thừa Ân, thường được miêu tả là nhân vật phản diện, có hình dáng của một con rắn lớn, có thể biến hình thành một phụ nữ đẹp.
*Bạch Nguyệt Sơ cũng là một nhân vật trong “Tây Du Ký”. Bạch Nguyệt Sơ là một hồ ly. Cô được miêu tả là một hồ ly có hình dáng và ngoại hình giống với con người, và có khả năng biến hình. Cô là một trong những nhân vật thú vị.)
Không biết tại sao, sau khi hỏi xong, cả hệ thống và Quân sư đều im lặng.
[Ký chủ, cô đừng hỏi nữa, có vẻ như CPU của Quân sư sắp bị cháy rồi.]
“Gì chứ, Quân sư không biết về Đồ Sơn Hồ Yêu sao? Cũng không biết nương nương của mình à? Aizzz… cái này không trách ngươi được, dù sao ngươi cũng chỉ là, chỉ là…”
Tôi muốn nói tiếp nhưng lại im lặng, ánh mắt của Quân sư nhìn tôi dường như muốn nói lại thôi.
“Quân sư à, sau này ngươi nên đọc sách nhiều hơn, nếu không, sẽ giống như bây giờ, không biết gì cả, giống như một kẻ ngốc, đúng không?”
Quả không sai, con người luôn thích chỉ trích nhiều hơn là khen ngợi. Chỉ cần chỉ trích thì lập tức cảm thấy bản thân mình ngon lành, tâm tình lập tức tốt lên không ít.