Tôi Vậy Mà Bị Đồn Là Quỷ Nghèo - Chương 2
Sau khi vào nhà vệ sinh, tôi mới biết tiền cậu ta lấy ở đâu ra.
“Viên Viên, cậu ra bên ngoài giúp tôi thanh toán trước, tôi sợ bản thân chút nữa say mất, ngày mai tôi sẽ trả tiền lại cho cậu.”
Tình huống này đã từng xảy ra rất nhiều lần.
Giờ nghĩ lại, cậu ta hình như mỗi lần mời người khác đi ăn cơm đều là nhờ tôi thanh toán trước?
Sau đó hoặc là trả tiền hoặc là nợ, cần phải mất vài tháng mới trả hết.
Tôi thực sự không thích thói quen này, nhưng hôm nay là sinh nhật của cậu ta, tôi đang nghĩ hay là thôi đi, đợi gần kết thúc bữa tiệc rồi hẵng thanh toán.
Sau khi tôi chuẩn bị bước chân vào phòng ăn, ở ngoài cửa liền nghe được bên trong nói chuyện:
“Niệm Niệm, sao cậu còn chơi với cậu ta?”.
“Đúng vậy, cậu còn ngày nào cũng cho cậu ta mượn đồ trang sức, ai không biết còn tưởng rằng cậu ta thật sự là thiên kim giàu có cơ đấy!”.
Triệu Niệm nói.
“Ai da, Viên Viên cũng rất đáng thương, hoàn cảnh gia đình cậu ấy không tốt lắm, không có tiền mua những thứ này, chỉ có thể mượn của mình. Mình cũng thông cảm cho cậu ấy, thấy cậu ấy đáng thương nên mới cho cậu ấy mượn, không ngờ rằng cậu ấy lại cầm chúng để tạo dựng nhân vật về bản thân như vậy!”.
“Mẹ ơi, hóa ra cậu ta thật sự là giả vờ!”.
“Nói nhảm, cậu quên bài đăng kia sao? Bố cậu ta chỉ có thể chuyển 100 tệ, sao có thể là con gái nhà giàu có!”.
“Nhậm Cảnh lần trước không phải cũng đăng bài sao, nói lần nào cậu ta cũng lợi dụng à?”.
“Thật ghê tởm, Niệm Niệm à, loại người này cậu tốt nhất đừng dây vào!”
Triệu Niệm thở dài, tựa như có rất nhiều sự bất lực ở đây.
“Mình cũng cố gắng thuyết phục cậu ấy rồi, nhưng cậu ấy không nghe.”
“Bố mẹ cậu ấy đều là nông dân, dựa vào trời để kiếm ăn, một năm liền chỉ kiếm được một hai đồng bạc, đều bị cậu ấy cầm đi mua đồ loại A hết rồi.”
“Mọi người cũng đừng nói cậu ấy nữa, đợi cậu ấy quay lại liền không cần nhắc lại, dù sao tôi cũng chỉ có một người bạn cùng phòng, sau này vẫn cần tiếp tục hòa hợp với nhau.”
Mọi người đều nói Triệu Niệm quá tốt bụng.
Năm ngón tay của tôi nắm ở cạnh cửa đến mức trắng bệch.
Không ngờ Triệu Niệm lại bố trí tôi ở sau lưng như vậy…
Cậu ta biết rõ bố mẹ mở công ty, cái gì mà một năm tiền kiếm được đều bị tôi lấy đi tiêu hết vào việc mua đồ loại A?
Nếu là đồ loại A vậy sao ngày nào cậu ta cũng đến chỗ tôi mượn cái túi, mượn đồ trang sức?.
Vào lúc này, điện thoại của tôi đột nhiên sáng lên, có tin nhắn WeChat gửi đến.
[Tra ra được người đăng rồi]
Là cô bạn thân của tôi gửi đến.
Tôi bấm vào tài liệu cậu ấy gửi rồi nhìn vào đó, thái dương căng lên.
Tốt! Tốt! Tốt lắm, Triệu Niệm cậu thật là trâu bò, thủ đoạn thật sự không thấp!
5.
Trường chúng tôi mỗi ký túc xá có bốn người, nhưng hiện tại chỉ có tôi và Triệu Niệm ở một phòng.
Từ lúc vào đại học, chúng tôi hầu như ra vào cùng nhau, tôi còn xem cậu ta như người bạn thân nhất ở trong trường.
Trên tinh thần hữu nghị, tôi thường mời cậu ta đi ăn tối. Triệu Niệm lúc đầu còn ngượng ngùng xấu hổ, nhưng sau khi biết trong nhà tôi giàu có, thì bắt đầu không từ chối nữa, thậm chí còn chủ động gợi ý địa điểm ăn uống, cũng chưa từng AA* (chia đôi tiền)
Tôi thanh toán hóa đơn quen rồi, nên cũng không quan tâm lắm.
Từ năm thứ hai trở đi, cậu ta bắt đầu mượn túi xách, đồ trang sức và thậm chí cả giày của tôi.
Tôi không hề biết rằng cậu ta ở bên ngoài đều nói là bản thân mình tự mua, đợi đến khi người khác hỏi rằng hình như tôi cũng có lúc sau, cậu ta liền nói là tôi mượn của cậu ta. Đương nhiên đây đều là lời nói phía sau.
Tôi thích ăn mặc thoải mái, thường là theo phong cách giản dị, mẹ tôi thường mua vài chiếc váy nhỏ gửi đến, tôi đều không dùng đến, cuối cùng đều là hời cho Triệu Niệm.
Tôi bắt đầu cảm thấy không vui là khi phát hiện ra mỗi lần mượn váy, cậu ta đều không trả lại mà đem cất vào tủ của chính cậu ta.
Có lần tôi không nhịn được hỏi, cậu ta liền rất không vui, thầm nói tôi keo kiệt rồi ném thẳng chiếc váy lên bàn tôi.
Tôi có ngốc, nhưng cũng không phải rất ngu ngốc!
Sau lần đó tôi thường từ chối cho cậu ta mượn đồ.
Triệu Niệm có lẽ cũng phát hiện ra, đột nhiên đối với tôi ân cần niềm nở một thời gian, tôi lại mềm lòng, lại bắt đầu cho mượn lại.
Cậu ta cũng thường khuyên tôi nên khiêm tốn một chút, xã hội hiện tại người nào cũng có, lộ ra việc giàu có cũng không phải là chuyện tốt.
Tôi cảm thấy cũng có lý, nên ngay cả người xung quanh cũng không biết lai lịch thật sự của gia đình tôi.
Thật là mỉa mai.
Xem ra việc cậu ta muốn tôi khiêm tốn, hoàn toàn là vì bản thân cậu ta có thể cao điệu! *thể hiện
6.
Sau khi trở lại phòng, tôi tựa như cái gì cũng đều không biết, tập trung ăn đồ ăn.
Thấy ăn cũng kha khá rồi, Triệu Niệm quay đầu nhìn tôi, để tay phía dưới kéo ống quần tôi, khẩu hình như đang hỏi: Cậu đã thanh toán chưa?
Tôi chớp mắt, như thể không hiểu cậu ta đang nói gì.
“Viên Viên, cậu không thấy tin nhắn tôi gửi sao?” Cậu ta không khỏi thấp giọng hỏi.
“Điện thoại của tôi để trong túi, có chuyện gì vậy? Có chuyện gì có thể đợi tôi trở lại rồi nói nha.”
Triệu Niệm nghe xong có chút lo lắng, thấp giọng nói: “Cậu mau xem đi!”
Không trách được cậu ta sốt ruột, nguyên nhân chính là đồ ăn đã hết, rượu cũng hết, mọi người chỉ ngồi đó đợi cậu ta trả tiền rồi rời đi.
Tôi chậm rãi lấy điện thoại di động ra: “A, hết pin rồi, cậu vẫn là tự nói với tôi đi, lại không phải là người ngoài!”.
Giọng tôi không hề nhỏ. Mọi người đều nghe thấy, đều quay sang nhìn chúng tôi.
“Sao vậy?”
“Hai người đều đang thì thầm cái gì thế?”
Triệu Niệm ngượng ngùng cười với mọi người, sau đó quay sang trừng mắt nhìn tôi.
“Cậu lớn tiếng như vậy làm gì?”
Tôi vô tội vẫy tay, nhân viên phục vụ liền bước đến.
“Xin hỏi ai là người thanh toán hóa đơn?”
Sắc mặt Triệu Niệm khó coi, không ngờ nhân viên phục vụ lại đến vào lúc này.
Bởi vì tôi là người đã cậu ta đến đây.
Mọi người đều nhìn về phía Triệu Niệm.
Triệu Niệm chỉ có thể cắn răng nói với tôi: “Viên Viên, thẻ của tôi đã vượt quá giới hạn rồi, cậu xem có thể giúp tôi thanh toán trước được không? Ngày mai tôi sẽ trả lại cho cậu!”
“Nhưng điện thoại của tôi hết pin rồi, lại không có thẻ nên không thể trả thay cho cậu được!”.
Tôi nói thật to, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi.
Triệu Niệm càng như thể ăn phải phân.
“A? Lâm Viên Viên, cậu đang nói cái gì vậy? Thay ai thanh toán tiền?” Có người hỏi.
Triệu Niệm muốn ngăn cản tôi nói chuyện, nhưng đã muộn một bước.
“Thay Triệu Niệm nha, cậu ấy nói thẻ đã vượt quá hạn mức, nên nhờ tôi thanh toán giúp, nhưng điện thoại di động của tôi hết pin, không bằng mọi người xem xem ai có thể giúp cậu ấy thanh toán một chút!”.
“Lâm Viên Viên, cậu đang nói nhảm cái gì vậy!” Triệu Niệm lo lắng hét lên.
Lý do vượt quá hạn mức như này, cũng làm khó cho cậu ta rồi.
Những người có mặt nhìn trái nhìn phải, trong phòng tràn ngập một sự xấu hổ không thể giải thích được.
“Tôi không nói nhảm nha, hay là vừa rồi người cùng tôi nói không phải là cậu?”.
Triệu Niệm cắn môi, hồi lâu không nói gì.
“Xin hỏi, là muốn thanh toán phải không?” Người phục vụ ở một bên bất đắc dĩ nói.
“Niên Niệm, chúng ta đều là học sinh nghèo, không có biện pháp thay cậu trả tiền nha!” Có người mở miệng nói.
“Đúng vậy, WeChat có hạn mức thì cậu có thể sử dụng Alipay.”
“Không phải ngày hôm qua cậu đã nói với tôi là quen việc tiết kiệm tiền trong Alipay sao, xem xem.”
Do dư luận ép buộc, cuối cùng Triệu Niệm đã tự mình trả tiền.
Bởi vì tôi không trả tiền cho cậu ta, hại cậu ta mất mặt, lúc rời đi thậm chí còn không thèm nhìn tôi.
Tôi còn đặc biệt nhờ người tra xem cậu ta lấy tiền ở đâu, hóa ra là tiền mặt lẫn app Hoa Bối * (app tín dụng).
Thật sự là khó cho cậu ta rồi.
Có điều, trò vui mới vừa chỉ bắt đầu.
7.
Triệu Niệm gần đây đi sớm về muộn, cũng không nói chuyện với tôi.
Ngày càng có nhiều bài viết nói về việc tôi “giả giàu” trong nhóm sinh viên.
Tại vì sao ngày càng có nhiều hơn?
Bởi vì tôi bắt đầu cập nhật vòng bạn bè của mình hàng ngày, đăng túi xách, ô tô và quần áo, đồng thời trong nhóm sinh viên cũng cập nhật “hàng giả” mỗi ngày của tôi.
Còn những thứ tôi chưa đưa ra ánh sáng, đều bị Triệu Niệm mượn đi.
Cậu ta trở thành bạch phú mỹ trong mắt mọi người.
“Viên Viên, cậu đừng khó chịu, tốt nhất nên giữ kín thân phận, nếu nói rõ thì có khi sẽ gặp phiền toái, nói không chừng có nhiều người sẽ đến quấy rầy cậu.”
Triệu Niệm liền như thế an ủi tôi, tôi tỏ ra cảm động và làm theo điều cậu ta muốn.
Chuyện xảy ra là cậu ta đã gửi một bức ảnh, bối cảnh là căn phòng của tôi.
Khi nhìn vào bức ảnh đó, tôi cảm thấy thật khó tin.
Đây là căn biệt thự hai năm trước bố tôi đã tặng tôi, vì để thuận tiện cho việc học của tôi.
Vì sao lại chắc chắn rằng căn phòng này là của tôi?