Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 31
Nhận thấy tình hình có vẻ bất lợi, để tránh bị cô nàng này lợi dụng lấy cớ đòi bồi thường, tôi nhanh trí chuyển đề tài: “Thôi không nói nữa. Kể tớ nghe xem, cậu với Lâm Khôn thế nào rồi?”
Quả nhiên, vừa nhắc đến cái tên đó, Triệu Tư Đồng đã xẹp lép, khí thế ban nãy không còn sót lại chút nào. Cô ấy nhìn ngang liếc dọc, cuối cùng lắp bắp vài chữ: “Thì… cứ như vậy…”
Rõ ràng là có vấn đề!
Tôi nheo mắt nhìn cô ấy, định hỏi tiếp thì cô nàng đột nhiên gấp gáp nói: “À tớ có việc phải đi rồi!”
Nói xong liền vội vàng xách túi trên bàn, bỏ chạy mất dạng.
Không để cô ấy đi dễ dàng như vậy được, tôi đuổi theo ra ngoài, nhưng Triệu Tư Đồng chạy như đang bị đòi nợ, không cách nào đuổi kịp. Cùng đường, tôi đành hét lên: “Đi thì đi, nhưng nhớ để lại link mua túi nhé!”
Triệu Tư Đồng: “…”
“Túi người khác mua cho tớ đấy!”
Hét xong, cô nàng biến mất. Bóng lưng khi rời đi còn lộ vẻ vui tươi, giống hệt một người đang đắm chìm trong tình yêu.
Tôi lập tức rút điện thoại ra, gọi cho Minh Hành bảo bối: “Ba phút! Chuẩn bị cho em cái túi y chang Triệu Tư Đồng!”
Minh Hành bảo bối: “…”
…..
Khi biết mình mang thai, cả người tôi hóa đá.
Chuyện này… sao đột ngột quá vậy?
Minh Hành bảo bối cũng sững sờ. Tôi túm lấy tay anh: “Anh không dùng biện pháp bảo vệ à?”
Anh như không nghe thấy, vô thức đặt tay lên bụng tôi: “Đừng giận, không tốt cho sức khỏe.”
Tôi: “…”
Nhập vai cũng nhanh thật đấy.
Tin này lan ra, ai nấy đều vui mừng, ngay cả mẹ tôi cũng dịu dàng hẳn khi nói chuyện với tôi.
Bà xúc động nhìn tôi, suýt nữa rơi nước mắt: “Cẩu Đản, bao nhiêu năm rồi, cuối cùng con cũng làm được một chuyện ra hồn.”
Tôi: “…”
Ông nội Minh thì vui đến mức cười không ngậm được miệng, mua cho tôi một đống quà khiến tôi hoa cả mắt.
Lợi ích cũng không nhỏ, nhưng cái lợi lớn nhất là tôi tạm thời được “giải thoát”, không còn phải chịu cảnh bị Minh Hành bảo bối “ép” hết từ trong ra ngoài nữa.
Thật là đáng ăn mừng!
Thi thoảng, anh ôm tôi, lại hối hận nói: “Sớm biết vậy đã không để em mang thai.”
Hừ! Sớm biết thì sao không làm ngay từ đầu chứ?!
Rồi anh lại hỏi: “Sau này khi con ra đời, em sẽ yêu con hơn hay yêu anh hơn?”
Câu hỏi gì kỳ quặc thế này?
Tôi bật cười, nhưng để trấn an anh, tôi đáp: “Tất nhiên là yêu anh hơn!”
Lúc này anh mới an tâm ngủ.
Thời gian trôi qua, tôi dần chấp nhận chuyện mình sắp làm mẹ.
Còn một tháng nữa là đến lễ cưới, lúc đó bụng cũng chưa lớn lắm, không ảnh hưởng đến việc mặc váy cưới.
Ở nhà mãi dễ mốc người, chiều nay tôi lại thèm ăn đậu phụ thối ở phố ăn vặt. Nhưng nếu gọi người mua hộ, chắc chắn mẹ, bố, và cả ông nội Minh sẽ lo cho sức khỏe của tôi. Thế nên, tôi chỉ còn cách tự mình ra trận.
Dù sắp sang xuân, nhưng trời vẫn khá lạnh. Tôi khoác áo dạ, vừa ra cửa liền thấy một chiếc taxi, tiện tay bắt xe đi thẳng đến phố ăn vặt.
…..
Tôi không biết mình đã mất ý thức từ lúc nào.
Khi tỉnh lại, toàn thân đau nhức, trước mắt chỉ là một màu đen kịt. Tôi theo bản năng giãy giụa, có người bật đèn lên, ánh sáng đột ngột khiến tôi phải nheo mắt.
Là Thẩm Hàm.
Cô ta đứng trước mặt tôi, thần sắc gần như điên cuồng.
“Thẩm Thiên Thiên, tại sao sống lại một đời, tôi vẫn không đấu lại cô? Đời trước cô cướp được Mộ Dung Ngọc, nên đời này tôi cướp anh ta từ tay cô, nhưng tôi không ngờ rằng cô lại gặp được Minh Hành!”
Cô ta tự giễu, nói tiếp: “Tôi định nghịch thiên cải mệnh, nhưng cuối cùng lại nhận về một kết cục thảm hại hơn. Giới kinh doanh không chấp nhận tôi, mọi nỗ lực đều đổ sông đổ bể. Mộ Dung Ngọc cũng bỏ rơi tôi, mẹ tôi thì theo gã đàn ông đó ra nước ngoài. Tôi đã chẳng còn gì cả. Nhưng dù vậy, tôi cũng nhất định phải hủy hoại cô trước!”
Nghe vậy, lòng tôi lạnh toát. Nghĩ đến đứa bé trong bụng, tôi cố giữ bình tĩnh, trấn an cô ta: “Cô đừng vội, là tôi sai. Thế này đi, cô thả tôi ra, tôi nhất định sẽ cảm ơn cô thật hậu hĩnh! Cô muốn gì, tôi đều có thể cho cô!”
Thẩm Hàm cười gằn, khuôn mặt méo mó: “Tôi muốn mạng của cô!”
… Thế thì chẳng còn gì để nói nữa.
“Tôi đã thuê người theo dõi ở cổng nhà họ Minh suốt ba tháng trời, khó khăn lắm mới có cơ hội bắt được cô. Cô còn mơ tôi thả cô ư? Mơ đi!”
Tôi: “…”
Hôm nay đúng là không nên ăn đậu phụ thối!
Không ngờ tôi, Thẩm Cẩu Đản, lại có ngày chết vì thói tham ăn!
Hối hận không kịp, tôi vừa bực vừa giận, lớn tiếng hỏi: “Cô định làm gì tôi?”
Vẻ mặt Thẩm Hàm bỗng thay đổi.
Cô ta cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt má tôi, giọng nói ghê rợn khiến tôi nổi da gà: “Yên tâm, tôi không giết cô đâu. Khuôn mặt đẹp thế này, làm sao có thể lãng phí được.”
Cô ta đứng thẳng dậy, nhìn xuống tôi với ánh mắt độc ác: “Tôi sẽ bán cô đi, để cô trở thành một kẻ bị người người chà đạp!”
Tôi: “…”
“Vui lên đi, Thẩm Thiên Thiên.”
… Vui cái bà cô nhà cô ấy!
Không còn hy vọng gì để cô ta thả mình nữa. Bây giờ tôi chỉ có thể trông chờ vào Minh Hành bảo bối, hy vọng anh ấy sớm nhận ra tôi mất tích. Nếu không, tôi và đứa bé sẽ không còn đường sống!
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, hai gã đàn ông to lớn bước vào. Thẩm Hàm hỏi: “Khi nào thì tàu tới?”
Một gã đáp: “Tối nay, mười một giờ.”
Mười một giờ, mười một giờ!
Tôi liếc nhìn đồng hồ treo tường, nheo mắt mới nhìn rõ giờ. Bây giờ khoảng bảy giờ tối, còn bốn tiếng nữa. Nếu Minh Hành bảo bối không tìm ra tôi trong thời gian đó, tôi thật sự xong đời rồi!
Nỗi sợ hãi khiến tôi cứng họng. Nghĩ đến kết cục của Thẩm Thiên Thiên trong sách, tim tôi càng lạnh lẽo.
Liệu có phải dù làm thế nào cũng không thể thay đổi được số phận hay không?
Nếu có điều kiện, chắc tôi đã thu âm di ngôn của mình rồi.
Mỗi phút trôi qua đều khiến tôi hoảng sợ tột độ. Kim đồng hồ chầm chậm chỉ tới tám giờ, nỗi tuyệt vọng dần bao trùm.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng động.
Tôi ngẩng phắt đầu lên.
Cánh cửa từ từ mở ra trong tầm mắt, và người bước vào không ai khác chính là Minh Hành bảo bối!
Tôi bật khóc.
Mấy tên canh cổng bên ngoài nằm ngổn ngang trên đất, sống chết không rõ. Người đi vào nhanh chóng khống chế Thẩm Hàm, để lại cô ta mặt mày kinh hoàng. Minh Hành bảo bối tiến đến, tháo dây trói cho tôi.
“Xin lỗi, anh đến muộn rồi.”
Không muộn, không muộn chút nào.
Tôi không nói nên lời, nước mắt rơi lã chã. Không màng đến người khác đang ở đó, tôi bật khóc nức nở. Minh Hành bảo bối không nói gì, chỉ dịu dàng vỗ về lưng tôi.
Chuyện sau đó tôi cũng không nhớ rõ nữa.
Có lẽ do căng thẳng cực độ nên tôi đầu óc trống rỗng. Tôi chỉ nhớ rằng tối hôm ấy, Minh Hành bảo bối ôm chặt tôi trong vòng tay, không buông ra dù chỉ một giây.
Thẩm Hàm bị tống vào tù. Ông nội Minh tức giận đến thở phì phò, thề sẽ khiến cô ta chết già trong ngục. Bố tôi hiếm khi nổi giận, cũng đích thân đến sở cảnh sát một chuyến.
Buồn cười nhất là mẹ tôi. Sau khi biết tôi bị bắt cóc, bà lập tức ngất xỉu. Phải đến khi thấy tôi bình an trở về, bà mới yên lòng, nhưng lại nằng nặc đòi bố đưa bà đến nhà tù để đánh Thẩm Hàm một trận.
Triệu Tư Đồng và Hiên tỷ cũng tức đến nghiến răng ken két, nói sẽ không để cô ta sống yên. Nhưng là người trong cuộc, tôi lại khá bình thản.
Đám cưới đã bắt đầu được chuẩn bị, váy cưới cũng đã giao đến tay tôi. Tôi rất hài lòng, cuộc sống hiện tại không có gì phải phàn nàn.
Bây giờ, chỉ còn chờ đến ngày kết hôn.
Nhìn ra cửa sổ, thấy những chồi non đang nảy mầm, lòng tôi không khỏi tràn đầy mong đợi.
Tôi đi gặp Thẩm Hàm.
Sắc mặt cô ta cực kỳ tệ, có thể tưởng tượng được cuộc sống trong tù khó khăn đến thế nào.
Thẩm Hàm nhìn tôi, mặt mày như tro tàn: “Gì đây? Đến để cười nhạo tôi à?”
Tôi theo bản năng lắc đầu, rồi lại gật đầu.
“Cũng có thể coi là thế. Gần đây tôi hơi chán.”
Thẩm Hàm: “……”
“Nhưng chủ yếu là tôi đến để nói với cô một bí mật.”
Thẩm Hàm ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt không mấy quan tâm.
Bên cạnh có cảnh sát đứng canh, tôi hạ thấp giọng: “Cô biết vì sao cô thua không?”
Không có phản ứng.
Tôi tiếp tục nói: “Tôi nói cho cô nghe nhé, tôi biết cô là người tái sinh, nhưng cô không biết tôi là người xuyên không.”
Đồng tử Thẩm Hàm đột ngột co lại.
Môi cô ta run rẩy, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Gì… gì cơ?”
Thấy bộ dạng này của cô ta, tôi cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn hẳn, thậm chí còn muốn ngâm nga vài câu hát.
“Tôi không phải Thẩm Thiên Thiên thực sự, mẹ tôi cũng không phải Dương Quế Hoa thật sự, nhưng bà ấy đúng là mẹ tôi.”
“Hiểu chưa?”
Thẩm Hàm không nói thêm được câu nào. Tôi cũng lười đối đầu với cô ta, đứng dậy bỏ đi. Khi bước đến cửa, tôi nghe thấy sau lưng vang lên tiếng khóc xé lòng.
Sớm biết ngày hôm nay, hà tất ngày trước phải làm những chuyện như thế.
…..
Ngày cưới của tôi và Minh Hành bảo bối, thời tiết vô cùng trong lành.
Tôi mặc váy cưới được thiết kế riêng, trước ánh mắt chúc phúc của mọi người, đeo chiếc nhẫn cưới lên tay.
Ánh mắt anh nhìn tôi dịu dàng chưa từng thấy.
Có thể gặp được anh, coi như không uổng công tôi đến thế giới này.
Triệu Tư Đồng và Hiên tỷ cũng có mặt. Điều khiến tôi bất ngờ là Lâm Khôn cũng đến.
Đây coi như là lần đầu tôi gặp anh ta.
Lâm Khôn có đôi mắt đào hoa phong lưu, nụ cười ấm áp như gió xuân, phong thái lịch lãm và hòa nhã.
Bảo sao có thể thu phục được người nổi tiếng là cứng đầu như Triệu Tư Đồng.
Nhưng Hiên tỷ thì thật đáng thương.
Cậu ấy thở dài: “Ước gì một ngày nào đó tôi cũng có thể mặc váy cưới, gả cho người tôi yêu nhất.”
Tôi: “……”
Buổi tối, vì tôi đang mang thai nên Minh Hành bảo bối không thể “động tay động chân”. Anh trốn vào nhà tắm, xả nước lạnh một lúc lâu mới miễn cưỡng bình tĩnh lại. Còn tôi thì không biết trời đất gì, chỉ trong vài giây đã ngủ mất, mặc kệ anh có ngủ được hay không.
Trong giấc ngủ sâu, tôi mơ một giấc mơ.
Trong mơ, hoa núi nở rộ, sắc xuân rực rỡ. Giữa khung cảnh núi rừng, tôi tìm thấy người trong lòng mình.
[HẾT]