Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 30
Tôi lặp lại: “Tối nay em sẽ ngủ ở phòng bên cạnh.”
Minh Hành bảo bối im lặng, ông nội và quản gia ở gần đó lén lút hóng chuyện, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Đợi đến khi tôi chuẩn bị lên lầu, anh cuối cùng mới lên tiếng, giọng mang vẻ ấm ức quen thuộc: “Là anh chưa đủ tốt với em sao?”
Trước đây mỗi lần anh giở trò này, tôi đều chịu thua, nhưng giờ thì khác rồi. Tôi không những không động lòng, mà còn có cảm giác muốn đánh anh.
“Hừ!”
Tôi lạnh lùng cười: “Anh tự biết mình làm gì đi, đừng diễn trò với em nữa!”
Tối qua anh làm tôi suýt chết ngạt, thậm chí tưởng mình sẽ không thở nổi nữa. Cũng tại hồi đó tôi ngây thơ, nhìn nhầm anh là cừu non, ai ngờ lại là sói xám.
Minh Hành bảo bối cụp mắt, khẽ thở dài: “Được thôi, anh nghe em.”
Còn giả vờ nữa sao?!
Tôi tức đến phát điên, chạy thẳng lên lầu. Đến khúc ngoặt, thấy ông nội và quản gia vươn cổ nhìn theo, khi chạm ánh mắt tôi thì vội cúi đầu, giả bộ như không biết gì.
Lên phòng, tôi vào phòng bên cạnh, khóa cửa lại, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tối nay mà bị anh ấy “rán bánh tráng” thêm lần nữa, chắc tôi chết chắc luôn.
Vì hôm qua không ngủ ngon, nên chín giờ tối tôi đã đi ngủ đúng giờ.
Giấc ngủ rất sâu, đến sáng hôm sau tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trên giường của anh thì tôi thật sự đờ người.
Chuyện này… chẳng lẽ tôi bị mộng du?!
Rõ ràng không phải.
Tôi chạy ra ngoài tìm, Minh Hành bảo bối đã không còn ở nhà, chắc anh đi làm rồi. Quay lại phòng tôi ngủ tối qua, tôi phát hiện giường chiếu và đồ đạc trong phòng đã biến mất, biến thành một kho chứa đồ lộn xộn.
Tôi: “…”
Không cần nghĩ cũng biết ai là thủ phạm.
Tức giận quay về phòng thay đồ, tôi quyết định ra ngoài tìm Minh Hành bảo bối để “báo thù”. Nhưng vừa đi giày xong, quản gia đột nhiên mang đến một hộp quà.
“Cô Cẩu, đây là quà thiếu gia nhờ tôi đưa cho cô.”
Quà?
Tôi nghi ngờ mở ra, lại phát hiện bên trong là chiếc túi tôi siêu thích nhưng tìm mãi không mua được gần đây.
“Oa!”
Tôi nâng niu cẩn thận lấy nó ra, đeo thử một vòng, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu định làm gì.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên. Là tin nhắn báo nhận tiền từ ngân hàng. Tôi đếm dãy số dài ngoằng ấy, không kiềm được mà bật cười.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Minh Hành làm.
Dù chiêu này hơi cũ, nhưng tôi lại dễ “dính” chiêu này. Bị sự cám dỗ của vật chất làm mờ mắt, tôi cảm thấy những chuyện khác không còn quan trọng nữa. Không nhịn được, tôi nhắn tin cho Minh Hành: [Bảo bối, em yêu anh.]
Anh ấy không trả lời, chắc đang bận.
Buổi chiều, tôi nhận được cuộc gọi từ bố, ông bảo có việc nhờ tôi giúp. Tôi hỏi là chuyện gì, ông lại nói: “Liên quan đến mẹ con.”
Chà, chẳng phải liên quan trực tiếp đến căn biệt thự nhỏ của tôi sao?
Không dám chậm trễ, tôi vội vã ra ngoài. Ông nội Minh biết chuyện liền sai tài xế đưa tôi đi. Đường không tắc, khoảng hai mươi phút là đến công ty của bố.
Vào văn phòng, ông đang bận xử lý công việc. Thấy tôi đến, ông gấp máy tính lại: “Đi thôi.”
Tôi bối rối không hiểu đi đâu, mãi đến khi xe dừng trước một trung tâm thương mại lớn, tôi mới lờ mờ đoán ra.
“Mua đồ cho mẹ à?”
Bố gật đầu.
Điều này khiến tôi khó hiểu: “Trước đây chẳng phải bố toàn tự đi mua sao? Sao giờ lại gọi con?”
Bố cười đầy bí hiểm: “Lần này không giống trước.”
Thấy ánh mắt tò mò của tôi, ông giải thích: “Con hiểu mẹ con hơn. Bố gọi con đến là để giúp chọn quà. Lần này phải mua thật nhiều, còn phải đảm bảo là thứ bà ấy thích nhất. Tối nay bố muốn tổ chức một buổi tiệc lãng mạn, liều một phen!”
Buổi tiệc lãng mạn?
Tôi phì cười: “Bố học đâu ra mấy cái này thế?”
Bố đáp: “Phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao?”
Ông còn khinh khỉnh liếc tôi một cái: “Còn hiệu quả hơn cái ‘chiến lược chó liếm’ của con nhiều.”
Tôi: “…”
Trung tâm thương mại lớn nhất thành phố B đúng là có đủ mọi thứ. Từ tầng một đến tầng thượng, đi một vòng làm tôi hoa cả mắt. Theo gu của mẹ, tôi chọn quần áo, túi xách, giày dép, mỹ phẩm. Trong khi đó, bố cứ điềm nhiên quẹt thẻ, tôi nhìn mà thấy đau lòng thay.
“Bố, nếu lần này không thành công thì sao?”
Bố tràn đầy tự tin: “Không thể nào.”
Tự tin thế cơ à? Lỡ thất bại thật, chẳng phải bố sẽ sốc đến hóa điên sao?
Tôi có chút lo lắng, nhưng không tiện nói ra, đành giữ trong lòng.
Mua gần như đủ mọi thứ, đến cả hoa hồng cũng không thiếu. Nhưng tôi vẫn thấy hình như còn thiếu thứ gì đó. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng mới nhớ ra:
“Đậu phụ thối!”
Bố: “Cái gì?”
Tôi giải thích: “Món mẹ thích nhất! Thứ này không thể thiếu!”
Bố rõ ràng có chút nghi ngờ: “Thật không?”
Không thèm nói thêm, tôi chạy thẳng đến phố ăn vặt gần đó, mua hai phần đậu phụ thối. Một phần cho tôi, một phần cho mẹ. Tiện thể tôi còn mua thêm xiên thịt nướng, bánh kẹp, mì nướng mà mẹ thích.
Trên xe, tôi nhấm nháp đậu phụ thối, cảm thấy đúng là mỹ vị nhân gian. Bố thì nhăn mặt: “Nếu thứ này làm mẹ con không vui, bố lột da con đấy!”
Tôi: “…”
Ban đầu tôi định theo bố về nhà để xem kịch vui, chắc chắn tối nay sẽ là một màn kịch lớn. Nhưng ông lại bảo: “Con về làm gì? Làm bóng đèn à?”
??
Tôi còn chưa kịp phản bác, đã bị ông đuổi thẳng về nhà họ Minh.
“Mau về đi, đừng đến quấy rầy nữa.”
Tôi: “…”
Đây chính là kiểu “ăn cháo đá bát” trong truyền thuyết sao?
Vào nhà thấy Minh Hành bảo bối đã về, tôi phấn khích nói: “Tối nay chắc chắn có kịch hay!”
Minh Hành bảo bối chẳng quan tâm tôi nói cái gì, chỉ tiện tay vuốt lại mái tóc bị gió làm rối của tôi, rồi đáp: “Ừ.”
Đến bảy giờ, tôi bắt đầu chờ tin tức từ bố. Thậm chí cả lúc đi tắm, tôi cũng để điện thoại ngay bên cạnh, sợ bỏ lỡ.
Thế nhưng, tôi cứ đợi mãi đến chín giờ mà vẫn không thấy gì.
Mười giờ, Minh Hành bảo bối xử lý xong công việc, trở về phòng. Thấy tôi cau mày nhìn điện thoại, anh tháo cà vạt, tiện miệng nói: “Nếu chán như vậy, thì làm chút chuyện chính đáng đi.”
Tôi theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, nhanh chân muốn chạy, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi bàn tay ác ma của anh.
Khoảnh khắc bị lột sạch, tôi chỉ biết ôm hận trong lòng.
Tất cả là tại tôi mải lo nghĩ cho bố mẹ, quên mất mình đang ở trong hang sói.
…Quả là tự chuốc khổ mà!
Đêm đó, tôi như lạc vào một thế giới hư vô. Bồng bềnh giữa không trung, chẳng còn cảm giác chân thực. Cả người như bị sóng biển cuốn đi, xô đẩy, nhấn chìm.
Tôi không nghe thấy tiếng chim, không ngửi được mùi hoa, cũng chẳng thấy cảnh núi non sông nước. Chỉ có hơi thở nóng rực của người đàn ông bên tai mới khiến tôi cảm thấy mình còn sống.
Anh giống như một ác quỷ đẹp trai, dễ dàng dụ dỗ tôi bước vào thế giới của anh.
Mà câu “Anh yêu em” lặp đi lặp lại, chính là lời nguyền điều khiển trái tim.
Sáng thức dậy, tôi nghi ngờ liệu mình đã chết chưa, hay người đang ngồi trên giường là ma.
Toàn thân như rã rời, cử động một chút cũng thấy đau. Dù giận sôi máu, muốn cào nát mặt tên tội đồ, nhưng tôi vẫn nhớ rằng mình còn chuyện quan trọng phải làm.
Tôi cố sức với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, không chần chừ gọi ngay cho bố.
Bây giờ đã hơn mười giờ sáng, chắc bố đang làm việc, không biết có nghe máy không.
Không ngờ, đầu dây bên kia gần như bắt máy ngay lập tức.
Tôi vội vàng hỏi: “Bố, tối qua thế nào rồi?”
“Bố cũng không rõ.”
Giọng ông có chút phiền muộn, rõ ràng không còn vẻ tự tin thường ngày.
Không lẽ thất bại?
Nghĩ đến căn biệt thự nhỏ mơ ước, tôi giật mình lo lắng: “Mẹ con có nhận quà không?”
“Nhận rồi.”
Bố nói: “Còn ăn hết đống đồ con mua nữa.”
Ăn hết? Nhiều đồ như vậy?
Quả nhiên là mẹ tôi, đúng là phong thái của quý bà Cẩu Đản!
“Mẹ không nói gì sao?”
Nhận quà mà không nói gì, cũng hơi lạ.
Quả nhiên, bố nói: “Mẹ con bảo đợi xem bố biểu hiện thế nào.”
Ông ngừng lại, rồi hỏi với vẻ không chắc chắn: “Nhưng thế nghĩa là gì?”
Tôi: “…”
Đúng là đồ đàn ông thẳng đuột!
Tôi thở dài, nghĩ đến căn biệt thự mà lòng hân hoan.
“Theo tính cách của mẹ, bà nói vậy nghĩa là chấp nhận bố rồi.”
Bố sững sờ: “Thật không?”
Tất nhiên là thật. Muốn bà ấy nói rõ ràng mạch lạc, có lẽ kiếp sau cũng không được.
“Con chắc chắn, con hiểu mẹ hơn ai hết.”
Bố nghe xong, trầm ngâm một lát rồi nói: “Cúp máy nhé, bố có việc.”
“Việc gì vậy?”
“Đi tìm mẹ con.”
Tôi: “…”
Từ lần đó, tình cảm giữa bố và mẹ rõ ràng có tiến triển hơn hẳn.
Còn quá trình lịch sử này, tôi không được chứng kiến. Bố lo kế hoạch bị phá hỏng nên không cho tôi về nhà.
Xì.
Nhưng ở nhà họ Minh cũng không tệ, chỉ trừ bi kịch xảy ra mỗi tối mà thôi.
Sau nhiều lần trải nghiệm, tôi rút ra hai chân lý sâu sắc:
Thứ nhất, tuyệt đối không tin lời đàn ông.
Thứ hai, đặc biệt là không được tin lời đàn ông nói trên giường.
Những kinh nghiệm xương máu này đều do tôi tự tổng kết ra, còn chuyện làm sao mà rút ra được… thì đừng hỏi nữa, giữ chút mặt mũi cho tôi đi.
Hôm nay tôi vẫn tiếp tục cuộc sống “ký sinh trùng” của mình, ngày qua ngày đều lặp lại như nhau, nhưng có một điều khác biệt: có người đến tìm tôi.
Là Triệu Tư Đồng.
Hừ, cuối cùng cũng chịu xuất hiện à?
Tôi cười lạnh: “Hưởng tuần trăng mật với Lâm Khôn xong rồi chứ gì?”
Triệu Tư Đồng đỏ mặt: “Cậu nói linh tinh gì vậy!”
Cô nàng cẩn thận đặt chiếc túi xách lên bàn, rồi ngồi xuống cạnh tôi: “Tớ nhớ cậu quá nên đến thăm đây.”
Được đấy, nói năng đường hoàng ghê nhỉ.
Tôi lườm cô ấy: “Bây giờ mới đến thì có ích gì? Lúc tớ đính hôn cậu còn không thèm đến!”
Hừ, đừng tưởng tôi quên! Ngày trọng đại như thế mà lúc tôi gọi, cô ấy lại bảo “có thể sẽ không đến được”. Bạn bè thế này thì thôi khỏi làm bạn nữa đi!
Ai ngờ người trước mặt chẳng những không tỏ ra hối lỗi, mà còn rất thản nhiên vắt chân chữ ngũ:
“Cậu cũng còn mặt mũi mà nói à? Đêm đó tớ cắm đầu cắm cổ chạy đến, suýt nữa mất mạng mới kịp tới lúc chín giờ. Nhưng cậu thì sao? Hiên tỷ nói cậu đã sớm bị Minh Hành đưa đi mất rồi, làm gì ai cũng hiểu rõ cả! Chẳng lẽ tớ phải gọi cậu ra chỉ để gặp tớ một lát? Hôm sau tớ còn có việc, đành phải quay về ngay, người thiệt thòi nhất rõ ràng là tớ chứ!”
Còn có chuyện này sao?