Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 28
Không nghĩ ngợi nhiều, tôi chạy thẳng vào bếp, bố cũng chạy theo. Hai chúng tôi đứng thở hồng hộc, vừa nhận ra đây là đường cụt thì mẹ đã cầm cây lau nhà chắn ngay cửa.
Bà nhìn chúng tôi, ánh mắt như muốn lột da cả hai. Mẹ cười lạnh: “Để xem vòi nước trong phòng ông có hỏng thật không. Nếu không…”
Mẹ hừ hai tiếng, làm tôi và bố run rẩy.
“… thì đừng trách tôi lột da các người!”
Từ nhỏ tôi đã rất sợ mẹ khi bà nổi giận. Lúc đó bà chẳng bao giờ quan tâm hàng xóm can ngăn, cầm chổi lông gà mà đuổi đánh tôi tới tấp.
Cảnh tượng này để lại trong tôi nỗi ám ảnh sâu sắc, giờ thấy cảnh tượng tương tự, tôi không khỏi rùng mình. Nhưng lần này khác, tôi có bố ở bên.
Cuối cùng, nỗi sợ lấn át tình thân. Tôi nghiến răng, chỉ tay vào bố và hét lớn:
“Mẹ! Con không biết gì hết! Là ý của bố!”
Ánh mắt bàng hoàng của bố tôi, có lẽ cả đời tôi cũng không quên được.
Nhưng tôi có thể làm gì đây? Con hổ cái trước mặt tôi, tôi không đánh lại, chỉ còn cách đẩy bố vào chỗ chết.
Nghe xong, mẹ lạnh lùng nói: “Cút lên lầu.”
Tôi không dám chần chừ, vội vàng chạy lên. Trước khi đi, tôi còn chắp tay cầu nguyện cho bố: “Amen.”
Chuyện sau đó thế nào, tôi không biết.
Bố tôi tối qua có bị ăn đòn hay không, tôi cũng chẳng rõ.
Sáng hôm sau, khi mẹ tôi xuống ăn sáng, bố tôi vốn đang ung dung đọc báo, đột nhiên đứng bật dậy như một tân binh chào cấp trên. Cảnh tượng khiến tôi giật cả mình.
Mẹ tôi bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra tối qua.
Quá tò mò, tôi hỏi nhỏ bố: “Bố có bị đánh không?”
Bố liếc tôi một cái, lạnh lùng đáp: “Kẻ phản bội! Trả tiền lại đây!”
Tôi: “…”
“Thôi mà, kể con nghe chút đi!”
Bố đặt tờ báo xuống, liếc nhanh về phía bếp nơi mẹ tôi đang bận rộn, rồi thở dài: “Không, tối qua bố dùng tiền để tự cứu mình.”
Tôi: “…”
“Bao nhiêu ạ?”
Bố giơ tám ngón tay lên.
Trời ơi! Nhiều hơn cả những gì tôi kiếm được! Đố kỵ làm méo mó tâm hồn tôi!
Buổi chiều, tôi kể chuyện này với Minh Hành bảo bối, không nhịn được thở dài: “Mẹ em chẳng cần làm gì cũng có tiền, còn em thì vất vả đủ đường mà mãi chẳng bằng mẹ.”
Minh Hành bảo bối không nói gì. Chỉ một lát sau, tài khoản của tôi nhận được một khoản tiền.
Tôi dụi mắt nhìn lại, đếm từng số: hàng đơn vị, hàng chục, trăm, nghìn, triệu, tỉ…
Trời đất ơi!
Tôi kích động vô cùng, nhưng vẫn hơi thắc mắc: “Sao em đếm hai lần mà vẫn không giống nhau?”
Minh Hành bảo bối im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng giải thích: “Lần hai em đã đếm cả số sau dấu phẩy.”
Tôi: “…”
Mối quan hệ giữa bố mẹ tôi vẫn không có tiến triển, khiến tôi lo lắng không thôi.
Kéo dài thế này, căn biệt thự mơ ước chắc chắn sẽ không thành hiện thực, công sức từ trước đến nay đều đổ sông đổ biển.
Nhưng tôi tự nhủ không được nóng vội, nếu không sẽ làm hỏng kế hoạch.
Rồi tôi kiên nhẫn chờ đợi.
Thời tiết dần se lạnh. Một hôm, ông nội Minh Hành bảo bối gọi tôi sang nhà chơi. Tôi lục tủ tìm áo len lông cừu mặc vào, đeo khẩu trang, rồi ra khỏi nhà.
Đến nơi, ông kéo tôi chơi vài ván cờ caro. Vừa chơi, ông vừa nói: “Cẩu Đản, cháu sắp đính hôn với thằng nhóc đó rồi, có vài chuyện ông phải nói với cháu.”
Thấy nét mặt nghiêm trọng của ông, tôi đoán đây hẳn là chuyện quan trọng. Quả nhiên, ông nói tiếp: “Bố của A Hành là niềm tự hào lớn nhất đời ông.”
Tôi khẽ giật mình.
Hóa ra là chuyện gia thế của Minh Hành bảo bối.
Tôi vốn thắc mắc từ lâu, vì từ khi quen nhau, tôi chưa từng gặp bố mẹ anh ấy. Bên ngoài cũng có nhiều lời đồn thổi, nhưng tôi chẳng tin, cũng không tiện hỏi.
Dù gì ai cũng có bí mật của riêng mình.
Những thắc mắc ấy, tôi đành gác lại trong lòng.
Nhưng hôm nay Minh lão gia đã nhắc đến, hẳn là đã coi tôi như người nhà.
Tôi ngay lập tức ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói: “Ông nội cứ nói, cháu nghe đây ạ.”
Ánh mắt ông nhìn xa xăm về phía bầu trời, như đang gợi lại những ký ức đã qua.
“Khi đó, nhà chúng ta sống ở nước Y. Bố của A Hành cũng trưởng thành ở đó. Công việc gia đình bận rộn, ông bận túi bụi, hiếm khi có thời gian dành cho nó. Vì thế, hai bố con không nói chuyện nhiều.”
“Nó rất thông minh, từ khi học cấp hai đã theo ông đến công ty học hỏi. Nhân viên ai nấy đều khen ngợi. Ông rất vui, nhưng cũng lo nó tự mãn, nên chưa bao giờ khen lấy một lần.”
“Giờ nghĩ lại, thật tiếc nuối.”
Ông thở dài.
“Nó luôn nghe lời ông, nên ông giao cả công ty cho nó. Nhưng đến năm 27 tuổi, nó lại yêu một cô gái người Y. Cô ấy xuất thân bình thường, tính cách dịu dàng, làn da trắng, mắt xanh, chuẩn người da trắng.”
“Ông không đồng ý, vì muốn nó kết hôn với người môn đăng hộ đối. Nhưng lần này, nó không hề nhượng bộ. Sau đó, chúng nó kết hôn, ông vẫn giữ lập trường cũ.”
“Ông không đến tham dự hôn lễ của tụi nó.”
“Ngay cả khi A Hành ra đời, ông vẫn không thay đổi suy nghĩ, cho đến khi chuyện không hay xảy ra…”
Ông nội trầm mặc một lát, ánh mắt ông đầy đau thương và hối tiếc, xen lẫn một chút yếu đuối hiếm thấy.
Tôi cảm thấy khó chịu trong lòng, vội nói: “Ông ơi, mình nói chuyện khác đi, chuyện này để sau hãy nói…”
Nhưng ông lắc đầu, tiếp tục kể: “Khi đó A Hành mới 5 tháng tuổi. Đêm ấy, ông vừa nằm xuống, quản gia đã vội vã gọi ông dậy, báo rằng máy bay của chúng nó bị rơi.”
Tôi lặng người, nhất thời không biết nói gì.
Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi nghe chính miệng ông kể, tôi vẫn bị sốc.
Ông nội lau đi giọt nước mắt trong suốt ở khóe mắt, giọng cũng khàn đi:
“Đêm đó trời có sương mù, thời tiết rất tệ. Máy bay rơi, hai vợ chồng nó tử vong ngay tại chỗ.”
“Chúng nó vốn có thể tránh bay ngày hôm đó, hoàn toàn có thể chờ thêm vài ngày nữa. Nhưng vì muốn kịp về chúc mừng sinh nhật ông vào ngày mai, chúng nó mới vội vàng như vậy. Nếu không phải vì ông, chúng nó đã không chết.”
“Ông hối hận lắm, hối hận đến mức muốn tự giết mình. Nhưng tất cả đã muộn rồi. Ông vẫn còn A Hành mới 5 tháng tuổi. Nếu ông chết, thằng bé sẽ không còn ai nương tựa, nên ông chỉ có thể gắng gượng sống tiếp.”
Tôi hít sâu, không nói nên lời, chỉ im lặng vỗ nhẹ lưng ông – người đàn ông đã trải qua biết bao giông tố cuộc đời.
“Sau đó, ông đưa A Hành về sống cùng. Nó dần lớn lên, diện mạo giống mẹ nó, tính cách thì chẳng biết giống ai, ai nói gì cũng không nghe, rất cứng đầu, từ nhỏ đã có chính kiến riêng. Thành tích học tập luôn xuất sắc, xử lý công việc kinh doanh cũng rất giỏi.”
“Lúc chúng ta trở về nước, nó ít nói, không gần gũi ai, cũng chẳng có bạn bè. Ông vẫn nghĩ cả đời này nó sẽ sống một mình, cho đến khi nó gặp cháu.”
Minh lão gia quay đầu nhìn tôi, mỉm cười, trong nụ cười ấy là sự yêu thương và sự biết ơn tràn đầy.
“Cẩu Đản à, cháu không biết ông muốn cảm ơn cháu đến nhường nào đâu…”
Làm sao tôi chịu nổi câu này?
Tôi vội vàng xua tay: “Ông đừng nói vậy mà. Gặp được Minh Hành bảo bối là vận may của cháu! Cháu phải cảm ơn gia đình ông mới đúng. Nếu không thì với cái tính này của cháu, ai thèm lấy chứ!”
Câu nói ấy khiến ông bật cười. Không khí cũng nhẹ nhõm hơn hẳn. Ông cười nói: “Tính cách của cháu thật tốt, bảo sao thằng nhóc đó lại thích cháu đến vậy!”
Quản gia không biết đã đến từ khi nào, mang theo cả một khay bánh ngọt mà tôi thích, vừa đặt xuống vừa cười: “Ha ha ha, thưa ông, cô Cẩu đúng là hài hước. Sau này nếu cô ấy vào nhà chúng ta, bầu không khí sẽ vui vẻ biết bao!”
Minh lão gia gật gù đồng tình: “Đúng vậy, ta phải giục thằng nhóc đó nhanh cưới cháu về nhà!”
Tất nhiên rồi, điều đó hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng tôi vẫn có một ý nghĩ nhỏ bé bị đè nén bấy lâu: “Quản gia này, cháu không phải là ‘Cô Cẩu’. Gọi cháu là ‘Cẩu Đản’, hoặc ‘Cô Thẩm’, hoặc ‘Thiên Thiên’, được không ạ?”
Quản gia ngẩn người, sau đó nói: “Vâng, thưa Cô Cẩu.”
Tôi: “…”
Thôi được rồi, ông lợi hại, ông thắng!
Biết được chuyện về thân thế của Minh Hành bảo bối, tôi không hẳn là buồn, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, như có gì đó mắc kẹt. Đặc biệt là khi tối đến, nhìn thấy Minh Hành bảo bối trở về, tôi chỉ muốn ôm anh vào lòng mà vỗ về.
Minh Hành bảo bối cúi đầu nhìn tôi, như đang hỏi có chuyện gì. Tôi ngẩng đầu, buồn bã cất lời hát: “Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối yêu dấu của em…”
Minh Hành: “…”
Trong bữa cơm, tôi liên tục gắp thức ăn cho Minh Hành bảo bối, sợ anh đói. Anh im lặng nhìn tôi một cái, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ăn hết.
Tôi xoa đầu anh, hài lòng nói: “Ừm, hôm nay bảo bối rất ngoan.”
Minh lão gia hơi khựng lại, nhưng cuối cùng không nói gì.
Tối đó, tôi ở lại nhà Minh Hành.
Dù còn lâu mới đến ngày đính hôn, nhưng tôi quyết định mặt dày bám trụ trong phòng anh. Dẫu không thể làm gì anh, thì ngắm thôi cũng đáng giá lắm rồi.
Tôi nằm dài trên giường xem phim, đúng đoạn nam chính đang tắm. Thân hình vạm vỡ, cơ bụng 8 múi, dòng nước chảy dọc theo lồng ngực xuống… Nhìn mà thấy máu nóng sôi trào. Đang đến đoạn gay cấn, một giọng nói bất ngờ vang lên bên tai: “Hay lắm sao?”
Tôi ngẩng lên –
Ôi mẹ ơi.
Tôi vội tắt điện thoại, giấu ra sau lưng, làm bộ thản nhiên chuyển chủ đề: “Không phải anh đang làm việc à? Xong rồi sao?”
Minh Hành bảo bối tất nhiên không dễ bị mấy trò vụng về của tôi lừa. Anh nhếch môi cười lạnh: “Em dám ở trong phòng anh xem người đàn ông khác?”
Tôi: “…”
“Giỏi lắm, Thẩm Thiên Thiên.”
Lần đầu tiên anh gọi tên tôi.
Tôi sững người, bật thốt lên: “Anh còn biết cả tên em cơ à?”
Sắc mặt Minh Hành bảo bối càng đen lại.
Có cảm giác không ổn, tôi vội vàng giải thích: “Bảo bối, tuy rằng lúc nãy em có xem người đàn ông khác, nhưng trong lúc xem, trong đầu em chỉ nghĩ đến anh thôi mà.”
“Dù là tám múi cơ bụng, vòng eo, hay cơ ngực kia, dù có săn chắc, gợi cảm và cân đối đến đâu, cũng không thể sánh được với một chút xíu nào của anh. Anh là đám mây đẹp nhất trong mắt em, để em khắc ghi anh trong lòng nhé…”
Minh Hành bảo bối cau mày, sắc mặt trầm xuống: “Xem cũng kỹ đấy chứ.”
Tôi: “…”
Anh nói: “Về phòng đi, muộn rồi.”
Về phòng? Làm sao có chuyện đó được?
Tôi nhếch mép cười, cố tỏ ra nham nhở: “Tối nay, em sẽ ngủ ở đây.”
Minh Hành bảo bối: “…”