Tôi Từ Một Chú Gấu Túi Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến 18 - Chương 3
5.
Mọi người: “…”
Sau khi im lặng, Cố Chiêu là người đầu tiên cười lớn. “Phụt, cô còn khá hài đen đấy”
Hài đen lại là cái gì, có ăn được không?
Lúc này phần bình luận cũng bùng nổ.
[Hahahahaha…Cười chết tôi rồi, tại sao Hứa Chi Hạ có thể gây cười một cách nghiêm túc như vậy được?]
[Tinh thần trạng thái thật tuyệt đẹp, hứng thú rất ổn định, muốn bày tỏ] *like
[Nồng độ cồn loại rượu này cao vậy à? Có phải hay không cơ thể cô ấy không chuyển hóa được chất cồn?]
Đến đêm khuya, mọi người đều quay trở về căn lều dựng sẵn vào ban ngày.
Chỉ còn tôi, vẫn ngồi bên đống lửa sưởi ấm.
Vì tôi không có lều.
Cố Chiêu nhẹ nhàng phun ra một tiếng, đứng sau lưng tôi hỏi: “Tối nay cô định ngủ ở ngoài bên ngoài à?”
Tôi gật gật đầu.
Anh ta gãi gãi đầu.
Anh ta do dự một lúc, sau đó chỉ vào lều của mình với đôi tai đỏ bừng của mình: “Vào đi, tôi sẽ thu lưu cô. Đừng nghĩ đẹp như vậy, tôi sẽ ngủ trong góc.”
Tôi nhìn ngọn lửa trại trước mặt, rồi so sánh một chút với chiếc lều của anh ta.
Hình như trong đó càng ấm áp hơn.
Tôi lắc đầu từ chối: “Quên đi, vẫn là ở đây thoải mái hơn.”
Anh ta khoanh tay trước ngực, hơi nhướng mày nói: “Phải không/ Nghe nói ban đêm sẽ có rắn.”
Không có nhiều do dự, tôi vòng qua anh ta, đi thẳng vào lều.
Cố Chiêu: “…”
[Thái tử gia có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ thái tử gia thích Hứa Chi Hạ?]
[Wow thật ngọt, gặm thật ngon]
[Hứa Chi Hạ thật sự khiến tôi khóc chết mất, cô ấy hình như thực sự đang suy xét xem chỗ nào thoải mái.]
[Các người được rồi đi, nhìn một phát là biết mua thủy quân! Thái tử gia chỉ là tốt bụng lẫn biết ơn cô ta, đổi là bất kỳ ai ở ngoài đều sẽ thu lưu cô ta, cứ tự mình đa tình.]
…
Tôi vừa bước vào lều quay đầu liền ngủ, thật sự là quá buồn ngủ rồi.
Trong lúc mơ hồ, tôi dường như nghe thấy Tần Khả Khả ở bên ngoài nổi giận.
Tần Khả Khả: “Cái gì? Thật sự muốn ở chỗ này ngủ? Đừng đùa nữa mau đưa chúng tôi về khách sạn đi.”
Tổ đạo diễn: “Khả Khả, hợp đồng ban đầu đều viết rõ ràng mỗi kỳ tiết mục đều phát sóng trực tiếp, chúng tôi không thể làm giả được.”
Tần Khả Khả: “Đùa cái gì vậy, muốn tôi ngủ ở một chỗ như này?”.
Người quản lý: “Vẫn đang phát sóng, chú ý ngôn từ! Đạo diễn, tôi sẽ cùng cô ấy giảng giải, vui lòng đem đoạn vừa rồi xóa đi.”
…
Sự tình phía sau tôi liền không nhớ rõ.
Chỉ là đến nửa đêm, mơ hồ nhớ ra hình như tôi đang ôm một cái gì đó rất ấm áp dễ chịu.
Sáng hôm sau tôi bị Cố Chiêu kéo lên, mắt đều không mở nổi, cảm giác bản thân mình vẫn ở trên cây.
Tôi liền ôm Cố Chiêu ở bên cạnh, trực tiếp tựa đầu vào vai anh ta rồi ngủ.
Mặt Cố Chiêu nhanh chóng đỏ lên, tay hoảng loạn không biết để ở đâu.
“Này này, Hứa Chi Hạ! Tỉnh, tỉnh!”.
Cái cây sao lại động đậy nói chuyện được vậy? Tôi mơ hồ mở mắt ra, khuôn mặt to lớn của Cố Chiêu gần trong tầm tay.
“Thì ra cái cây lớn tối qua tôi ôm chính là anh ah.”
“Tôi liền nói sao lại có thể vừa ấm áp vừa mềm như vậy…”
Cố Chiêu: “…”
Tổ đạo diễn: “…”
Cư dân mạng:!!!
6.
[A a a a Hứa Chi Hạ đã làm gì thái tử gia của chúng ta vậy!]
[Tôi thực sự không thể chịu nổi con khốn mưu mô này. Giả vờ ngây thơ cái gì cơ chứ?]
[Người phụ nữ kinh tởm, ông đây gần như muốn nôn cả cơm tối qua ra ngoài]
[Các người đủ rồi đó, dựa theo tính cách Cố Chiêu nếu như anh ta ghét bỏ Hứa Chi Hạ thì đã sớm bị đá bay rồi, với lại các người đã bao giờ nhìn thấy qua Cố Chiêu đỏ mặt như vậy chưa?]
[Tôi không quan tâm, vợ cả cho dù rớt xuống, thì Hứa Chi Hạ chính là tiểu tam!]
…
Tôi nửa mê nửa tỉnh cùng Cố Chiêu đứng một bên nghe đạo diễn phân công nhiệm vụ.
Tổ đạo diễn: “Vì hôm qua Cố Chiêu và Hứa Chi Hạ là nhóm người biểu hiện tốt nhất trong việc tìm kiếm thức ăn, cho nên hôm nay họ sẽ ở lại trại và nhận một phần gạo và rau củ.
“Hôm nay hai nhóm còn lại sẽ đi săn và hái thức ăn cho các bạn.”
Mắt tôi sáng lên, cơn buồn ngủ bị đánh tan phần lớn.
Ăn ấu trùng vậy mà có nhiều phúc lợi như vậy, tổ tiết mục này tốt như vậy?
Cố Chiêu lấy nguyên liệu từ tổ đạo diễn, bày ra trước mặt tôi.
Tôi nhìn anh ta vo gạo cho vào nồi bắt đầu nấu, sau đó đối với tôi dặn dò “Tôi đi rửa rau, cô ở đây trông nhé.”
Tôi gật đầu với vẻ mặt chết chóc.
Tôi biết cái nồi này gọi là nồi áp suất.
Trước kia lúc đi vào nhà của con người trộm đồ vật ăn đã từng thấy nó phát nổ, đặc biệt dọa người.
Con người vì một miếng ăn mà phải trả giá đắt như vậy.
Quả nhiên cuộc sống của mỗi chủng loài đều không dễ dàng gì.
…
Tôi đứng cách xa 5m cẩn thận nhìn nồi áp suất.
Đây có lẽ là khoảnh khắc nghiêm túc nhất trong cuộc đời tôi với tư cách là một chú gấu túi.
Không biết đã qua bao lâu, nhưng tôi thấy trên đó không có động tĩnh gì nên thận trọng bước tới cầm chiếc đũa trên bàn lên kiểm tra.
Vừa lúc định chạm vào, âm thanh của Cố Chiêu vang lên từ phía sau.
“Cô đang làm gì vậy?”
Lúc này cái nắp đột nhiên toát ra rất nhiều khói lẫn âm thanh kỳ quái.
Hỏng bét! Sắp nổ rồi! Tôi không chút do dự xoay người đem Cố Chiêu quật ngã xuống đất: “Mau nằm xuống, sắp nổ rồi!”.
Một giây, hai giây, ba giây.
…
Không có chuyện gì xảy ra.
Cố Chiêu đau đớn xoa xoa sau gáy, hai tay chống trên mặt đất đứng dậy: “Cô đột nhiên làm gì vậy? Chỗ nào sắp nổ tung?”
Tôi nằm đè lên người anh ta, nghe anh nói như vậy liền ngồi dậy, quay đầu lấy tay che mắt, lén mở ngón tay nhìn về phía nồi áp suất.
Nó vậy mà vẫn yên ổn nằm đó!? Tôi nghiêm túc giải thích: “Không phải anh bảo tôi nhìn cái nồi áp suất này à, tôi sợ nó nổ nên nhìn từ xa, chuẩn bị khi nào nó phát nổ liền nằm xuống, nhưng đợi nửa ngày không có phản ứng gì nên tôi tới xem xem, sau đó liền…”
Cố Chiêu hơi hé môi, chậm rãi nói: “Đây là việc mà con người có thể làm được à?”.
Cư dân mạng: [ Tôi sắp cười chết rồi, hahahaha, cô ta có phải là ăn phải nấm không?]
[Bản thân Hứa Chi Hạ rõ ràng có một phần ngu dại của một sinh viên đại học.]
[ Nha đầu chết tiệt này có thể hay không để tôi đi quay hai tập? Cố Chiêu vậy mà đều không mắng cô ta lại còn bĩu môi, tôi thật sự rất chua xót.]
[Hôm qua Hứa Chi Hạ uống nhiều như vậy à? Hay nha đầu này lén lút uống rượu sau lưng chúng ta, sao suốt ngày động kinh vậy?]
[Thực sự không phải giả vờ ư? Chiêu Khả của tôi muốn BE à, mau đem Cố Chiêu trả lại cho Khả Khả!]
7.
Sau khi Tần Khả Khả quay lại, tôi vẫn còn đang ngồi trên người Cố Chiêu.
Vừa nhìn thấy hai chúng tôi, mặt cô ta lập tức đỏ bừng sau đó chuyển sang trắng bệch.
Vẻ mặt con người khá thần kỳ, lúc đỏ, lúc đen, lúc trắng.
Qin Keke trông như sắp khóc, âm thanh phát ra đều có chút run run: “Các người đang làm gì vậy?”
Tôi lập tức lật ra khỏi người Cố Chiêu, nghiêm túc giải thích: “Vừa rồi tôi tưởng cái nồi này sắp nổ nên mới kéo Cố Chiêu xuống cùng.”
Cố Chiêu cười một tiếng đứng dậy, phủi bụi trên người rồi nắm cổ áo tôi kéo đi: “Được rồi, đừng có mà đem sự ngu xuẩn của mình công khai một cách kiêu ngạo như vậy.”
Tôi không hiểu tại sao anh ta lại mắng tôi.
Quên đi, so với con người, tôi quả thực có vẻ ngu ngốc.
Bốn người họ đã làm việc chăm chỉ cả buổi sáng nhưng cuối cùng chỉ thu hoạch được một con gà lôi nhỏ và một ít trái cây.
Tần Khả Khả nhìn con gà lôi nhỏ, đột nhiên liền nghẹn ngào: “Thật sự muốn giết nó sao?”
Mọi người đều nhìn cô ta.
Tần Khả Khả tiếp tục nói: “Nó vẫn còn nhỏ như vậy liền bị chúng ta ăn, cũng quá đáng thương rồi.”
Phó Thần gãi đầu xấu hổ: “Nhưng chị Khả Khả, đây đều là do tôi cùng anh Hứa Bỉnh Văn khó khăn lắm mới bắt được…”
“Với lại ngoài con gà này ra, chúng ta chỉ còn lại một ít hoa quả, bốn người chúng ta phải dựa vào những thứ này trôi qua một ngày cũng đã rất khó khăn rồi phải không?”
Vẻ mặt của Tần Khả Khả lập tức tràn đầy tức giận, nước mắt tuôn trào: “Nhưng lột da nó ra, loại bỏ nội tạng, thì còn lại được cái gì? Có nhất thiết phải ăn nó không?”.
Tần Khả Khả đột nhiên tức giận, khiến tất cả những người có mặt đều xấu hổ không dám nói gì.
[Ò…có chút nghịch thiên.]
[Mấy người trước kia mắng Hứa Chi Hạ đâu, tại sao lại không có động tĩnh gì? Nếu đổi lại là Hứa Chi Hạ phỏng chừng là bị phun đến mức đến mẹ cô ấy cũng không nhận ra.]
[Đứa trẻ này vô địch rồi, lúc này rồi còn Thánh mẫu!]
[Khả Khả đây chỉ là có lòng bác ái sao lại thành Thánh mẫu rồi?]
[Hứa Chi Hạ bị mắng là đúng người đúng tội, chị ta đơn thuần là chơi trừu tượng thôi.]
Tôi đơ ra nhìn con gà kia, nó cũng nhìn tôi.
“Koala? Ngu ngốc.”
Đáng ghét!
Tôi chỉ vào con gà kia: “Nó nói nó không sao cả, chết rồi thì chết thôi.”
Mọi người đều nhìn tôi, cho rằng tôi đang nói đùa để cho mọi người lùi một bước.
Nhưng thực ra tôi chỉ muốn trả thù tên nhóc đã nói xấu tôi.
Tần Khả Khả giận dữ trừng mắt nhìn tôi, ngữ khí không tốt nói: “Hứa Chi Hạ, nó dù sao cũng là một sinh mệnh, cô không thể tùy ý lấy sinh mệnh của nó ra làm trò đùa được.”
Tôi đang định ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi, Cố Chiêu đột nhiên kéo tôi lại phía sau.
“Được rồi, không phải chỉ là một con gà thôi sao? Thả liền thả đi.”
“Tôi với La La nấu đủ cháo cho tất cả mọi người cùng uống, đợi đến chiều tôi sẽ cùng mọi người đi săn.”
Tần Khả Khả kích động lao về phía Cố Chiêu, nhào vào trong ngực anh ta nói: “A Triệu, em liền biết anh hiểu rõ em nhất!”.
Cố Chiêu vô thức lùi lại một bước, tay nắm lấy tay tôi không buông.
Cố Chiêu lúng túng đẩy Tần Khả Khả ra, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ đang suy nghĩ vì đại cục thôi.”
Nói xong, anh ta quay lại nhìn tôi, đùa nói: “Đi xem xem cháo đã chín chưa, nhưng đừng có nằm nữa đó”.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, sao tôi lại nghe thấy ra hương vị trào phúng vậy nhỉ?
[A A A A Tôi bị Cố Chiêu cùng La La ngọt chết rồi.]
[Anh ấy vừa mới gọi Hứa Chi Hạ là gì? Anh ấy gọi Hứa Chi Hạ là La La! Như vậy còn chưa đủ trọng lượng ư?]
[Bọn họ là cộng tác, gọi bằng biệt danh không phải rất bình thường à, một số người nhìn đến nhiệt độ liền cọ sát thật quá ghê tởm.]
[Hơn nữa, Cố Chiêu rõ ràng nói như vậy là vì giúp Khả Khả thoát khỏi phiền toái.]