Tôi Trở Thành Đối Tượng Bị Công Lược - Chương 5
“Tháng thứ hai sau khi Thẩm Tịch bị tai nạn xe cộ, bố mẹ em đã tìm được anh ấy. Nhưng anh ấy không muốn về.”
“Em rất tò mò nên đã thuê thám tử theo dõi, có ảnh và video của chị.”
“Em chưa từng nghĩ mình và Thẩm Tịch sẽ cùng thích một người.”
Cậu quay người, nhìn chằm chằm bức tường trắng đối diện, giọng nói cô đơn:
“Giang Oản, em không so được với Thẩm Tịch.”
“Anh ấy sẽ không che giấu dã tâm và lòng chiếm hữu của mình đối với những thứ mà mình muốn, sau đó sẽ rất thẳng thắn tranh giành.”
“Còn em sẽ chỉ dùng tâm cơ và các cách đùa nghịch. Giả vờ ngoan ngoãn, chọc cho chị vui.”
Thẩm Dạng hạ mắt, giống như phạm nhân đang chờ đợi tử hình.
“Vậy nên, chị còn muốn em nữa không?”
18.
Não tôi rối loạn.
Tôi muốn đi ra ngoài để bình tĩnh lại.
“Chị, xin chị đừng đi!”
Sau lưng vang lên tiếng rơi nặng nề.
Tôi vội vàng quay đầu, chỉ thấy Thẩm Dạng ngã xuống đất, tay phải chống lấy người, muốn bò về phía trước.
Vết thương trên lưng vỡ ra, máu đỏ thấm đẫm quần áo bệnh nhân.
“Em làm gì vậy!”
Tôi chạy về phía cậu nhưng chỉ có thể đỡ cậu dậy, căn bản không thể nâng cậu lên giường được.
“Để chị gọi vệ sĩ.”
Thẩm Dạng dùng tay phải lành lặn duy nhất ôm lấy eo tôi, dường như cậu dùng hết sức lực của mình, tôi bị ôm chặt đến mức khó thở.
“Chị, chị đừng đi! Sau này em sẽ không lừa chị nữa, nếu chị không thích em thế này, em đảm bảo em có thể như trước cả đời.”
Giọng cậu dần nghẹn ngào:
“Không, không phải là giả, em thật sự có thể trở thành như vậy.”
“Thật mà, chị tin em đi! Em sẽ không phát điên nữa, em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời chị, chị đừng bỏ em lại.”
“Thẩm Dạng, chị không đi.”
Tôi vỗ nhẹ lên lưng cậu: “Nhưng nếu em không thả lỏng ra thì có lẽ chị sẽ bị em ôm cho ngất mất.”
Thẩm Dạng giật mình thả tôi ra.
Hai mắt đỏ bừng.
Cậu nắm chặt lấy tay tôi, mười ngón đan chặt.
“Giang Oản, em yêu chị.”
Cùng lúc đó, giọng nói vui vẻ của hệ thống vang lên trong đầu:
[Chúc mừng kí chủ thành công công lược đối tượng mục tiêu Thẩm Dạng, nhận được một ngàn vạn tiền thưởng.]
Hóa ra 10% còn lại là con người thật dưới lớp mặt nạ của Thẩm Dạng.
19.
Hệ thống giúp tôi kéo dài thời gian giả chết đến nửa năm sau.
Tôi có hơi không nỡ rời đi.
Mà Thẩm Dạng cũng không còn giả vờ.
Bên ngoài thì như một chú chó trung thành, sau lưng lại là trà xanh tâm cơ, lòng chiếm hữu vô cùng mạnh.
Tôi về muộn, Thẩm Dạng sẽ không giục.
Cậu chỉ gọi video cho tôi, để tôi chọn giúp quần áo mới mua.
Sau đó đứng trước mặt tôi thay từng bộ một.
Dưới độ phân giải cực cao của máy ảnh, tôi nhìn thấy cơ bụng rõ nét, cơ ngực căng đầy và đường nhân ngư không bị chiếc quần thể thao xám che kín.
Tôi nghe được tiếng nuốt nước bọt của chính mình.
Tôi lập tức hóa thành hổ, nhanh chóng bắt xe về nhà.
Sau đó tôi sẽ thấy Thẩm Dạng với mái tóc còn ướt và áo choàng tắm lỏng lẻo ngồi trên sofa ngoài phòng khách, biết rõ vẫn cố hỏi:
“Chị, sao chị lại về rồi? Không phải chị nói chơi thêm lúc nữa sao?”
“Chị bỏ về nửa chừng thế này các bạn chị có phải sẽ không vui không?”
Mạch máu tôi căng lên, tôi nghiến răng nghiến lợi:
“Đồ trà xanh!”
“Ồ? Thật sao?”
“Vậy chị đừng để trà xanh như em lừa nha.”
Tôi hừ một tiếng, làm bộ muốn đi: “Không bị lừa thì không bị lừa!”
Thẩm Dạng đi về phía tôi, ôm tôi vào lòng:
“Giang Oản, chị tiếp tục bị em lừa đi, cả đời này cũng đừng bỏ em lại.”
Nhưng biết làm sao đây?
Chị sắp rời khỏi đây rồi, Thẩm Dạng.
20.
Đêm khuya.
“Chị.”
“Hửm?”
“Hay là em đi phẫu thuật thẩm mỹ nhé?”
“Đang yên đang lành phẫu thuật làm gì?”
“Em chỉ cần soi gương là sẽ nghĩ đến việc mình và Thẩm Tịch có khuôn mặt giống nhau, rất phiền.”
“Chắc chắn chị nhìn mặt mà nhớ người kia trong lúc em không để ý!”
“Phiền muốn chết, phiền muốn chết! Có khuôn mặt giống Thẩm Tịch thật phiền phức!”
Thấy chưa, không che giấu chút nào.
Quỷ hẹp hòi!
21.
Hệ thống nói sẽ tạo một vụ tai nạn xe cộ cho tôi ở nơi này.
Vào ngày giả chết, tôi lừa Thẩm Dạng rằng mình đến phía Nam thành phố mua bánh mà cậu thích ăn nhất.
Vừa mở cửa đã thấy Thẩm Tịch.
Anh dựa lưng vào tường, cúi đầu hút thuốc.
“Công ty mở rộng chi nhánh, anh sẽ đến nước Anh.”
Tôi ngẩn người: “Lúc nào thì đi?”
“Cuối tuần đi.”
Ánh mắt Thẩm Tịch có hơi cô đơn.
“Cũng không biết khi nào mới quay lại, cho nên trước khi đi muốn đến gặp em một chút.”
Tôi nhìn Thẩm Tịch.
Anh gầy hơn ngày trước, mái tóc ngắn càng khiến ngũ quan anh sắc sảo vào trưởng thành hơn.
Một lúc lâu sau.
“Giang Oản, anh muốn ôm em một cái, có được không?”
Tôi không nói gì.
Thẩm Tịch cười: “Cũng đúng, như vậy cũng không phù hợp.”
Tôi đi đến ôm lấy Thẩm Tịch.
Anh nói: “Giang Oản, anh sẽ không uống rượu mừng của em và Thẩm Dạng.”
Tôi gật đầu: “Được, chúc anh thuận buồm xuôi gió.”
Còn nữa, cảm ơn anh.
Thẩm Tịch.
Tôi đi xuống gara, lái xe Thẩm Dạng ra ngoài.
Xe đi thẳng đến cầu lớn.
Sau đó phanh đột nhiên không ăn, đâm thẳng vào lan can, lao xuống biển.
Trước mặt xuất hiện một vầng sáng trắng.
Tôi nhắm mắt lại, yên lặng từ biệt.
Lần công lược này, kết thúc thật rồi.
22.
Tôi cầm một ngàn vạn từ chỗ hệ thống, thành phú bà thật sự.
Gần đây kinh tế trì trệ, tôi chỉ mua một căn nhà lớn.
Ngày qua ngày vô cùng vui vẻ.
Chỉ là gần đây tôi rất hay nằm mơ, luôn mơ thấy Thẩm Tịch và Thẩm Dạng.
Sau khi tỉnh lại luôn cảm thấy trước ngực như bị thứ gì đó đè lên, thở cũng khó khăn.
Tôi quyết định đến Bali nghỉ ngơi.
Giường khách sạn rất êm, khó có hôm tôi không mơ thấy gì.
Nhưng sau khi ngủ dậy trước mặt vẫn tối đen.
Không đúng, là tôi bị bịt mắt.
Tôi khiếp sợ ngồi dậy.
Xích sắt lạnh lẽo dán vào da dưới mắt cá chân, tiếng va chạm chói tai.
Hả? Tôi bị người khác bắt cóc?
Không đúng, tôi cũng đâu có để lộ ra là mình giàu có đâu.
Váy tôi mua cũng là váy 80 tệ ở siêu thị mà!
“Tỉnh rồi?”
Tôi ngẩn người.
Giọng nói này…
Tôi run rẩy mở miệng: “Thẩm Tịch?”
“Chị, bánh chị mua cho em đâu?”
Không đúng, sao có thể được!
Tôi vội vàng đánh thức hệ thống đã ngủ đông từ lâu: “Chuyện này là thế nào! Thống Tử! Cứu mạng!”
Hệ thống cũng ngẩn người: [Kí chủ đừng hoảng loạn! Tôi đang điều tra!]
Hệ thống: [Tra được rồi! Sau khi kí chủ chết, Thẩm Tịch và Thẩm Dạng không thể chấp nhận nên đã bị hệ thống chọn thành người công lược mới.]
[Chúc mừng kí chủ đã trói buộc với hệ thống anh em sinh đôi đều yêu tôi.]
[Hệ thống này có 18 lệnh cấm, rất nhiều hạn chế, độ khó cũng rất cao.]
[Mời kí chủ làm tốt công tác chuẩn bị bị công lược.]
Hả?
Tôi là người bị công lược?
Hệ thống cười ha ha: [Kí chủ đừng sợ, đây không phải là ước nguyện ngày trước của cô sao?]
Trong đầu tôi hiện lên cuộc trò chuyện ngày trước.
Cái miệng này của tôi! Cái miệng này đúng là!
Hệ thống: [Đúng rồi, nhắc nhở thân thiện dành cho kí chủ, vì biết cô giả chết lừa mình nên hiện tại họ rất tức giận nha ~]
“!”
Chân tôi nhũn ra, cả người đột nhiên bay lên.
Mùi cam quýt nhàn nhạt, là Thẩm Dạng.
Tôi nắm chặt lấy áo khoác cậu, căng thẳng nói: “Các người muốn đưa tôi đi đâu?”
Vừa dứt lời tôi đã lại lần nữa được đặt xuống giường.
Tôi giãy dụa muốn đứng dậy lại phát hiện cả giường đều rung lên, không có chút cố định nào.
Giống như được làm bằng nước vậy.
Tôi sợ đến tái mặt:
“Thẩm Tịch, Thẩm Dạng. Tôi biết tôi có lỗi với hai người, nhưng đó đều là nhiệm vụ của hệ thống, tôi không còn cách nào khác cả.”
“Ừm, tụi em tha thứ cho chị, nhưng chị à…”
“Vừa rồi chị đoán sai người rồi.”
Mùi cam quýt hòa với mùi tuyết tùng.
Trong bóng tối, tôi như bị tấn công cả trước cả sau.
“Thẩm Dạng” cười khẽ, giọng nói thản nhiên:
“Chị đoán sai nữa sẽ bị phạt đó.”
[Hết]