Tôi Thông Đồng Với Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Anh Trai - Chương 5
13.
Lúc Giang Nại hôn tới, vô thức tát lên mặt một cái.
Eo đau khiến tức giận giơ chân lên đá .
Giang Nại nắm lấy cổ chân : “Sơ Sơ, khi nào mới để gặp trai em?”
Trong lòng thầm mắng còn sống nữa.
Giang Nại quá dính , chỉ thể cố gắng thử một lần.
Một lúc lâu mới về nhà.
Hướng Dã đang chơi game sô pha.
“Anh.”
“Nói .”
“Có chuyện thể thương lượng với ?’
Hướng Dã dậy: “Chuyện gì? Xin tiền thì , chuyện của thì tự giải quyết.”
“Ai da , chỉ là em…” Tim đập thình thịch, đang định .
Hướng Dã đột nhiên trừng mắt.
“Cổ em ?”
Lòng thầm kêu “lộp bộp”
“Bị cắn ? Để xem xem.”
“Không cần.” Tôi vội che cổ .
Hướng Dã chằm chằm : “Con trùng là hoàng mao đó chứ?’
“Sao thể? Anh cảm thấy ai thể xứng với em ? Em thể trúng ai ? Em yêu đương nhưng ai cũng , hơn nữa yêu đương sướng bằng độc thân, lứa 00 chúng em hầu như đều kết hôn!”
Mặt ngoài tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thầm kêu khổ thấu trời.
“Anh còn gì.” Hướng Dã ném điện thoại qua một bên, cũng chơi trò chơi nữa.
“Yêu đương cũng , nhưng chỉ cho nắm tay, nếu để thấy ai dám vượt rào chắc chắn sẽ đánh gãy chân .”
“Anh cũng là đàn ông, biết bọn họ nghĩ mấy thứ cứt trâu gì. Dù như thế, em cũng thể thấy phân là lao .”
“Anh, mấy lời của quá nặng ?”
Hướng Dã ấn lên đầu : “Không cần quan tâm lời nặng , nhất em suy xét cho rõ cho , thật sự một ngày nào đó cầm gậy gộc tới cửa tìm .”
Tôi run lên bần bật: “Em biết .”
Bên chỗ tạm thời thực hiện .
Bên chỗ Giang Nại thúc giục ngừng.
Không mau chóng an bài, sớm muộn gì cứt trâu, , Giang Nại cũng sẽ bùng nổ.
Tới lúc đó mọi đừng mong sống.
Tôi tới tìm bạn thân thương lượng đối sách.
Cô trừng lớn đôi mắt : “Hướng Sơ, sống nữa ? Anh vốn yêu thương em gái bảo bối là như , nhất định sẽ luôn trấn giữ cửa ải yêu đương, càng miễn bàn tới chuyện câu qua với đối thủ một mất một còn của .”
“Tới lúc đó Hướng Dã trách lời, Giang Nại trách chơi đùa tình cảm . Hai sẽ đánh một trận , cuối cùng là tìm tính sổ.’
“Đừng nữa, đừng nữa, tớ tới hỏi biện pháp giải quyết ?”
Não bộ bạn thân mau chóng chuyển động: “Tớ tìm cho một họ Hướng ở diễn đàn trường, tới lúc đó…”
14.
Địa điểm gặp mặt đã hẹn là ở quán cà phê.
Tôi đã sớm đưa trai giả tới chờ đợi, còn xác nhận lời thoại với một lần nữa.
Sau khi kiểm tra thấy thuộc lòng, Giang Nại cũng đã tới.
Tôi vẫy tay với .
“Giang Nại, đây là trai em, tên Hướng Dương.”
Tên nam sinh thật sự là Hướng Dương, thật thật giả giả hòa lẫn với mới dễ dàng mê hoặc khác.
Giang Nại đánh giá Hướng Dương bằng ánh kỹ càng khó hiểu liếc một cái.
Tôi gật đầu, tỏ vẻ chắc chắn.
Ba xuống.
“Sơ Sơ, cảm ơn em đã gọi trai em tới đây.”
Giang Nại mỉm với .
“Không , hai thể gặp mặt là .”
“A, Sơ Sơ, thấy Hướng Dương với em giống ?”
Não bộ mau chóng hoạt động: “Ha ha, nhiều như , bởi vì em giống mẹ em, trai em giống ba em.”
“Vậy ?”
“Dĩ nhiên .”
Tôi khẩn trương nắm chặt tay, đó giả vờ ngạc nhiên khom lưng xuống nhặt một tấm thẻ lên: “Anh, thẻ sinh viên của rớt ? May là em thấy .”
Thẻ sinh viên tên Hướng Dương chợt lóe qua.
Điều cũng thể chứng minh tên Hướng Dương, là sinh viên trường đại học C bên cạnh.
“Hướng Sơ!! Em gọi ai là trai?!”
Hướng Dã tức hộc máu đột nhiên xuất hiện.
Trong đầu chỉ đúng một âm thanh.
Xong , xong .
“Sơ Sơ, rốt cuộc em mấy trai ?” Giang Nại giả vờ khiếp sợ.
Bây giờ xem đã sớm biết tìm trai giả tới .
Tôi nước mắt.
“Tôi là em , là ai?”
Hướng Dương còn ngây ngốc ngẩng đầu về phía .
Tôi càng chết hơn.
Hướng Dã về phía , chỉ tay Giang Nại: “Bạn trai?”
Tôi cúi đầu.
Anh chỉ Hướng Dương: “Anh trai?”
Tôi càng cúi thấp đầu.
Anh chỉ chính : “Vậy là ai?”
Tôi sợ hãi trả lời: “Anh là trai em, em là em gái .”
Hướng Dã tức tới nỗi bật : “Em em gái , em là tổ tông của .”
“Không , em là em gái .”
“Em còn tủi thân ?”
Giang Nại chắn mặt : “Anh dọa cô sợ .”
“Cậu tránh , chuyện nhà chúng tới lượt quản.”
“Bây giờ là bạn trai của cô .”
Hướng Dã lạnh: “Cậu nên kiểm tra đầu óc , còn bạn trai ? Sao hỏi con nhóc xem vì đưa trai giả tới gặp ? Chơi thôi.”
Giang Nại xoay , nhẫn nhịn hỏi . Trong giọng chất vấn, chỉ bi thương: “Thật sự chơi ?”
Tôi lắc đầu: “Không .”
“Vậy là đang chơi ?” Anh nổi cáu.
“Cũng .”
“Vậy rốt cuộc em làm gì?”
Xem hôm nay rõ lý do sẽ giải quyết việc .
Tôi nước mắt lưng tròng : “Anh, bởi vì luôn đối đầu với Giang Nại nên em giúp … trả thù .”
Tôi chột về phía Giang Nại, mỉm đầy châm chọc: “Quả nhiên là chơi .”
“Tôi biết ngay con nhóc thật sự thích mà, từ thì về đó . Em theo , về nhà sẽ dạy dỗ em.”
Tôi nhẹ nhàng trốn .
“Anh, em phát hiện em đã chơi quá mức, vô tình thật sự thích Giang Nại .”
Tôi cúi đầu, hốc mắt ửng hồng.
“Đều là em sai, em lừa các , các đoạn tuyệt quan hệ thì đoạn tuyệt, chia tay thì chia tay . Dù cũng là em đáng , thì hai đánh một trận tới đây đánh em cũng .”
“Em còn mặt mũi nào gặp hai nữa, mấy hôm nay em sẽ về, mong hai bớt giận. Em sẽ tới nhà bạn thân, hai tìm em, để em yên lặng suy nghĩ .”
Nói xong, thoáng giật giật bả vai, xoay ngoài, chỉ để hai bóng dáng đáng thương đó.
Ra quán cà phê, chạy như bay tới ngăn cản một chiếc taxi.
Còn trốn , đợi bọn họ bình tĩnh sẽ cơ hội chạy nữa.
Dĩ nhiên tới nhà bạn thân.
15.
Hai chúng tùy tiện tìm chỗ ăn cơm.
“Nếu hai nhà bọn họ tới nhà tìm tớ, cứ do tớ áy náy với hành động của nên đã nhiều, kêu bọn họ là .”
Bạn thân bĩu môi: “Giang Nại thì khó , nhưng về trai , chắc chắn thấu chứ?”
“Cậu lý.” Tôi gật đầu: “Vậy nên càng liều mạng giúp tớ cản .”
Bạn thân: “…”
“ , hình như hôm nay trong giới thương nghiệp tổ chức tiệc, trai và Giang Nại đều mời.”
Tôi đối diện với bạn thân.
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an nhất, tối nay trực tiếp trở về ở căn chung cư nhỏ của .”
Buổi tối, bạn thân gửi cho một tấm ảnh chụp.
Trong bữa tiệc thương nghiệp, Hướng Dã và Giang Nại lạnh lùng đối diện .
Đều trai, nhưng quá hung dữ.
Tôi tắt điện thoại, thoải mái ngủ .
Đêm khuya, tên khốn Giang Nại lẻn trong nhà.
Tôi đang mặc áo ngủ, khỏi WC đã ngáp một cái dài trực tiếp đối mặt với .
Tôi trực tiếp bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ.
“Sao biết em ở chỗ ?!”
“Em làm khiến càng dễ tìm hơn.”
Giang Nại từng bước tới gần giống như một con thú hoang đang tới gần con mồi của nó.
Tôi mỉm ha ha: “Cái đó, chuyện gì từ từ , đừng manh động.’
Tôi ép phòng ngủ, đóng cửa cái “rầm”, lập tức òa lên .
“Hu hu, đừng làm em sợ.”
Giang Nại dùng một tay ôm lòng.
Trong giọng xen lẫn chút đau khổ: “Rốt cuộc em yêu ?”
Tôi ngờ đột nhiên hỏi như .
Cũng đúng, lần đầu tiên yêu đương phát hiện là một kẻ lừa đảo từ đầu tới cuối.
Có thể tức giận ?
cũng đã chìm sâu đó.
Tôi nhỏ giọng trả lời: “Yêu.”
“Không lừa ?”
“Không .”
Giang Nại buông .
Ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi , chiếu cả lên đuôi mắt ửng hồng của .
“Vì chạy?”
“Anh đang giận như , em cảm thấy sẽ chia tay em.”
“Muốn chia tay ?”
Giang Nại hỏi .
“Cho em quyền lựa chọn?”
“Ừm, cho em.”
Giang Nại ngoài cửa sổ, giả vờ thoải mái.
“Không chia tay.” Tôi lặp : “Không chia tay ?”
Giang Nại rũ mắt xuống, ngước mắt lên.
Giọng trầm khàn.
“Được.”
Tôi nhón chân lên hôn .
Bên cạnh là giường.
là…
Lúc đã lau súng lên cò, chỉ cần chiến tranh tới là bùng nổ ngay thì tiếng cánh cửa đột nhiên bật mở truyền tới.
Là trai .
“Hướng Sơ, biết em ở nhà. Nghe thằng nhóc chết tiệt Giang Nại đã tới, nhất là bây giờ em mở cửa cho .”
Tôi sợ tới mức khẽ run rẩy.
“Anh, em… em đã bảo cút .”
Giang Nại bất mãn “hừ” mấy tiếng.
Anh giam trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên mang tai .
“Lừa làm gì? Chẳng lẽ em biết đã sớm chỗ của em tự nhiên?”
Tôi sắp .
“Đã khi nào còn giở trò lưu manh.”
Tôi đánh lên Giang Nại một cái.
“Định giết em thật ?”
Tôi run run chân, chỉnh trang quần áo cầm lấy cây gậy định đánh .
Lúc mở cửa xông thì thấy cảnh tượng .
“Hai làm gì ?”
“Giang Nại chia tay với em, em tức quá nên đánh .”
“Cái gì? Cậu xứng với em gái ? Còn dám nhắc chuyện chia tay?”
Giang Nại nhân cơ hội cướp cây gậy trong tay : “Có gì khác ? Hướng tổng, thế nào?”
16.
Tới khi ba yên tĩnh xuống cùng đã là nửa đêm.
“Anh, em chia tay, vì trả thù gì đó mà là thích.”
Anh trai lời nào.
“Hướng Dã, thật, lúc ở bên Sơ Sơ, đã biết cô là em gái .”
“Cái gì?”
Tôi vô cùng kinh ngạc.
“Tôi biết vì cô tới trêu chọc , nhưng dám chắc chắn ở bên cô vì chuyện gì khác mà là vì con cô .”
“Nói thật đã gặp Sơ Sơ từ , lúc đó đã yêu thầm cô .”
Càng sắc mặt càng khó chịu.
“Tôi biết lẽ tin, nhưng đồng ý chỉ nhận ba phần lợi nhuận khi chúng hợp tác, cổ phần Giang thị cũng đồng ý…”
“Dừng dừng dừng, định mua ở chỗ ?”
“Xin , chỉ chứng minh thành ý của .”
Cuối cùng trai cũng .
“Cái khác thì cần, nhà họ Hướng chúng cũng nhiều tiền. Tôi chỉ hy vọng đừng phụ lòng Sơ Sơ, dù…”
Thực ít khi thấy trai cảm xúc , nhưng bây giờ hốc mắt đã đỏ ửng.
“Dù ngày nào đó thích em nữa thì làm ơn trả em đầy đủ cho .”
Trong lòng dâng lên một cỗ chua xót.
Trên thế giới , trai là yêu thương nhất.
Mẹ khó sinh nên đã qua đời.
Anh trai ba tuổi đã bế chặt lấy .
Sau khi lớn lên, thường xuyên tự trách.
Anh trai luôn kéo tay : “Sẽ ai trách heo nhỏ cả, sẽ , ba cũng sẽ . Mẹ em là quà mà mẹ để cho bọn .”
Sau , món quà đó Hướng Dã nuôi thành một cô gái duyên dáng, yêu kiều.
17.
Tôi vẫn luôn tò mò Giang Nại thích .
“Hôm đó thời tiết âm u, bàn chồng một xấp bài thi. Anh bàn, xuyên qua cửa sổ, thấy nụ rạng rỡ của em, cảm giác thời tiết đã lên nhiều. Trong lòng thầm nghĩ đó là em gái nhà họ Hướng.”
Thực , ban đầu ấn tượng của Giang Nại với cũng khá .
Đó là lúc trai và cùng thi đấu máy.
Giải nhất là một máy cực kỳ ngầu, thích.
trai thiếu hai điểm, thua tay Giang Nại.
Ra khỏi phòng thi đấu, bất lực đưa mắt “hoa” rơi nhà khác.
Người đó vẫn luôn đội mũ lưỡi trai, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu lạnh lùng bỗng về phía .
Nhét máy trong lòng .
“Trong nhà chỗ để, cho em.”
Thấy lời nào, chút rụt rè, rút cây kẹo que khui trong tay .
“Không cần cảm ơn, cho kẹo que là .”
Lúc đó trong lòng vui, khinh thường.
Tuy miệng để ý nhưng về tới nhà cẩn thận đặt máy lên kệ trưng bày.
Tôi chọc chọc Giang Nại: “Anh còn nhớ ? Anh từng tặng một máy cho một cô gái.”
Giang Thần tỏ vẻ thần bí ghé sát tai : “Dĩ nhiên là nhớ, cố tình đó.”
Tôi Giang Nại dọa sợ lần nữa.
Anh trai xuất hiện mắng: “Hóa tên nhóc nhà đã sớm mơ mộng tới em gái ? Tôi còn tự hỏi trận đấu quyết liệt tới !”