Tôi Nuôi Phản Diện Thành Biến Thái - Chương 4
Rồi nghe thấy hắn thấp giọng dụ dỗ: “Lưỡi, đưa ra một chút.”
Lý trí còn sót lại khiến tôi không cử động.
“Đại tiểu thư, cầu xin cô.”
Sau gáy tôi tê dại đến mức không thể suy nghĩ được gì.
Tôi không cử động, hắn lại chủ động tiến tới.
Hắn quấn lấy tôi, dụ dỗ tôi cùng hắn chìm đắm.
Tôi ôm chặt lấy cổ hắn.
Những âm thanh mờ ám và ướt át vang lên rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.
Hắn không ngừng quấy rầy, dây dưa, dường như không hề chán nản.
Một lúc sau.
Tôi mới lấy lại được một chút lý trí.
Hai tay đẩy mạnh vào ngực hắn, đẩy hắn ra.
Hắn vẫn chưa kịp phản ứng.
Tôi đã giơ tay lên.
Định tát hắn, nhưng nghe thấy hắn cười khẽ, không chút giận dữ.
Thay vào đó, hắn nâng tay tôi lên, hôn vào cổ tay tôi.
Đôi môi nóng bỏng, sưng đỏ cọ xát lên tay tôi.
Nóng đến mức tôi rụt lại, muốn rút ra.
Nhưng không thể.
Tôi giận dữ chửi: “Cậu làm chó đến nghiện rồi à?”
“Thẩm Sách, cậu có thể có chút tự trọng không?”
Hắn không chịu buông tay, ánh mắt cố chấp: “Vậy nên đại tiểu thư càng phải có trách nhiệm với tôi.”
Tôi không trốn tránh ánh mắt hắn, lạnh lùng nói: “Tôi thích những người trẻ tuổi mạnh mẽ, tôi đã tìm được một con chó mới rồi.”
“Từ nay về sau, cậu không cần đến nữa.”
“Tôi đến để thông báo cho cậu điều này.”
Hệ thống phát ra tiếng nổ chói tai.
[Giá trị hắc hóa của phản diện 10, 20, 50…]
Tôi sững sờ.
[Xong rồi ký chủ, có vẻ phản diện thật sự là một kẻ biến thái!]
[Cô đã bắt nạt hắn suốt ba năm, hình như hắn thật sự thích cô rồi…]
[Ký chủ, tại sao cô không nói gì?]
Tôi nói: [Tôi có nói rồi, sự im lặng là câu trả lời đó.]
Hệ thống phân tích rất chi tiết.
[Thông thường, những kẻ phản diện như hắn có xu hướng chiếm hữu rất mạnh mẽ!]
[Ký chủ, cô cứ làm theo những gì vừa nói, thật sự tìm một cậu trai trẻ đến để diễn cùng cô, kích thích tối đa giá trị hắc hóa của hắn!]
[Có thể trong nửa năm, à không, chỉ một tháng là cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ!]
Khác với sự phấn khích của hệ thống, trong lòng tôi là một mớ cảm xúc hỗn độn.
Thậm chí tôi không biết mình có nên vui mừng vì điều đó hay không.
13
Thẩm Sách bị vệ sĩ đuổi ra khỏi nhà tôi.
Hôm đó, ngoài trời lại đổ mưa lớn.
Thẩm Sách kiên quyết đứng trước cửa, không chịu rời đi.
Chỉ là lần này, tôi không bước ra ngoài nhìn hắn lấy một lần.
Không lâu sau, tôi thuê một vệ sĩ riêng mới.
Tên là Lý Quần.
Bình thường, anh ta dạy tôi học và bảo vệ an toàn cho tôi.
Anh ta đã hoàn toàn thay thế vị trí của Thẩm Sách.
Tôi và Lý Quần hòa hợp khá tốt.
Còn Thẩm Sách đã biến mất khỏi cuộc sống của tôi, không để lại chút dấu vết nào.
Chỉ có âm thanh thông báo của hệ thống thỉnh thoảng vang lên trong đầu tôi.
[Giá trị hắc hóa của phản diện 60.]
[Giá trị hắc hóa của phản diện 70.]
…
[Giá trị hắc hóa của phản diện 50.]
Tôi và hệ thống đều ngạc nhiên.
Tại sao đột nhiên nó lại giảm xuống?
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác bất an, vội vàng gọi Lý Quần.
Nhưng anh ta đã biến mất.
Cả căn biệt thự không thấy bóng dáng anh ta.
Ngay cả quản gia và những người làm khác cũng không biết anh ta đã đi đâu.
[Ký chủ! Anh ta hiện giờ đang ở chỗ Thẩm Sách, có thể tính mạng đang gặp nguy hiểm!]
Dưới sự chỉ dẫn của hệ thống.
Tôi lái xe đến một ngôi nhà bỏ hoang ở nơi hẻo lánh.
Nơi này không một bóng người, không có gì cả.
Dù là giữa ban ngày, nhưng bên trong vẫn tối tăm.
Hầu như không thể nhìn thấy gì.
Tôi lo lắng.
Thẩm Sách vốn thiếu lòng thương cảm.
Tôi không dám chắc hắn sẽ làm gì Lý Quần.
Nhưng tính mạng con người là quan trọng nhất, tôi cắn răng bước vào căn nhà bỏ hoang này.
Vừa vào trong, một mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi.
Tôi sợ hãi, mặt tái nhợt.
Tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Cho đến khi tôi nhìn thấy Lý Quần nằm bất tỉnh trên sàn trong một căn phòng.
Tôi hoảng hốt lao tới.
Nhưng ngay khi bước vào phòng, một đôi tay từ phía sau ôm chặt lấy eo tôi.
Kéo tôi vào lòng hắn.
Giọng nói quen thuộc vang lên đầy vẻ giễu cợt.
“Đại tiểu thư, bắt được cô rồi.”
14
Lưng tôi áp chặt vào ngực hắn.
Hắn cúi đầu, khẽ hít đỉnh đầu tôi.
Giống như một con chó nhỏ, hít mãi không dứt.
Cả người tôi run rẩy, hoảng sợ hét lên: “Thẩm Sách! Bây giờ là xã hội pháp trị!”
“Cậu biết bắt cóc người là phạm pháp không?”
Nhưng hắn không quan tâm.
Hắn ôm chặt tôi, không chịu buông tay, cố chấp nói: “Đại tiểu thư, cuối cùng cô cũng chịu đến gặp tôi rồi?
“Vậy nên, thật ra cô vẫn còn quan tâm đến tôi, đúng không?”
Tôi cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay hắn, cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn.
Nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng ban đầu của hắn biến mất.
Hắn khẽ cười, trong mắt đầy sự cố chấp bệnh hoạn.
Tôi theo bản năng lùi lại một bước.
Nụ cười của hắn tắt ngấm.
“Đại tiểu thư, cô sợ tôi sao?”
“Nhưng tôi rất nhớ đại tiểu thư, nhớ đến mức gần như phát điên.”
Không phải là gần điên, mà hắn thật sự đã điên rồi!
Hắn giữ chặt tay tôi, không cho tôi cơ hội vùng vẫy.
Hắn cúi đầu, hôn lên lòng bàn tay tôi.
Giống như lần ở bãi cỏ.
Cố chấp và mê muội, hai tay nâng niu bàn tay tôi.
Chôn mặt vào lòng bàn tay tôi.
“Đại tiểu thư không chịu gặp tôi, nên tôi chỉ còn cách dẫn cô đến đây.”
“Còn người này chiếm chỗ của tôi, vốn không nên giữ hắn lại…”
Trái tim tôi đập loạn, trong lòng thấy thật vô lý.
Thẩm Sách mà tôi biết, không phải là con người như thế này.
Nhưng mùi máu tanh không thể là giả.
Tôi cố sức đẩy hắn ra.
Quay người lao về phía Lý Quần, đỡ anh ta dậy.
Tôi cẩn thận kiểm tra vết thương trên người anh ta.
Trong phòng đầy mùi máu tanh, nhưng trên người anh ta không có vết thương nào.
Đang lúc tôi đoán rằng liệu có phải vết thương nằm ở chỗ kín đáo không.
Thẩm Sách đã bước tới trước mặt tôi.
Giọng hắn lạnh lùng.
“Cứ yên tâm, hắn không chết được đâu.”
“Tôi chưa động đến hắn.”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen lạnh lẽo của hắn.
“Chưa động đến hắn, vậy máu này từ đâu ra?”
Lúc nãy tôi quá lo lắng, thậm chí còn chưa kịp nhìn kỹ Thẩm Sách.
Bây giờ nhìn kỹ hắn.
Mới phát hiện môi hắn tái nhợt, mặt không còn chút máu.
Đôi mắt đen thường ngày yên tĩnh giờ lại đầy u ám.
Giống như lúc mới gặp, thậm chí còn tệ hơn.
Hắn nhàn nhạt nói: “Là máu của tôi.”
Đầu óc tôi như bị nổ tung.
Không còn lo cho Lý Quần, tôi vội vàng đứng dậy muốn xem tình trạng của Thẩm Sách.
Nhưng hắn lùi lại một bước, tránh né sự chạm vào của tôi.
Trái tim tôi bỗng thắt lại.
Hắn nói: “Tôi chỉ muốn biết một câu trả lời, bây giờ… tôi đã biết rồi.”
Tôi nói với hệ thống: [Hệ thống, tôi có linh cảm xấu.]
Hệ thống: [Ký chủ, tôi cũng thế.]
“Không ai biết tôi đã bắt cóc Lý Quần ở đâu, mang anh ta đến đâu.”
“Nhưng đại tiểu thư lại biết và còn tìm đến đây một cách chính xác.”
Trái tim tôi đập thình thịch.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
“Lỡ như tôi đã gắn thiết bị định vị lên người anh ta thì sao?”
Đôi mắt đen của hắn dường như nhìn thấu mọi thứ, nhìn chằm chằm vào tôi không rời.
“Tôi đã kiểm tra rồi, không có.”
“Tôi thường nghĩ, tại sao đại tiểu thư nhất định phải sa thải tôi, tại sao rõ ràng cô quan tâm đến tôi, bảo vệ tôi, nhưng lại đẩy tôi ra hết lần này đến lần khác.”
“Phải chăng có thứ gì đó đang kiểm soát hành vi của cô?”
Giọng hắn rất chậm, như muốn tôi nghe rõ từng từ.
“Hoặc có lẽ, cô có lý do buộc phải làm vậy?”
Hắn đã đoán được rồi?
Tôi mở to mắt, tim như ngừng đập.
“Tôi không quan tâm điều đó, đại tiểu thư có thể tiếp tục làm những việc vô đạo đức với tôi.”
“Nhưng cô không muốn gì từ tôi, cũng không muốn tôi…”
Giọng hắn khàn khàn, đầy uất ức.
“Đại tiểu thư, cầu xin cô thương xót tôi.”
“Cho tôi được ở bên cô…”
Hắn lảo đảo, mặt không còn chút máu.
Lúc đó, nỗi sợ hãi bao trùm lấy tôi.
Tôi hoảng loạn, không kịp suy nghĩ gì, lao tới đỡ lấy cơ thể hắn.
Có chất lỏng ấm nóng làm ướt tay tôi.
Tôi giơ tay lên, và nhìn thấy máu đỏ chói mắt.
Thẩm Sách được đưa vào bệnh viện.
Trên người hắn có rất nhiều vết thương, máu chảy rất nhiều.
Người của tôi đến hiện trường kiểm tra và phát hiện ra, máu trong căn nhà bỏ hoang đó đều là của Thẩm Sách.
Hắn cố ý để máu chảy, cố ý khống chế bản thân, cố ý dẫn dụ tôi đến.
Chỉ để gặp tôi.
Để chứng minh suy đoán của hắn.
Nhưng vì thế mà hắn mất máu quá nhiều, rơi vào hôn mê nằm trên giường bệnh.
Ba ngày liền không tỉnh.
Tôi đứng trước giường bệnh, nhìn gương mặt nhợt nhạt yếu ớt của Thẩm Sách.
Đột nhiên tôi hạ quyết tâm.
[Hệ thống, hiện tại giá trị hắc hóa của hắn là bao nhiêu rồi?]
[Đã giảm xuống còn 40.]
Tôi gật đầu hiểu rõ.
[Hệ thống, tôi quyết định từ bỏ.]
[Tôi không thích hợp để làm nhiệm vụ, những năm tháng trong thế giới này đã xem như là tôi được trời thưởng cho rồi.]
[Vốn dĩ, tôi đã nên chết trong vụ tai nạn đó, nhưng lại được sống ở thế giới này, còn gặp được người ba luôn yêu thương tôi.]
Hệ thống an ủi tôi.
[Không sao cả, cô đã làm rất tốt rồi.]
[Tôi biết nhiệm vụ lần này đối với cô là ép buộc, nhưng cô đã kiên trì được ba năm.]
[Ký chủ, tôi đã xin cho cô hạn cuối cùng, trong tháng cuối này, có thể đưa cô trở về, để cô đoàn tụ với gia đình.]
Tôi cắn chặt môi, nhưng không có chút nước mắt nào.
Ngay từ khi tôi gặp tai nạn, biết được tình trạng thật sự của mình, tôi đã nghĩ đến điều tồi tệ nhất.
Một tôi khác, bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện, không có ý thức.
Tôi quay về chỉ để ở bên cha mẹ tôi một thời gian cuối cùng.
Như thế cũng tốt.
Thời gian còn lại, tôi muốn nói lời tạm biệt với người cha ấm áp nhà họ Ôn và cả Thẩm Sách nữa.
Hệ thống nói, thân phận này vốn dĩ là vì tôi mà tồn tại.