Tôi Nuôi Phản Diện Thành Biến Thái - Chương 3
Nhanh chóng đưa hắn về biệt thự.
Người hắn lạnh như băng, nếu không tắm nước nóng để làm ấm, tôi sợ hắn sẽ bị ốm.
Sợ cái gì thì cái đó xảy ra.
Hắn thực sự bị ốm.
Sau khi tắm xong, tôi gõ cửa nhưng không có ai đáp lại.
Tôi liền lấy chìa khóa dự phòng, xông vào phòng hắn.
Thấy hắn ngã xuống ghế sofa, mặt đỏ ửng không tự nhiên.
Tôi vất vả đưa hắn lên giường.
Trong lúc đó, hắn mở mắt.
Khi thấy tôi, ánh mắt hắn giống như một con thú nhỏ bị thương.
Hắn nắm chặt lấy tay tôi, vừa ngoan ngoãn vừa vô hại.
Bảo hắn làm gì cũng được.
Đôi mắt mờ mịt của hắn cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi đút thuốc cho hắn, dỗ dành hắn ngủ.
Trong lòng cảm thấy phiền muộn.
“Thế này mà cũng không hắc hóa.“
“Thẩm Sách, rốt cuộc cậu phải thế nào thì mới hắc hóa?
“Rốt cuộc phải làm sao, tôi mới có thể về nhà?”
Tôi nằm gục xuống bên giường, đột nhiên gọi hệ thống: [Hệ thống, tại sao ngươi không nói gì?]
Hệ thống vô tội: [Tôi đã nói rồi mà?]
Tôi thắc mắc.
Hệ thống: [Tôi trả lời bằng sự im lặng.]
Tôi không hiểu.
Hệ thống như muốn thay tôi hành động.
[Cô đối xử với hắn quá tốt! Lần tới cô phải tàn nhẫn hành hạ hắn, thúc đẩy hắn hắc hóa!]
Tôi mím môi.
Một lúc lâu sau, tôi gật đầu.
[Được, tôi sẽ làm vậy.]
8
Tôi không ngờ, tôi và Thẩm Sách lại gặp nam nữ chính sớm như vậy.
Trong tiểu thuyết, Thẩm Sách sẽ hắc hóa sau ba năm, trở thành phản diện lớn nhất của cả câu chuyện.
Cũng là chướng ngại kép trong tình cảm và sự nghiệp của nam nữ chính.
Nhưng vào thời điểm này, họ hoàn toàn chưa quen biết nhau.
Khi tôi đang ngồi trong lớp học.
Đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi vã.
Nghe như có người đang đánh nhau.
Tan học, mọi người đổ xô ra xem náo nhiệt.
Tôi không để ý, chuẩn bị rời đi.
Cho đến khi bạn tôi chạm vào vai tôi.
“Ôn Giang Nhiên, đó không phải là người theo sau cậu sao?”
Tôi nhìn qua, thấy trong đám đông có hai người, chắc chắn là vừa đánh nhau.
Thẩm Sách với vẻ mặt hung ác, dữ tợn đến nỗi không ai dám lại gần.
Người kia bị hắn đánh đến mức không có sức phản kháng.
Hệ thống nhắc nhở: [Ký chủ, người đó là kẻ đã từng bắt nạt Thẩm Sách, vừa rồi hắn đã chửi bà của Thẩm Sách.]
Tôi nhớ ra.
Người này khi đi học có thành tích không bằng Thẩm Sách, nên tìm côn đồ để bắt nạt Thẩm Sách.
Khiến Thẩm Sách không thể tham gia kỳ thi tháng.
Còn mất luôn hai tuần tiền sinh hoạt phí.
Về sau hắn bị nữ chính cảm hóa, trở thành người trung thành của phe nam nữ chính.
Hắn sẵn sàng liều mạng vì họ.
Tôi vừa chen vào đám đông, liền thấy một cô gái đứng chắn trước mặt người đó.
“Bạn học, bạn đánh người như vậy không tốt đâu, phải không?
“Hay là bạn xin lỗi bạn học này đi, chuyện đánh nhau tôi sẽ bảo cậu ấy không truy cứu nữa.”
Toàn thân tôi cứng đờ.
Nữ chính Lý Phù Dao… đã xuất hiện.
9
Nhưng Thẩm Sách không mấy quan tâm đến Lý Phù Dao.
Hắn chỉ liếc một cái đã nhìn thấy tôi trong đám đông.
“Đại tiểu thư.”
Tôi chỉ còn cách bước đến, đứng trước mặt hắn.
Lý Phù Dao nhìn tôi.
Cô ta kể lại ngắn gọn tình huống từ đầu đến cuối.
Suy nghĩ của tôi trôi dạt.
Hệ thống: [Ký chủ, đây là cơ hội tuyệt vời để thúc đẩy hắc hóa phản diện, ký chủ mau lên! Đứng về phía nữ chính, đè bẹp lòng tự trọng của phản diện.]
Lý Phù Dao nói xong, nhìn qua chúng tôi.
Sau đó nói với tôi: “Vậy nên, mong cô bảo cậu ấy xin lỗi bạn học này.”
“Chuyện này coi như xong.”
Tôi biết bà của Thẩm Sách có ý nghĩa như thế nào đối với hắn.
Cũng biết lúc này bảo hắn xin lỗi có ý nghĩa gì.
Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Sách.
Hệ thống lại nhắc nhở tôi: [Ký chủ, đừng mềm lòng nữa.]
Tôi nắm chặt lòng bàn tay, giọng nói cứng rắn: “Thẩm Sách, xin lỗi cậu ta.”
Hắn đột ngột ngẩng lên.
Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào tôi.
“Tôi không cố ý đánh người, là hắn…”
Tôi không để hắn nói hết.
Nặng giọng: “Xin lỗi!”
Bề ngoài giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đau nhói.
Hắn mím chặt môi, ngoan cố nhìn tôi.
Ngay giây tiếp theo, tôi giơ tay.
Đánh hắn một cái trước mặt mọi người.
Ngay cả Lý Phù Dao cũng sững sờ.
Khuôn mặt của Thẩm Sách bị tát lệch đi, hiện rõ vết tay.
Hắn đứng yên không nhúc nhích.
Sau đó, chậm rãi quay đầu nhìn tôi.
Sắc mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt hướng thẳng vào người bạn học đầy vẻ hả hê.
“Xin lỗi, là tôi không nên đánh cậu.”
“Đó là lỗi của tôi.”
Rõ ràng hắn đã làm theo lời tôi.
Nhưng tim tôi cứ như bị kim châm vậy.
10
Ngay cả khi hệ thống nói rằng giá trị hắc hóa của Thẩm Sách đã tăng, tôi cũng không cảm thấy chút vui mừng nào.
Tôi chỉ có thể siết chặt lòng bàn tay để không cho cảm giác tội lỗi lộ ra.
Người đó chính là kẻ đã từng bắt nạt Thẩm Sách.
Vậy mà tôi lại bắt hắn xin lỗi.
Tôi đã làm hắn mất mặt trước đám đông.
Sau khi Thẩm Sách trở về, hắn tự nhốt mình trong phòng.
Tôi nghĩ rằng hắn sẽ ghét tôi đến tận xương tủy.
Nhưng không lâu sau, hệ thống nói: [Ký chủ, giá trị hắc hóa của phản diện đã trở về con số 0.]
Tôi ngỡ ngàng, gần như không thể tin nổi.
Thẩm Sách đã tha thứ cho tôi.
Hắn giống như một cỗ máy.
Luôn có thể xử lý tốt cảm xúc của mình, luôn có thể bảo vệ tôi.
Tôi đã quên mất rằng, thực ra hắn cũng biết buồn.
Tôi cũng tự nhốt mình trong phòng.
Chỉ vì hắn là phản diện.
Dù hiện tại hắn chỉ là một cậu bé nghèo bị người khác bắt nạt.
Tôi cũng phải khiến hắn hắc hóa, phải bằng mọi giá.
Nhưng từ nhỏ, tôi đã được dạy phải sống thiện lương với mọi người.
Trước khi xuyên không, tôi chưa bao giờ cãi nhau với ai, thậm chí còn không biết chửi thề.
Nhưng bây giờ, tôi dùng những lời lẽ độc ác, hết lần này đến lần khác làm tổn thương Thẩm Sách.
[Hệ thống, tôi thật quá tàn nhẫn.]
[Chẳng lẽ chỉ có thể liên tục làm nhục Thẩm Sách như vậy, tôi mới có thể hoàn thành nhiệm vụ và sớm được trở về nhà sao?]
[Nhưng tôi không muốn như thế.]
Có lẽ trong cuốn tiểu thuyết này, hắn là kẻ phản diện tội ác tày trời.
Nhưng trong mắt tôi, hắn chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp mất hết người thân.
Hắn rất cần tiền, nhưng không nghĩ đến việc phạm pháp, mà chăm chỉ kiếm tiền bằng chính sức mình.
Nếu tôi không đến, hắn sẽ không lấy lại được số tiền đó.
Bà của hắn cũng qua đời không lâu sau đó.
Nhưng hắn vẫn không làm điều gì trái với lương tâm.
Hắn chỉ giống như một con chó, không có tự trọng.
Nắm bắt mọi cơ hội để tiến lên.
Cuối cùng, hắn có được tiếng nói, nhưng lại bị nam nữ chính liên tục thách thức, phá hoại sự yên ổn của hắn.
Tôi giúp hắn lấy lại tiền, nhưng không bảo vệ được bà của hắn.
Tôi cho hắn một nơi trú chân, nhưng lại phải lặp đi lặp lại việc tra tấn hắn, làm tổn thương lòng tự trọng của hắn.
Tôi cuộn tròn trên giường.
Buồn bã đến mức không kìm được mà rơi nước mắt.
Hệ thống không đành lòng nhìn, lên tiếng an ủi tôi.
[Ký chủ, đây là con đường không thể tránh khỏi khi làm nhiệm vụ.]
[Tôi đã dẫn dắt nhiều ký chủ khác, họ cũng thường xuyên rơi vào tình trạng này, thường hay nghi ngờ bản thân.]
[Ký chủ, nếu cô không thể vực dậy tinh thần, có thể sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ. Thời gian nhiệm vụ chỉ còn lại nửa năm, ký chủ cần suy nghĩ kỹ.]
Tôi lau nước mắt.
[Không hoàn thành được thì không hoàn thành, tôi đã chịu đủ cái nhiệm vụ chết tiệt này rồi!]
11
Tôi đứng dậy, bước ra khỏi phòng ngủ, đến trước cửa phòng Thẩm Sách, gõ cửa.
Tôi nghĩ lần này Thẩm Sách chắc chắn rất tức giận.
Khi thấy là tôi, có lẽ hắn sẽ không mở cửa.
Đang nghĩ như vậy.
Cửa đột nhiên mở ra.
Một bàn tay kéo tôi vào trong căn phòng tối mờ.
Tôi chưa kịp định thần thì đã bị đẩy vào cánh cửa.
Lúc này tôi mới thực sự nhận ra, Thẩm Sách thật sự rất cao.
Thậm chí hắn có thể hoàn toàn bao bọc tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, trong căn phòng tối tăm.
Chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt hắn lấp lánh.
Tôi không hài lòng, bấm nhẹ vào eo hắn.
“Thẩm Sách, cậu ngốc à?”
“Tôi bảo cậu xin lỗi, cậu liền xin lỗi, nếu tôi bảo cậu đi chết, cậu cũng sẽ nghe lời tôi sao?”
Hắn nhìn tôi chằm chằm: “Không nghe.”
“Tôi sẽ sống thật tốt, để cùng đại tiểu thư ở bên nhau.”
Nước mắt tôi bất chợt rơi xuống.
May mắn là ở đây tối, có lẽ Thẩm Sách sẽ không nhìn thấy.
Tôi cúi đầu, đẩy hắn ra.
“Tôi không cần cậu ở bên tôi, Thẩm Sách, cậu đi đi.”
“Lúc đầu tôi đã dùng tiền thuốc của bà cậu để ép cậu làm chó của tôi, tôi trả lương cho cậu cũng không ít, đủ để cậu sống nửa đời còn lại.”
Thời gian làm nhiệm vụ không còn nhiều.
Nhưng hắn luôn như vậy, không hắc hóa chút nào.
Tôi không muốn làm nhiệm vụ nữa, cũng không muốn tiếp tục làm nhục Thẩm Sách.
Tôi muốn để hắn đi.
Thẩm Sách hoảng loạn, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.
“Đại tiểu thư?”
“Tôi làm chưa tốt chỗ nào sao?
“Tôi sai rồi, tôi sẽ sửa.”
Trong bóng tối, đôi mắt hắn ánh lên những tia nước, hèn mọn cầu xin tôi.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, không để lộ cảm xúc, giọng nói lạnh lùng: “Cậu làm chó của tôi suốt ba năm, chẳng lẽ cậu chưa chán sao?
“Cậu chưa chán, nhưng tôi thì đã chán lắm rồi.”
12
Ánh mắt của Thẩm Sách trở nên lạnh lùng, hơi thở đột nhiên thay đổi.
Hắn lại ép tôi vào cánh cửa.
Giữ chặt đầu tôi, cúi đầu, hơi thở tiến sát.
Mạnh mẽ chiếm lấy giác quan của tôi.
Hắn thì thầm dụ dỗ.
“Đại tiểu thư hôm nay mệt rồi, nên mới nói nhảm thôi.”
“Không sao đâu, tôi không để ý.”
Tôi muốn thoát ra, nhưng hắn lại ôm chặt lấy eo tôi, giữ tôi thật chặt trong lòng hắn.
Ép tôi phải ngẩng đầu.
Ép tôi phải mở miệng.
Khi tôi vừa mở miệng, hắn liền mạnh mẽ chiếm lấy từng ngóc ngách trong khoang miệng tôi.
Tôi cảm thấy toàn thân mình tê dại.