Tôi Nuôi Phản Diện Thành Biến Thái - Chương 2
Tim tôi như bị đâm một nhát.
Cố tình dùng những lời độc ác để chọc tức hắn.
“Cậu chỉ xin nghỉ một ngày, ngày mai không được mang những cảm xúc này vào công việc. ”
“Cậu là người của tôi, cảm xúc của cậu cũng là của tôi, không được phép buồn!”
Hắn cúi đầu: “Vâng, tiểu thư.”
Rõ ràng là hắn đang thuận theo lời tôi.
Nhưng tôi vẫn không vui.
Hắn làm như thường lệ, xoa bóp cho tôi, hầu hạ tôi đi ngủ.
Chờ đến khi tôi ngủ say, hắn mới trở về phòng mình.
Nghe thấy tiếng bước chân hắn dần xa.
Tôi mới mở mắt ra.
Giống như mất đi linh hồn, cứ mở mắt như vậy đến nửa đêm vẫn chưa ngủ được.
Thẩm Sách mất đi người thân duy nhất.
Vậy mà tôi lại ra lệnh cho hắn như thế.
Tôi thật sự rất độc ác.
Tôi lén dậy, đi hái một bó hoa nhài trong nhà kính.
Đến trước cửa phòng của Thẩm Sách.
Nhẹ nhàng gõ cửa, không nghe thấy tiếng động gì.
Mở cửa, bước vào, cẩn thận đóng cửa lại.
Cắm bó hoa nhài vào bình hoa trên tủ đầu giường.
Đây là loài hoa mà bà hắn yêu thích nhất.
Hy vọng nó có thể ở bên hắn.
Thẩm Sách đã ngủ say.
Tôi nhìn hắn rất lâu.
Hắn dường như đang gặp ác mộng, nhíu chặt mày, vô thức quờ tay trong không khí.
Tôi đưa tay mình đến, bị hắn nắm chặt lấy.
Có chút đau, nhưng tôi cố nhịn.
Tôi ngồi xổm bên giường, nhẹ nhàng vuốt phẳng hàng lông mày của hắn.
“Thẩm Sách, bà của cậu không rời đi đâu, bà chỉ thay đổi hình thức khác để luôn ở bên cậu thôi.”
“Ngày mai tôi sẽ tăng lương cho cậu, đừng buồn nữa.”
Hơi thở của hắn dần ổn định, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Rón rén quay về phòng mình.
Thả lỏng tâm trạng, rất nhanh tôi chìm vào giấc ngủ.
Không để ý thấy cánh cửa ban công đã bị ai đó mở ra từ khi nào.
Một bóng hình cao gầy bước vào phòng ngủ.
Ngay sau đó, chỗ bên cạnh tôi lún xuống.
Hắn cẩn thận leo lên giường.
Ôm chặt lấy tôi.
Tôi ngửi thấy mùi xà phòng quen thuộc, cùng với hương hoa nhài ngọt ngào.
Cơ thể tôi như được bao bọc bởi một nguồn nhiệt dịu dàng.
Tôi vô thức ôm chặt lấy nguồn nhiệt đó, rúc vào sát hơn, cọ cọ vài cái.
Bóng hình đó bỗng cứng đờ.
Hắn nâng tay tôi lên, dịu dàng hôn lên vết hằn đỏ do hắn nắm chặt.
Rồi vùi đầu vào cổ tôi.
Thần sắc cuồng si, thì thầm khẩn cầu.
“Tiểu thư.”
“Đừng rời xa tôi.”
“Không được phép rời xa tôi.”
5
Sau khi tỉnh dậy, tôi phát hiện trên cổ mình có hai vết đỏ.
Tôi đưa tay gãi nhẹ, không thấy ngứa.
Chỉ là ánh mắt của Thẩm Sách ngày càng trở nên sâu thẳm.
Tôi không nghĩ nhiều.
Sau đó, mỗi ngày tôi đều bắt nạt Thẩm Sách và đi mua sắm ở trung tâm thương mại.
Cứ như vậy, tôi đã bắt nạt Thẩm Sách suốt ba năm.
Năm thứ ba.
Tôi dẫn Thẩm Sách ra bãi cỏ cưỡi ngựa.
Hắn đứng bên dưới bảo vệ tôi, giống như một đầy tớ trung thành.
Nhưng tôi biết rõ.
Đây chỉ là tạm thời.
Ba năm nữa, hắn sẽ trở thành phản diện lớn nhất trong giai đoạn sau của tiểu thuyết.
Người duy nhất mà nam nữ chính đều không thể đối phó được.
Bây giờ hắn chỉ vì tôi có quyền lực nên mới muốn mượn thế của tôi.
Nhưng, vì tôi đã lợi dụng hắn.
Nên tôi cũng không ngại bị hắn lợi dụng lại.
Chỉ cần cuối cùng tôi đạt được mục tiêu của mình.
Tôi đang học cưỡi ngựa.
Thẩm Sách đứng bên dưới, lúc nào cũng sẵn sàng đỡ lấy tôi.
Ánh mắt hắn có chút căng thẳng.
Gần ba năm rồi, bây giờ hắn không còn u ám như trước, cũng đã học được cách diễn kịch.
Suy nghĩ của tôi phiêu lãng, đột nhiên trong đầu vang lên một giọng nói cơ khí quen thuộc.
[Ký chủ, tôi cuối cùng cũng khôi phục được năng lượng rồi.]
[Không biết tại sao, lần này tiêu hao năng lượng rất lớn, khiến tôi phải ngủ đông suốt ba năm!]
Tôi vui mừng hiện rõ trên mặt: [Hệ thống! Cuối cùng ngươi đã trở lại rồi!]
Tôi phấn khích đến nỗi vội vàng xuống ngựa.
Thẩm Sách lo lắng đỡ lấy tôi.
Hắn vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Tôi đã không chần chừ mà khoe thành quả với hệ thống.
Tôi dùng một tay bóp cổ Thẩm Sách, ra lệnh: “Thẩm Sách, quỳ xuống.”
Thẩm Sách liếc nhìn tôi một cái, không do dự, quỳ trên bãi cỏ.
“Vâng, đại tiểu thư.”
Hắn quỳ xuống, xoa bóp bàn tay tôi, trên đó đầy vết đỏ.
Ngay cả đầu gối cũng có dấu vết vừa bị ngã.
Da tôi vốn dĩ rất mỏng manh, chỉ cần bóp nhẹ cũng như bị người ta hành hạ.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ đau lòng.
“Đau không?”
Hắn quả thật diễn xuất rất giỏi.
Nhưng chắc chắn điều đó không làm giảm giá trị hắc hóa của hắn!
Tôi đạp một chân lên bụng hắn.
Hào hứng hỏi: [Hệ thống, giá trị hắc hóa của phản diện có phải đã bùng nổ rồi không?]
Hệ thống im lặng: [Ừm… giá trị hắc hóa là con số 0, nhưng chỉ số phấn khích thì bùng nổ rồi!]
Giây tiếp theo, một bàn tay nóng rực nắm chặt mắt cá chân tôi, kéo xuống.
Thiếu niên tóc đen, giọng nói khàn khàn, khát khao nói với tôi.
“Đại tiểu thư, xuống thêm một chút.”
“Nơi này, cũng muốn được cô sủng ái.”
6
Nghe thấy vậy, tôi hoảng sợ giãy giụa.
Nhưng bị hắn giữ chặt mắt cá chân, ngã xuống một chỗ nào đó.
Dù qua lớp đế giày.
Tôi vẫn cảm thấy toàn thân nóng bừng.
Hắn trầm thấp hừ một tiếng, đôi mắt lấp lánh ánh nước.
Tôi quay đi, không dám nhìn hắn.
Chỉ cảm thấy bàn tay hắn nóng đến nỗi mắt cá chân tôi run rẩy.
Tôi muốn giãy ra.
Nhưng hắn cúi đầu, hôn vào bên trong đùi tôi.
Hơi thở nóng bỏng rơi xuống.
Cảm giác tê dại lan đến tận xương khiến tôi ngứa ngáy.
Trong giây lát, tôi bừng tỉnh, vội vàng giãy ra chạy sang một bên.
Thẩm Sách nghiêng đầu, ngây thơ nhìn tôi.
“Đại tiểu thư?
“Không phải trước đây cô thích như vậy sao?”
[Hệ thống, nghe tôi giải thích. Chắc chắn là cách làm sai, để tôi thử cách khác.]
Tôi giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
Cắn chặt răng, vung tay tát hắn một cái.
“Thẩm Sách! Ai cho cậu tự ý chạm vào tôi?”
Hắn lại nghiêng đầu, giữ lấy tay tôi, khẽ hôn vào lòng bàn tay tôi.
Ngẩng đầu hỏi tôi: “Đại tiểu thư, có đau không?
“Là lỗi của tôi, tôi nhận phạt.”
Sự im lặng của hệ thống chói tai.
Làm tôi gần như điên loạn.
[Hệ thống, nghe tôi nói ——]
[Đây là vu oan, hắn đang vu oan cho tôi!]
[Tôi đã cẩn thận làm nhiệm vụ suốt ba năm, ngươi khó khăn lắm mới trực tuyến lại, đừng tin hắn!]
Hệ thống: [Ký chủ, tôi hiểu. Đây cũng là một nhiệm vụ. Hai người tiếp tục nhé “nuôi vai ác thành biến thái đi nhé”. Tôi ngủ tiếp đây]
…
Bỗng thấy ngứa ngáy toàn thân.
7
Sau khi về nhà.
Có một trận mưa lớn đổ xuống.
Trong suốt thời gian đó, tôi không hề nói chuyện với Thẩm Sách.
Hắn không ngừng nhìn chằm chằm vào tôi, mong muốn tôi quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Nhưng không có.
Cho đến khi tôi trở về phòng, tôi cũng không nói với hắn một câu nào.
Thậm chí, tôi không cho phép hắn đút cơm cho tôi, không để hắn vào phòng phục vụ tôi.
Bên ngoài, cơn mưa lớn xối xả.
Thẩm Sách vẫn chưa trở về.
Tôi đứng sau cửa sổ kính sát đất, nhìn qua ban công xuống con đường lát đá ngoài vườn hoa.
Bóng dáng quen thuộc, gầy gò ấy đang quỳ thẳng tắp.
Cơn mưa lạnh lẽo tàn nhẫn dội xuống người hắn.
Hắn không hề nhúc nhích.
Tôi mím chặt môi.
Hệ thống nhắc nhở tôi trong đầu.
[Ký chủ, không ngờ đã ba năm trôi qua mà giá trị hắc hóa của phản diện vẫn là con số 0, nhưng cô yên tâm, tôi có nhiều kinh nghiệm đọc sách.]
[Muốn đẩy nhanh quá trình hắc hóa của phản diện, cô phải vừa hành hạ thể xác, vừa hành hạ tinh thần hắn.]
[Càng vào thời điểm này, cô càng không thể mềm lòng.]
Tôi gật đầu, đáp lại một cách lơ đãng.
Giả vờ không quan tâm.
Kéo rèm lại.
Tôi nhanh chóng nằm lên giường, nhắm mắt lại, cố gắng làm cho bản thân ngủ thiếp đi.
Tiếng sấm và tiếng mưa đan xen, tia chớp màu tím đánh vào trong nhà.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Tôi đột ngột ngồi dậy, kéo rèm cửa.
Thẩm Sách vẫn ngơ ngác quỳ ở đó.
Cơn mưa lớn như một con thú điên cuồng gào thét, không chút thương xót đập vào người hắn.
Tôi lo lắng đến mức không thể nghĩ được gì khác.
Cầm lấy một cây dù, tôi vội vàng che dù lao vào màn đêm mưa tầm tã.
Dừng lại trước mặt Thẩm Sách, tôi che dù cho hắn.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy tôi, đôi môi trắng bệch vì lạnh khẽ cong lên.
“Đại tiểu thư, tôi sai rồi.
“Đừng bỏ rơi tôi.
“Đừng không nói chuyện với tôi.”
Tôi nắm lấy tay hắn.
Tay hắn lạnh ngắt, không có chút hơi ấm.
Tôi hoảng loạn vỗ nhẹ vào vai hắn.
“Thẩm Sách, cậu ngốc à?”
“Ngay cả một đứa ngốc cũng biết phải về nhà khi trời mưa, cậu thì sao?!
“Nếu tôi không đến, cậu còn định ở đây bao lâu?”
Hắn lại nở nụ cười.
“Cho đến khi đại tiểu thư đến.
“May quá… đại tiểu thư đã đến rồi.”
Tôi vừa tức giận vừa lo lắng, muốn đỡ hắn dậy.
Nhưng hắn như một tên cứng đầu, không động đậy, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào tôi, lặp lại những lời đó, muốn tôi đưa ra một câu trả lời.
“Đại tiểu thư, đừng tiếp tục phớt lờ tôi… đừng coi tôi như không khí, được không?”
Tôi bị ánh mắt đó nhìn đến mức không thoải mái, liền gật đầu.
Hắn lúc này mới cười nhẹ.
Ngoan ngoãn để tôi kéo hắn dậy.
Nhưng ngay lập tức, cả người hắn đổ vào lòng tôi.
Tôi khó khăn chống đỡ hắn, không thể cầm dù, người đã sớm bị ướt nhẹp.
Bây giờ cũng không còn quan tâm đến vẻ bề ngoài.
Đầu hắn vùi vào cổ tôi, có chút yếu ớt, mềm mại và đầy vẻ cầu xin.
“Đại tiểu thư, chân đau quá.“
“Đừng bỏ rơi tôi.”
Tôi vội vàng đáp: “Được rồi, được rồi, không bỏ rơi cậu đâu.”