Tội Lỗi - Chương 4
18.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy chị dâu có vẻ hoảng loạn như thế.
Nhưng chị ta nhanh chóng trở lại dáng vẻ bình thường, chị ta giả vờ khinh thường nói: “Có gì mà sợ, cùng lắm là chúng ta đổi việc khác thôi!”
Mẹ tôi cũng vội vàng hùa theo: “Đúng, đúng, tìm việc khác thôi!”
Nhưng bố tôi lại không mấy lạc quan: “Quốc Đống còn trẻ, dễ tìm việc hơn, nhưng tôi thì đã lớn tuổi rồi, công ty nào muốn thuê tôi chứ?”
Anh tôi vội lắc đầu: “Con cũng không dễ tìm việc đâu, vốn dĩ không có bằng cấp, công ty hiện tại là do người quen giới thiệu, nếu bị sa thải, con chỉ có thể đi làm lao động chân tay thôi.”
Những lời bi quan này khiến chị dâu tức giận đến mức đi đi lại lại: “Hai người đều là đàn ông trưởng thành, tìm việc còn lắm lời thế à? Ra ngoài tìm việc đi!”
Không còn cách nào khác, anh tôi và bố tôi đành phải đứng dậy ra ngoài tìm việc.
Bọn họ không dám bật điện thoại hay máy tính, chỉ có thể đi bộ tìm việc.
Để không ảnh hưởng đến công ty, nơi làm việc trước đây của họ đã nhanh chóng đưa ra tuyên bố.
Nói rằng đã sa thải bọn họ, cầu xin cư dân mạng tha cho công ty mình, hơn nữa còn cam đoan công ty sẽ không tái tuyển dụng họ.
Trong tuyên bố còn đính kèm ảnh chụp hợp đồng lao động đã bị hủy bỏ.
Chỉ mong nhanh chóng cắt đứt quan hệ với bố tôi và anh tôi, để đảm bảo công ty không bị phá sản.
Có thể tưởng tượng được, công việc vốn dĩ đã khó tìm, thêm vào đó là bê bối này, họ tìm việc trở nên cực kỳ khó khăn.
Bởi vì hiện nay tốc độ lan truyền trên mạng quá nhanh, khuôn mặt của họ đã bị ghi nhớ.
Chỉ cần thấy họ đến xin việc, lập tức bị từ chối!
Bọn họ đã bị cư dân mạng tiêu diệt hoàn toàn!
Không chỉ vậy, còn có người quen và bạn bè tìm đến.
Có người đến xem trò cười, có người đến xác nhận, và cũng có người mỉa mai châm chọc.
Chỉ duy nhất không có ai giúp đỡ giải quyết vấn đề.
Điều này khiến mẹ tôi tức giận đến mức không muốn mở cửa nữa.
Thấy họ vẫn còn nhiều sức để tức giận, tôi quyết định cho họ một cái tát thực tế.
19
Nhân lúc họ chưa đến mức không có gì ăn, tôi đề nghị dọn ra ngoài.
Từ khi sống lại, tôi rất ít nói chuyện, cũng ít tham gia vào chuyện lớn nhỏ trong nhà.
Chỉ biết ăn ngủ và xem kịch vui.
Sự hiện diện của tôi cực kỳ thấp.
Khi tôi nói muốn dọn đi, họ mới đột nhiên nhớ ra trong nhà vẫn còn tôi.
Thấy tôi muốn đi, họ bỗng nhiên không biết nên giữ lại hay để tôi đi.
Vẻ mặt rất khó xử.
Sau khi thảo luận, cuối cùng họ đưa ra một kết quả.
Đó là chị dâu lên tiếng: “Nếu Lâm Ý muốn đi, chúng tôi sẽ không giữ.
“Chỉ là anh trai và bố của em bây giờ đều không có việc làm, em lại ở đây lâu như vậy, nên đưa chút tiền sinh hoạt phí đi.”
Lâu như vậy?
Tổng cộng chưa đến hai tháng.
Tôi cười lạnh trong lòng, trực tiếp lấy ra sáu nghìn tệ mà Thẩm Khâm đưa cho tôi đưa cho chị dâu: “Đúng là nên vậy, số tiền này đưa cho các người, tôi đi trước đây.”
Sáu nghìn tệ này coi như là tiền mua đứt tình thân trong kiếp này.
Dù sao kiếp trước tôi đã lấy mạng mình đổi cho họ.
Từ nay về sau, họ sống ra sao, không liên quan đến tôi nữa.
20
Nhưng tôi không ngờ họ còn thấy sáu nghìn tệ là ít!
cha mẹ tôi nhìn tôi với vẻ không hài lòng: “Ba nghìn tệ một tháng làm sao đủ? Hơn nữa trong bụng em còn có đứa bé, không tính sao?”
Chị dâu cũng nói: “Đúng đó, một tháng sáu nghìn tệ mới đủ.”
Tôi nhìn anh trai, thấy anh cũng có vẻ không vui, mặt tối sầm lại không nói gì.
Dù đã bị họ hại chết một lần, lúc này trong tôi vẫn có chút đau lòng.
Tôi lại lấy ra hai nghìn tệ đặt lên bàn: “Được rồi, vậy từ nay tôi sẽ không đến nữa, để khỏi ăn gạo nhà các người, khiến các người đau lòng.”
Lâm Diệu Tổ đột nhiên nhổ nước bọt vào người tôi: “Vậy thì mau cút đi, nhìn bà là phát chán ngay!”
Tôi lạnh lùng, cầm lấy đồ dùng cá nhân rồi ra khỏi cửa.
Khi Thẩm Khâm đến đón tôi, tôi kể cho anh nghe sơ qua sự việc.
Anh tức giận muốn lên lý luận với bọn họ, nhưng bị tôi kéo lại.
Anh chỉ có thể đau lòng đưa tôi về nhà mới.
Hai ngày sau, chúng tôi đưa cha mẹ chồng từ dưới quê lên.
Nghĩ đến kiếp trước họ đã chết vì tôi, kiếp này tôi phải đối xử thật tốt với họ.
cha mẹ chồng vừa lên đã muốn đến thăm cha mẹ tôi, cũng bị tôi ngăn lại.
Tôi nói với họ: “Con với nhà mẹ đẻ có chút xích mích, sau này sẽ ít qua lại, cha mẹ không cần qua đó đâu ạ!”
cha mẹ chồng tuy không hiểu, nhưng vẫn nghe lời tôi không đi tới đó.
Thẩm Khâm đại khái biết nguyên nhân, cũng hùa theo ý tôi.
Dù chúng tôi ở cùng một khu chung cư, nhưng cách nhau vài tòa nhà, bình thường ít khi gặp mặt.
Nhưng tôi cũng nghe được kha khá thông tin của bọn mỗi khi đi tản bộ dưới sân chung của tiểu khu.
21
Mấy người trong tiểu khu nói rằng bố và anh trai tôi vẫn chưa tìm được việc làm, sắc mặt mỗi ngày đều rất u ám, khi ra ngoài còn bị người khác chỉ trỏ.
Cuối cùng, họ hầu như không dám ra ngoài nữa, thậm chí không còn đi tìm việc nữa.
Chị dâu và mẹ tôi suốt ngày mắng chửi, ra ngoài thì than vãn về hai cha con.
Nhưng than vãn xong chỉ nhận được những lời chế giễu lạnh lùng.
Mỗi lần như vậy họ đều rời đi trong sự nhục nhã, không kịp trở tay.
Còn Lâm Diệu Tổ cũng gặp rắc rối.
Nếu không phải là học sinh phải học chín năm bắt buộc, cậu ta đã bị đuổi khỏi trường từ lâu.
Vì nhân cách quá tồi tệ, lại hai lần liên tiếp lên top tìm kiếm hotsearch, cậu ta đã bị cô lập trong trường.
Bị cô lập, cậu ta nhanh chóng trở thành học sinh có vấn đề, kết bạn với những học sinh xấu ở lớp trên.
Hút thuốc, uống rượu, đi quán net, thậm chí còn đi ăn trộm!
Rất nhiều lần bị bắt vào đồn, phải nhờ đến bảo vệ trường đến bảo lãnh ra ngoài.
Chị dâu tôi ngày nào cũng bị gọi đến trường họp hành, bị khiển trách, gần như phát điên.
Thường ngày còn phải phục vụ hai người đàn ông không đi làm, chỉ biết ăn chơi sa sút tinh thần, khiến chị dâu ngày càng oán hận!
Chị và mẹ tôi cũng thử đi tìm việc, nhưng cũng bị từ chối thảm hại.
Nhưng cuộc sống cần tiền.
Họ chỉ có thể vay tiền từ bên ngoài, nhưng không vay được xu nào, còn nhận lại vô số ánh mắt coi thường chế giễu.
Cuối cùng không còn cách nào khác, họ gọi điện cho tôi, nhưng tôi trực tiếp chặn số.
Không liên lạc được với tôi, họ hàng ngày đều đứng trước cửa nhà tôi chửi bới.
Đáng tiếc, tôi và Thẩm Khâm đã sớm trốn về quê.
22
Cuối cùng họ không kiếm được tiền, cuộc sống vô cùng khó khăn.
Dù họ sống như kẻ ăn xin, nhưng không có ai đồng cảm hay giúp đỡ bọn họ cả, ngược lại còn vui mừng khi thấy họ như thế!
Thậm chí có người còn nghĩ rằng họ chưa đủ khổ.
Họ sống như vậy trong nửa năm, cho đến khi phải bán nhà.
Nghĩ đến việc bán nhà xong sẽ phải sống cảnh không nhà cửa, chị dâu tức giận bật khóc.
Nhớ lại lúc trước, chị ta cũng từ nông thôn cố gắng chen chân vào thành phố, khó khăn lắm mới mua được nhà và ổn định cuộc sống ở đây.
Nhưng không ngờ cuối cùng lại mất hết tất cả.
Cuộc sống như vậy khiến chị ta vô cùng khổ sở.
Không tìm thấy hy vọng từ những người đàn ông trong nhà, cộng với sự bất mãn tích tụ thời gian dài, khiến tâm lý chị ta bị méo mó nghiêm trọng.
Chị ta đã bỏ ba gói thuốc chuột vào thức ăn!
Một bữa ăn đã tiễn cả gia đình về chầu trời!
Bao gồm cả con trai chị ta, Lâm Diệu Tổ.
23
Nghe tin này, tôi hơi ngạc nhiên.
Nhưng trong lòng không hề gợn sóng, không buồn không vui.
Tôi cứ tưởng họ sẽ sống như vậy đến chết, không ngờ lại kết thúc cuộc đời bằng cách này.
Sau khi họ chết, cả khu chung cư náo loạn.
Thậm chí có người còn đốt pháo!
Không phải Tết cũng không phải lễ, tự nhiên đốt pháo, mọi người đều hiểu.
Chuyện này tiếp nối hai sự kiện trước đó, lại lên top tìm kiếm hotsearch.
Lần này, không chỉ khu chung cư chúng tôi, mà cả cư dân mạng toàn quốc đều vui mừng!
Họ đều nói rằng gia đình chuột cuối cùng đã bị diệt.
Mong rằng trên thế giới, những người như vậy đều có kết cục như thế này.
Chuyện này cũng trở thành bài học cảnh tỉnh những gia đình khác.
Các nền tảng lớn đều lấy sự việc này làm đề tài, bắt đầu quan tâm và tuyên truyền về giáo dục gia đình hơn.
Hy vọng sau này không còn những sự việc tương tự xảy ra.
24
Vài tháng sau, tôi sinh một bé gái.
Thẩm Khâm và cha mẹ chồng không trọng nam khinh nữ, ngược lại rất vui mừng và yêu thương con bé.
Nhìn đứa trẻ nhỏ xíu mềm mại, lòng tôi ngập tràn hạnh phúc.
Tôi quyết định sau này nhất định phải giáo dục con thật tốt.
Không cầu thành tài, chỉ mong không trở thành tai họa của xã hội.
Khi đêm khuya tĩnh lặng, tôi cũng tự hỏi, nếu có cơ hội làm lại, họ có tiếp tục nuông chiều Lâm Diệu Tổ không?
Không biết họ có hối hận không, hối hận vì đã nuông chiều không kiểm soát.
Nhưng, dù họ có hối hận cũng đã muộn.
Vì không phải ai cũng có cơ hội tái sinh.
(Hết)