Tội Lỗi Phải Chuộc - Chương 4
11
Ngón tay tôi động đậy, nhận ra bàn tay mình đang được ai đó nắm lấy.
Ánh mắt tôi dõi theo bàn tay đó, nhìn thấy khuôn mặt anh trai đang gục bên cạnh.
Tôi rút tay ra khỏi tay anh ta.
Anh ta tỉnh dậy, nhìn thấy tôi rút tay lập tức vô thức muốn nắm lại, nhưng tôi đã tránh đi. Tay anh ta khựng lại trong giây lát rồi nhanh chóng thu về.
“Nhiên Nhiên, em tỉnh rồi, có chỗ nào thấy khó chịu không?”
Tôi chỉ nghi ngờ nhìn anh ta:
“Anh đang làm gì vậy, sao anh không ở bên cạnh em gái anh?”
Tôi thấy yết hầu anh ta hơi thắt lại: “Bây giờ anh đang ở bên cạnh em gái mình đây.”
Quan hệ của chúng tôi tốt đến vậy sao, hay vì anh ta biết tôi sắp chết nên đến để thương hại tôi?
“Tống Tân Từ, em gái của anh không phải tôi, tôi cũng không cần sự thương hại của anh.”
Anh ta không nổi giận vì lời nói của tôi, chỉ khẽ thốt lên:
“Nhiên Nhiên, em bệnh nặng như vậy sao không nói với chúng ta?”
Tôi rất khó chịu, chẳng lẽ những vết sẹo trên cổ tay tôi anh ta không nhìn thấy à? Cơ thể tôi ngày càng gầy gò anh ta cũng không nhìn thấy? Khi tôi uống cả đống thuốc anh ta không nhìn thấy sao? Bây giờ anh ta lại hỏi sao tôi không nói cho anh ta biết mình bị bệnh.
“Tôi nói ra để cả nhà các người còn kịp ăn mừng trước sao?”
“Tống Nhiên, sao em có thể nói vậy, chúng ta là một gia đình, nhất định sẽ tìm cách chữa trị cho em.”
“Tôi chưa bao giờ là gia đình của các người. Anh cũng không cần thương hại tôi vì tôi sắp chết. Tôi chỉ muốn cả nhà các người đừng tới làm phiền tôi nữa.”
Tống Tân Từ bị tôi đuổi ra khỏi phòng bệnh.
Tôi mở mắt, ngây người nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Bây giờ bọn họ đã biết tôi sắp chết, cha mẹ sẽ có cảm giác gì?
Bọn họ có đau lòng vì tôi không, khi nhắc đến tôi bọn họ có đau đến mức rơi nước mắt không?
Nhưng mẹ không đến thăm tôi, bà đang chăm sóc Tống Noãn.
Không báo cho ai biết, tôi lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
Bác sĩ Trương chỉ thở dài: “Con bé này, tâm bệnh quá nặng, những năm qua chịu đựng quá nhiều, có lẽ rời đi là sự giải thoát cho con.”
Bà ấy là bác sĩ chủ trị của tôi sau vụ hỏa hoạn năm đó, bao năm qua bà luôn nỗ lực giúp đỡ tôi.
Bà biết, thực ra bệnh của tôi đáng lý đã trở nặng nhanh như vậy.
Nhưng khi một người không còn nhiều ý chí muốn sống, cơ thể cũng sẽ phản ứng.
Không ai mong đợi tôi, tôi cũng không còn mong đợi tình yêu từ người khác.
12
Sau khi xuất viện không lâu, điện thoại của tôi gần như nổ tung, nhưng tôi vẫn làm ngơ tiếp tục thu dọn hành lý.
Không có nhiều thứ cần phải thu dọn. Sau khi đi làm, tôi thuê căn nhà này rồi sống ở đây hai năm, thế nhưng giờ lại phát hiện ra chẳng có bao nhiêu đồ thực sự cần mang đi. Những thứ thuộc về tôi thậm chí còn không thể lấp đầy một vali.
Tôi mua một vé vào thủy cung.
Xem biểu diễn cá heo, xem từng đàn sứa trôi qua trên đầu, những con chim cánh cụt ngốc nghếch đáng yêu.
Trước đây, anh trai tặng tôi một chiếc móc khóa hình chim cánh cụt, tôi rất thích nó, còn treo nó lên balo mỗi ngày, nhưng sau này tôi đã làm mất nó.
Khi còn nhỏ, tôi luôn mơ ước được đến Nam Cực và một con chim cánh cụt về nhà.
Tôi đã tra cứu và phát hiện rằng chỉ cần 80.000 tệ là có thể đi Nam Cực, nhưng bây giờ tôi không thể đi được nữa, cơ thể của tôi không đủ sức để chịu đựng cái lạnh khắc nghiệt ở đó.
Tôi nhờ nhân viên chụp ảnh chung với chim cánh cụt, rồi đặt bức ảnh làm hình nền.
Điện thoại liên tục reo không ngừng. Thật kỳ lạ, kể từ khi tôi kiên quyết dọn ra ở riêng, bọn họ chỉ gọi cho tôi hai lần trong một tháng. Bây giờ lại gọi nhiều đến mức bằng cả năm qua.
Tôi liếc nhìn và phát hiện đó là cuộc gọi từ Tống Noãn. Tâm trạng tôi khá tốt, cũng chẳng ngại gì mà bắt máy nói chuyện với nó.
“Chị ơi, chị đi đâu vậy? Mọi người đều rất lo cho chị, về nhà đi, chỉ cần cả nhà ở bên cạnh chị, chắc chắn chị sẽ cảm thấy vui hơn.”
“Về nhà, nhà nào?”
“Là về để ngủ trong căn gác nhỏ mùa đông lạnh mùa hè nóng đó, hay là tôi được ở trong phòng lớn thoáng mát của cô?”
Giọng nó nghẹn lại: “Không phải thế đâu chị ơi, cha mẹ đều rất lo cho chị, anh trai cũng luôn tìm chị, chị về đi, ngủ trong phòng của em.”
“Mấy năm qua không phải gia đình cô rất ổn, rất vui vẻ hay sao? Việc gì phải để tôi về để làm phiền mọi người thêm nữa. Còn nữa, nếu cô thật sự không muốn bọn họ lo lắng thì làm ơn đừng tự tử nữa.”
Tôi biết, mẹ lúc này có lẽ đang ngồi ngay bên cạnh nó.
Tôi quyết định chặn luôn bọn họ để không bị làm phiền nữa.
Quay đầu lại, tôi nhìn thấy hai người đang chỉ trỏ.
“Là cô ta phải không, trên mạng đồn rằng cô ta hại em gái mình đi lạc, còn ép em gái bị trầm cảm.”
“Đúng rồi, là cô ta đấy, cô ta thật độc ác, còn cướp bạn trai của người khác.”
“Đồ đê tiện, sao cô ta không chết quách đi.”
Bọn họ nói đúng thật, hóa ra mọi người đều mong tôi chết.
Tôi cười nhẹ: “Đúng vậy, tôi tệ hại như vậy, sao các người không thay trời hành đạo mà giết tôi luôn đi.”
Hai người nhìn nhau.
“Bị thần kinh à, đi thôi.”
Tôi biết tâm trạng mình bây giờ đầy sự thù hằn, nhưng như vậy tôi lại cảm thấy dễ chịu hơn. Còn về cảm nhận của người khác, tôi chẳng quan tâm.
13
Tôi đứng trên boong tàu, gió thổi tóc tôi bay tứ tung. Gió biển tháng 9 khá lạnh, từ phía sau vang lên một tiếng “á” nhẹ nhàng.
Nheo mắt lại để nhận ra, thì ra là cặp đôi mà tôi đã gặp ban ngày. Thật phiền, tôi cứ nghĩ mọi người đã ngủ cả rồi.
Bọn họ vừa nói chuyện với tôi, vừa thận trọng, rất chậm rãi tiến lại gần.
Người chị kia cứ cố bắt chuyện với tôi, hỏi tôi có điều gì phiền muộn không, muốn tôi chia sẻ cùng cô ấy.
Cô ấy mở ứng dụng, bảo tôi hãy rời khỏi rào chắn. Tôi không mở miệng, cũng không có động tĩnh gì, chỉ nhìn cô ấy. Cô ấy không ngừng tìm đề tài để nói với tôi, hỏi tôi bao nhiêu tuổi, người ở đâu, có phải đã cãi nhau với gia đình không, rồi kể về những phong cảnh trong chuyến đi này.
Tôi vẫn không nói gì, gió thổi tay chân tôi lạnh cóng. Bạn trai cô ấy đứng chắn gió cho cô ấy.
Cuối cùng cô ấy cũng không biết nói gì nữa, bắt đầu kể về quê hương của cô ấy, bảo rằng đó là một nơi rất đẹp, nhất định tôi phải đến đó một lần.
Lồng ngực tôi chua xót, mắt dần mờ đi vì nước. Tôi nở một nụ cười với cô ấy:
“Chị ơi, chị hiểu lầm rồi, tôi chỉ đang đứng đây hóng gió, không có ý định nhảy xuống.”
Tôi đã nói dối. Thực ra, tôi đã thay đổi quyết định. Một giây trước khi cô ấy xuất hiện, tôi thực sự định lao mình vào dòng nước lạnh lẽo.
Trong hai tháng qua, tôi đã ngừng uống thuốc, cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người. Mang theo hành lý, tôi đã đi rất nhiều nơi, đây là điểm dừng chân cuối cùng của tôi.
Nhưng cô ấy quá dịu dàng. Cô ấy thậm chí không biết tên tôi, nhưng vẫn cố gắng cứu tôi.
Nếu tôi biến mất ngay trước mặt cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ rất đau lòng, sau này sẽ gặp ác mộng.
Một người tốt như vậy không nên chứng kiến một cảnh tượng đầy máu me.
Nếu tôi phải dùng cái chết để tạo nên vết thương lòng cho ai đó, thì người đó nên là những người mà tôi ghét.
Vậy là tôi quay lại quê hương, nơi không có biển cũng không có tuyết.
Vì không có bạn bè hay ai để liên lạc, mấy tháng nay tôi không cập nhật gì lên mạng xã hội.
Trong WeChat, tôi chưa mở xem bất kỳ tin nhắn nào từ gia đình, những người mà tôi từng quan tâm nhất.
Không cần bận tâm đến cảm xúc của người khác, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Tôi mua một bó hoa đến nghĩa trang, đứng trước nụ cười của chàng trai trên tấm ảnh đen trắng.
Tôi rì rầm kể về hành trình của mình, về những điều thú vị đã trải qua.
“Tôi nghĩ đây có lẽ là lần cuối cùng tôi đến thăm cậu.”
“Không biết sau khi tôi đi, có ai nhớ đến tôi không nhỉ.”
“Cậu đừng trách tôi nhé, tôi đã cố gắng rồi, nhưng tôi vẫn không thể sống tiếp được nữa. Đau quá, cả thể xác lẫn tâm hồn đều đau.
Có khi cậu đã đầu thai rồi, kiếp sau làm một đứa trẻ hạnh phúc, được nhiều người yêu thương.”
“Cậu nghĩ con người có kiếp sau không? Nếu có, tôi hy vọng tất cả mọi người sẽ yêu tôi.”
14
Tôi không ngờ mình sẽ gặp Tống Tân Từ. Thú thật, khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, tôi gần như không nhận ra.
Trong ký ức của tôi, anh ta luôn lạnh lùng kiêu ngạo, đối với tôi chỉ có sự khinh miệt.
Nhưng bây giờ, gương mặt anh ta tiều tụy, bộ dạng mệt mỏi có quầng thâm dưới mắt. Trước đây, anh ta luôn chăm chút bản thân rất kỹ lưỡng.
Chỉ đến khi nhìn thấy tôi, ánh mắt anh ta mới có chút sức sống:
“Nhiên Nhiên, cuối cùng anh trai cũng tìm được em rồi. Không sao đâu, Nhiên Nhiên, bây giờ y học phát triển lắm, bệnh gì cũng có cơ hội chữa khỏi.”
Tôi cau mày, nhìn thấy anh ta thật xui xẻo.
Không muốn để ý đến anh ta, tôi đi thẳng về phía trước đẩy anh ta ra.
Anh ta nắm lấy cánh tay tôi: “Cha mẹ luôn tìm em, cùng anh về nhà đi, đã lâu lắm rồi cả nhà mình không cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Tôi suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý:
“Được thôi, đưa tôi 100.000 tệ, đổi lấy một bữa cơm với anh.”
Trận chiến cuối cùng của cuộc đời tôi và kế hoạch có chút sai sót. Tôi thậm chí không để lại cho mình tiền để mua một mảnh đất chôn cất, thật là thiếu tôn trọng bản thân. Vẫn phải chuẩn bị cho mình một chút.
Nhưng tôi không ngờ rằng khi định chuẩn bị chỗ chôn cất cho mình, thì lại không kịp nữa.
Tôi đã chết.
Chuyện xảy ra khá bất ngờ. Tống Tân Từ đang gọi điện, bảo mẹ tôi nấu những món tôi thích, anh nói rằng đã tìm thấy em gái rồi, sẽ đưa tôi về nhà ngay.
Khi qua ngã tư, đèn đỏ đã chớp nháy, một chiếc xe tải phóng nhanh qua có lẽ để kịp trước khi đèn chuyển.
Tôi thấy Tống Tân Từ quay lại chuẩn bị nói gì đó với tôi.
Ở phía bên kia, một cô bé khoảng năm sáu tuổi đeo một chiếc cặp đỏ, mẹ cô bé đi theo sau, mỉm cười rất dịu dàng. Cô bé cười khúc khích chạy về phía này, còn mẹ cô bé tái mặt chạy theo, nhưng khoảng cách hơi xa.
Gần như trong chớp mắt, cơ thể tôi lao tới, đẩy mạnh cô bé ra.
Tôi nghe thấy tiếng va chạm, cảm giác hơi thở bị ngưng lại, sau đó chỉ thấy thân thể mình nhẹ bẫng, trước mắt như có ánh sáng trắng lóe lên.
Tôi thấy cô bé ngã nhào xuống đất, mẹ cô lao đến ôm chặt cô vào lòng. Chiếc cặp nhỏ của cô bung ra, sách vở rơi vãi khắp nơi. Tôi chợt nhớ đến khi còn nhỏ tôi cũng có một chiếc cặp đỏ như vậy.
Tôi nhìn thấy Tống Tân Từ đứng chết lặng, điện thoại của anh ta rơi xuống đất.
Trên mặt đất có một vệt máu dài, có một người phụ nữ nằm bất động không rõ sống chết. Đó là tôi.
Điều kỳ lạ là tôi không cảm thấy đau. Tôi đang nghĩ vừa nãy Tống Tân Từ hỏi tôi câu gì, nhưng tôi không nghe rõ.
Tình trạng của tôi thật kỳ lạ, đáng lẽ tôi phải bất tỉnh rồi.
Nhưng tôi lại biết hết tất cả, tôi nhìn họ đưa tôi vào phòng cấp cứu.
Nhìn cha mẹ cùng Tống Noãn vội vàng chạy đến.
Tôi nhận ra mẹ tôi đã già rồi, tóc bà có nhiều sợi bạc, trên khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng giờ đây thêm vài nếp nhăn.
Nhưng tôi nhớ rõ rằng chỉ mới hai tháng trước thôi, bà không như vậy. Khi ấy, bà còn vì Tống Noãn mà đánh mắng tôi, tinh thần của bà khi ấy tốt hơn nhiều so với bây giờ.
Tại sao vậy nhỉ?
Có phải vì trong hai tháng qua, bà biết rằng đứa con gái mà bà ghét nhất sắp chết, nên cảm thấy áy náy?
Nhưng lẽ ra bà phải vui mừng mới đúng chứ, vì bà ghét tôi mà. Tôi mãi mãi nhớ rõ rằng vào lúc đó, bà đã nói nếu người ra đi là tôi thì tốt biết mấy, bà nói rằng bà hối hận khi sinh ra tôi.
15
Bên ngoài phòng cấp cứu.
Ánh mắt của mẹ đầy đau buồn, bà đang khóc.
Tống Noãn ôm lấy mẹ, rưng rưng nước mắt an ủi bà:
“Mẹ à, bác sĩ sẽ cố gắng hết sức mà. Mẹ còn có con, con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ.”
Mẹ trừng mắt nhìn cô ấy với vẻ đầy hằn học: “Con đang nguyền rủa chị con sao? Chị con sẽ không sao đâu.”
Có lẽ nó chưa bao giờ thấy mẹ dữ dằn như vậy.
Tống Noãn tủi thân chảy nước mắt, nó nhìn về phía anh trai, nhưng lần này người anh trai luôn chiều chuộng nó lại chẳng thèm nhìn nó lấy một lần.
Anh trai cứ nhìn chằm chằm vào đèn báo ngoài phòng cấp cứu, còn cha thì đứng một bên sốt ruột rít thuốc.
Thật tiếc là bây giờ tôi không thể làm gì, không thể nói chuyện. Nếu không, tôi thực sự rất muốn hung hăng cười nhạo cả nhà bọn họ một trận. Trước đây, tôi đã luôn cố gắng lấy lòng bọn họ, mong nhận được chút quan tâm và yêu thương, nhưng bọn họ chỉ lạnh lùng thờ ơ. Bây giờ lại như thế này, cứ như người đang được cấp cứu là đứa con gái mà bọn họ yêu thương nhất vậy.
Thật là cực kỳ mỉa mai.
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bọn họ vội vàng ùa vào.
Tôi không nghe được họ nói gì, vì tôi đã nhìn thấy đường kẻ thẳng trên màn hình máy theo dõi nhịp tim.
Mẹ tôi ngã xuống đất khóc nức nở, anh trai thì toàn thân run rẩy.
Tôi lại thấy ánh sáng trắng bao phủ lấy mình.
Không biết liệu con người có thực sự có kiếp sau hay không, nếu có, tôi hy vọng kiếp sau mình sẽ giống như người chị gái dịu dàng kia, chắc chắn cô ấy đã lớn lên trong một gia đình đầy ắp sự ấm áp yêu thương, mới có thể trở thành một cô gái dịu dàng đến vậy.
Thật đáng tiếc, cuối cùng tôi không thể đến thăm quê hương của cô ấy.
Kiếp sau, liệu cha mẹ có thể chỉ yêu mỗi mình tôi không nhỉ?
Tôi nhìn thấy thiếu niên mãi mãi dừng lại ở tuổi 19, cậu ấy nắm lấy tay tôi.
Cậu ấy nói: “Tống Nhiên, kiếp sau cậu sẽ hạnh phúc mà. Sau này có tôi bảo vệ cậu rồi.”
Ánh sáng trắng bao phủ lấy tôi, ấm áp lạ thường. Tôi nghĩ, chắc chắn kiếp sau tôi sẽ được sinh ra trong một gia đình đầy ắp yêu thương.