Tội Lỗi Phải Chuộc - Chương 3
8
Cuối cùng, tôi cũng đồng ý đi xin lỗi nó, dù sao thì cũng chẳng phải lần đầu, chỉ cần bọn họ đừng cứ mãi làm phiền tôi là được. Nó bị trầm cảm, mỗi lần tự làm hại mình chỉ càng khiến gia đình tôi ghét tôi hơn.
Lần đầu tiên Tống Noãn tự hại mình là không lâu sau khi tôi từ chối yêu cầu ghép da.
Bọn họ đánh tôi, mắng tôi, bắt tôi phải xin lỗi nó, thậm chí yêu cầu tôi quỳ gối cho đến khi nó tha thứ.
Còn nó thì sao, luôn miệng bảo đừng trách chị, nhưng lại vừa nói vừa khóc không ngừng.
Khi tôi đến bệnh viện, mọi người đều háo hức vây quanh giường bệnh.
Thấy tôi đến, đôi mắt nó sáng lên, khuôn mặt nở một nụ cười ngây thơ:
“Chị à, chị vẫn sẵn lòng đến thăm em, chị tha thứ cho em rồi phải không?”
Không khí vốn dĩ còn ấm áp, nhưng vì sự xuất hiện của tôi mà trở nên ngột ngạt.
Mẹ xoa đầu cô ấy: “Con ngốc, chị con làm sao mà trách con được. Chị con có tư cách gì để trách con chứ.”
Mọi người nhìn tôi với ánh mắt đề phòng, như thể sợ tôi sẽ nói ra điều gì đó gây sốc, làm tổn thương cô ấy.
Làm sao tôi có thể làm tổn thương nó được.
Thấy tôi không nói gì, cô ấy lại bắt đầu khóc: “Chị vẫn giận em, chúng ta là sinh đôi, là người thân thiết nhất.”
Tôi định mỉm cười với nó, nói vài lời dễ nghe để chuyện này trôi qua, dù sao thì bao năm nay cũng đều như vậy, chỉ cần tôi nhún nhường để nó vui vẻ, thì bọn họ cũng sẽ không tìm cách làm tôi khổ sở.
Nhưng vừa rồi có lẽ gió thổi qua, phổi tôi rất khó chịu. Tôi bất chợt ho dữ dội, làm đau đến mức tôi suýt không đứng vững.
“Nhiên Nhiên, em sao vậy, không khỏe à?” Anh trai vỗ nhẹ vào lưng tôi để tôi dễ thở hơn.
Có lẽ vì sắc mặt tôi quá tệ, anh ấy dường như thật sự lo lắng.
Tôi hít sâu để bình ổn lại cơn tức giận trong cơ thể.
Vốn là tôi đến đây để xin lỗi, nhưng tôi nghĩ bỏ qua đi, tha thứ cho bản thân thôi, tôi đã nhường nó suốt mười một năm rồi, cũng đủ rồi.
Khoảng thời gian còn lại, hãy để bản thân được thoải mái một chút.
“Tống Noãn, chị đánh em là chị sai. Nhưng xin em đừng làm tổn hại đến cơ thể mình nữa.”
Khuôn mặt cô ấy tái nhợt, ngẩng đầu nhìn tôi: “Là em sai, là em không nên phát bệnh, lại khiến mọi người lo lắng.”
“Nếu em thật sự không muốn mọi người lo lắng, thì đừng diễn trò này nữa.”
Tôi liếc nhìn cổ tay cô ấy đang được băng bó chặt.
Thực ra, cắt cổ tay thì không đủ nhanh để chết, cũng không đủ dứt khoát. Cha mẹ quan tâm cô ấy như thế, bọn họ sẽ sớm phát hiện thôi.
Vì tôi đã thử rồi, lần đó tôi cắt cổ tay, thậm chí hai tiếng sau mới được đưa đến bệnh viện, cũng không sao cả.
Lần đầu tiên tôi thử kết thúc cuộc đời mình là khi tôi 16 tuổi.
Lúc đó tôi không hiểu gì, chỉ bắt chước trên TV mà cắt cổ tay, tôi chọn một nơi không có người, định lặng lẽ ra đi.
Rồi Giản Sinh xuất hiện, tôi nhớ cậu ấy, vì cậu ấy giống tôi, cũng là người không có phụ huynh đến họp phụ huynh.
Nhìn thấy cổ tay tôi đang rỉ máu, cậu ấy không tỏ ra quá ngạc nhiên.
Cậu ấy lấy tay ấn vào vết thương của tôi, rồi bắt đầu trò chuyện với tôi.
Sau đó, tôi biết được câu chuyện của cậu ấy, cha mẹ cậu ấy mỗi người đều có gia đình mới, cậu ấy đã trở thành người thừa.
Không ai muốn cậu ấy.
Cậu ấy hỏi tôi: “Cậu cũng không còn gia đình nữa à?”
Tôi không trả lời được: “Nếu gia đình không ai thích mình, liệu đó còn là gia đình của mình không?”
“Cậu chọn tự tử vì không ai thích cậu à? Vậy mình thích cậu, cậu có thể tiếp tục sống không?”
Có lẽ lúc đó cậu ấy chỉ để lại một lời nói dối thiện ý.
Nhưng sau này câu nói đó đã giúp tôi đi được rất xa.
9
Có lẽ lần này tôi nói quá thẳng thừng, khiến ai nấy đều trông không vui vẻ gì.
Hốc mắt của Tống Noãn lại đỏ lên.
Chương Hạc Xuyên đứng chắn trước giường bệnh của Tống Noãn, lạnh lùng nhìn tôi:
“Tống Nhiên, sao cậu có thể nói những lời như vậy, cậu nên xin lỗi em gái mình. Trên mạng nói không sai, cậu quả thật là sói đội lốt cừu.”
Tôi có chút hoang mang, trước đây cậu ta không như vậy.
Từ tiểu học đến trung học cơ sở, cậu ta luôn là bạn cùng bàn với tôi. Khi đó trong lớp có người đồn rằng tôi cố ý làm lạc mất em gái, nói tôi xấu xa.
Cậu ta sẽ bảo vệ tôi, thậm chí còn đánh nhau với người khác vì tôi, dù mặt mày cậu ta có bị bầm tím thì cậu ta vẫn không cho phép ai nói xấu tôi.
Cậu ta ấy từng nói: “Tôi tin rằng cậu không phải người như vậy.”
Nhưng từ lúc nào mà cậu ta cũng bắt đầu ghét tôi, đứng về phía đối lập với tôi?
“Tôi đã nói sai điều gì sao? Hay tôi đã làm gì nó, tại sao các người lại nhìn tôi với ánh mắt đề phòng như thế?”
“Là tôi làm nó tổn thương à? Người bị tổn thương bây giờ rõ ràng là tôi, vì nó mà tôi bị người ta trên mạng mắng rằng nên chết đi.”
Mỗi lần chỉ cần nó bật khóc, tôi đều phải chịu đựng mà xin lỗi nó.
Nhưng bây giờ tôi đã quyết định không nhượng bộ nữa.
Mẹ tôi không thể chịu nổi cái dáng vẻ bướng bỉnh của tôi.
Tôi nghe thấy một tiếng quát lớn: “Đủ rồi, bây giờ con đang muốn quậy cái gì, chẳng phải là tự con chuốc lấy sao?”
Một tiếng “bốp” vang lên, tôi cảm thấy má trái nóng rát.
Một dòng chất lỏng đắng ngọt trào lên cổ họng, tôi ho dữ dội.
Cổ họng đau đến mức nghẹn lại, lồng ngực như bị một bàn tay siết chặt, không thể thở được.
Tôi chỉ thấy trước mắt trời đất quay cuồng, cơ thể lảo đảo muốn ngã.
“Em sao vậy?” Anh trai vội vàng chạy đến đỡ tôi.
Giọng anh ta có chút run rẩy, anh ta cảm nhận được điều đó. Tôi quá gầy, chạm vào chỉ toàn xương, sắc mặt tôi trông quá tệ.
Ánh mắt tôi lướt qua khuôn mặt bọn họ, tôi muốn nhìn rõ biểu cảm của bọn họ, liệu có chút lo lắng nào dành cho tôi không.
Nhưng khi tôi mở miệng, máu tươi đã phun lên áo anh trai.
10
Đôi môi tôi mấp máy, máu tươi lại trào ra.
Anh trai run rẩy đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt tôi:
“Nhiên Nhiên, em muốn nói gì với anh à? Đừng lo, từ từ nói, anh sẽ nghe.”
Anh ta quay đầu gào lớn: “Bác sĩ đâu rồi? Còn đứng đờ ra làm gì, gọi bác sĩ đi!”
Anh ta dùng tay áo lau vết máu tràn ra trên môi tôi, cả ống tay áo đều bị nhuộm đỏ.
“Vậy… như vậy đã đủ để chuộc tội chưa, tôi chết đi thì đủ chuộc tội rồi chứ?” Giọng tôi rất nhỏ.
Tôi nghe thấy tiếng hét chói tai của mẹ, rồi tiếng bước chân hỗn loạn khi có bác sĩ đến kéo bà ra.
Tôi bị đẩy vào phòng cấp cứu, ý thức dần mờ nhạt.
Tôi chưa kịp nhìn rõ, tôi chưa kịp nhìn rõ biểu cảm của mẹ có lo lắng cho tôi không, hay là sợ tôi làm kinh hãi con gái yêu quý của bà.
Tôi nhớ lại lúc nhỏ.
Sau khi em gái mất tích, mẹ tôi thường khóc. Một đêm nọ, tôi tỉnh dậy giữa giấc ngủ và thấy mẹ ngồi bên giường của tôi.
Bà lại vừa khóc xong, đôi mắt sưng đỏ: “Lẽ ra người bị bắt cóc phải là con.”
Bà thì thầm: “Người đó nói rằng đáng ra kẻ bị bắt là con, tại sao lại là em gái con bị mất tích. Tất cả là lỗi của con, con đã làm hại em gái mình.”
Ánh mắt của mẹ chứa đầy sự trách móc, lạnh lùng và khinh ghét nhìn tôi.
Tôi tung chăn ra, dùng tay chân bò về phía mẹ, nhào vào lòng bà:
“Mẹ ơi, con xin lỗi, con không cố ý làm mất em gái đâu. Nhiên Nhiên biết lỗi rồi, mẹ đừng bỏ con.”
Tôi sợ hãi tột cùng, bỗng nhiên tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Em gái tôi biến mất, cha tôi chỉ biết thở dài, mẹ ghét tôi, anh trai luôn né tránh tôi.
“Tránh ra.” Mẹ mạnh tay đẩy tôi ra, tôi ngã mạnh xuống cạnh giường.
Tôi kinh hãi nhìn mẹ, nước mắt lăn dài trên người.
Sau khi em gái trở về, tôi nghĩ mọi thứ sẽ trở lại như trước.
Nhưng không bao giờ có chuyện đó nữa, sẽ không còn những câu chuyện mẹ kể trước khi ngủ, cũng không còn nụ hôn trán gọi con ngoan nữa.
Tất cả ánh mắt của mẹ chỉ dành cho em gái tôi. Cái loại ánh mắt dịu dàng, yêu thương thận trọng đó, từ năm 6 tuổi tôi chưa từng được nhìn thấy.
Mẹ sẽ ôm em gái trong vòng tay ấm áp, nhẹ nhàng ru ngủ bằng những câu hát ngọt ngào.
Để bù đắp cho những năm tháng thiếu thốn tình cảm gia đình, mẹ sẽ đưa em gái đi công viên giải trí, đi thủy cung. Tôi lén đi theo sau, nhìn cả nhà bọn họ cười đùa vui vẻ.
Bọn họ tốn tiền cho em gái học đủ loại lớp năng khiếu, mỗi kỳ nghỉ hè và đông bọn họ đi du lịch khắp nơi trên thế giới.
Tôi luôn tự nhủ trong lòng, không được ghen tị, không được oán hận, vì đây là điều mà cả gia đình tôi nợ em gái.
Từ “nợ” trở thành nỗi ám ảnh trong lòng tôi.