Tội Lỗi Phải Chuộc - Chương 1
1.
Tôi tức giận, video tôi tát em gái bị lan truyền khắp các trang mạng.
Trong video, gương mặt tôi vặn vẹo như ác quỷ, còn em ấy thì gầy gò, che mặt lại như một con bướm rách nát.
Có người biết rõ mọi chuyện đã đăng những điều tôi ác tôi trong phần bình luận.
Bọn họ nói tôi từ nhỏ đã ghen tị với em ruột, cố ý để nó đi lạc.
Sau khi tìm được nó trở về, tôi còn cố tình bắt nạt nó, sau này trong vụ hỏa hoạn lại hại nó bị hủy dung nhan.
Giờ đây còn muốn cướp bạn trai của nó, đến cả cha mẹ cũng chán ghét tôi.
Bình luận toàn là lời chửi rủa tôi.
Bọn họ nói, rõ ràng có cùng một gương mặt, nhưng một người là thiên thần trong sáng, còn một kẻ là ma quỷ ác độc.
“Cô ta chính là nguyên mẫu của chị gái độc ác trong truyện Bạch Tuyết nhỉ.”
“Rõ là song thai mà sao lại có một đứa súc sinh thế này chứ!”
“Sao lại có người độc ác đến thế.”
Tôi nhìn đám bình luận ác ý đó, rồi tắt màn hình.
Không sao cả, cứ để bọn họ chửi đi, dù gì tôi cũng sắp chết rồi. Người sắp chết, đâu còn bao nhiêu sức để lo lắng về người khác.
Dù gì phần lớn những lời bọn họ chửi rủa cũng là sự thật mà.
Tôi thực sự độc ác, chỉ vì một cái kẹp tóc mà đánh em gái.
Lỗi là ở tôi không biết tốt xấu, không chấp nhận lòng tốt của Tống Noãn. Nó nói: “Chị ơi, cái kẹp tóc này chị đã đeo nhiều năm rồi, đã cũ rồi, em mua cho chị cái mới.”
Khi nó đưa tay gỡ cái kẹp tóc trên đầu tôi xuống, phản ứng đầu tiên của tôi là— đó là của tôi.
Thế là tôi đưa tay đẩy nó một cái.
Trong lúc hỗn loạn, kẹp tóc đã bị nó giẫm hư.
Lúc đó tôi chỉ cảm thấy trong đầu “ù” một tiếng. Nó có tình thương của cha mẹ, sự yêu chiều của anh trai, sự nuông chiều của bạn trai.
Nhưng tôi chỉ có mỗi cái kẹp tóc hoa trà này.
Một cậu thiếu niên đã làm việc suốt cả mùa hè để tặng tôi món quà cho lễ trưởng thành. Giờ đây cũng đã bị nó đạp nát.
Đó là thứ thuộc về tôi, từ nhỏ đến lớn đó là món đồ hiếm hoi thật sự thuộc về tôi.
Khi tôi tỉnh lại thì đã tát nó một cái.
Xung quanh đã có người bắt đầu tụ tập.
Tôi chỉ cảm thấy cổ họng đau rát, ho sặc sụa, trong cơn hoảng loạn tôi đã chạy trốn.
Điện thoại cứ đổ chuông mãi, nghe mà phiền lòng.
Tôi bắt máy: “Tống Nhiên, xin lỗi Noãn Noãn cho tử tế, anh sẽ giúp em đăng thông báo giải thích trên mạng.”
Tôi cười khẩy, dù sao tôi cũng không hối hận vì đã đánh nó: “Em đâu có sai, tại sao phải xin lỗi. Với lại, Tống Tân Từ, anh là anh của Tống Noãn, chứ không phải của em.
Anh đi an ủi em gái của mình đi, đừng có phiền em.”
“Em đang nói cái gì vậy, em ấy mua quà cho em, chẳng lẽ mua sai sao.”
Tống Noãn lúc nào cũng đúng, vì thế lần nào cũng là tôi nói xin lỗi.
Nhưng lần này, tôi không nghĩ mình sẽ xin lỗi nó.
Tôi ho ra một búng máu nhuộm đỏ cả bông trà trắng.
Vụ hỏa hoạn sáu năm trước đã để lại thương tổn nặng nề ở phổi của tôi.
Đã gắng gượng suốt những năm qua, giờ thì không thể cứu vãn nữa.
2
Đó là ngày thay đổi cuộc đời tôi.
Khi khói dày đặc bốc lên, không biết ai đã hét lớn “Cháy rồi!”
Đám đông đột nhiên như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, nháo nhào hoảng loạn.
Mọi người vội vã chạy về phía lối thoát hiểm. Tôi nhìn quanh nhưng không thấy anh trai và Tống Noãn, tôi nhớ là đã thấy nó đi vào phòng nghỉ, vì vậy tôi lội ngược dòng người tiến về phía đó.
Một tiếng thét vang lên bên tai, tôi đẩy cửa ra và nhìn thấy một cây cột sắp đổ xuống người nó.
Chẳng kịp suy nghĩ, tôi lao tới và đẩy nó ngã xuống, cây cột đang cháy đổ sập xuống lưng tôi, khiến tôi choáng váng suýt ngất đi.
“Noãn Noãn!” Tôi nghe thấy một tiếng kêu hoảng hốt từ phía sau.
Là anh trai, anh đã tìm thấy chúng tôi.
“Anh ơi, cứu em.” Tống Noãn sợ hãi lao vào lòng anh trai, nước mắt giàn giụa.
“Cháy rồi, mau chạy thôi.” Anh ta vội vã bế Tống Noãn đã mềm nhũn vì sợ hãi chạy ra ngoài.
“Anh ơi!” Tôi gọi anh ta, anh ta khựng lại một chút nhưng không quay đầu.
Chân tôi bị đè chặt, tôi không thể nhúc nhích được.
Tôi nhìn anh ôm Tống Noãn chạy đi trong sự hối hả, thậm chí anh ta còn không thèm liếc nhìn người em gái còn lại của mình.
Hôm nay là tiệc mừng tốt nghiệp của tôi và Tống Noãn, chúng tôi đang ở tầng sáu khách sạn, mọi người đều chạy thoát, chỉ có tôi bị lãng quên.
Ý thức của tôi ngày càng mờ nhạt, tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình.
Rất lo lắng, rất quan tâm. Là ai? Liệu có phải là anh trai quay lại không? Hay là mẹ?
Trong ký ức, có một thiếu niên dùng mu bàn tay lau vết máu trên mặt và nói: “Đã hứa với nhau rồi mà Tống Nhiên, chúng ta phải cùng nhau.”
Tôi ho mạnh và mở mắt ra.
“Tống Nhiên, cậu phải cố gắng sống sót nhé.” Giọng nói bên tai và âm thanh trong ký ức hòa làm một.
“Giản Sinh, sao cậu lại ở đây?” Mở miệng ra mới phát hiện giọng nói của mình khàn đặc, không giống giọng của mình nữa.
Cậu ấy cười nhạt: “Hừ, nếu ông đây không đến thì cậu đã một mình chết vất ở đây rồi.”
“Xin lỗi cậu nhé, tôi đã hứa sẽ cùng chết với cậu.” Làn khói dày đặc xông tới khiến tôi ho càng thêm dữ dội.
Tôi nghe thấy cậu ấy nghiến răng chửi rủa: “Đồ ngu.”
Cậu ấy gỡ mặt nạ phòng độc của mình rồi đeo lên mặt tôi, cõng tôi bò trên mặt đất để thoát ra ngoài.
“Phải giảm cân đi đồ ngốc.”
Phổi tôi như bị thiêu đốt, đau đớn đến mức tôi không còn sức mà mắng lại cậu ấy nữa.
“Tống Nhiên, hôm nay cậu ăn mặc rất đẹp đó.”
“Tống Nhiên, chúc mừng sinh nhật.”
Giọng nói của anh ngày càng nhỏ.
Đồ ngốc, cứ như thế này cậu cũng sẽ chết mất. Cậu ấy đưa cho tôi một chiếc kẹp tóc hoa trà:
“Tống Nhiên, phải sống tiếp nhé.”
3
Trần nhà trắng xóa lọt vào tầm mắt của tôi, trong không khí còn phảng phất mùi thuốc sát trùng.
Tôi mở miệng muốn gọi người, nhưng cổ họng đau rát khiến tôi không thể nói nên lời.
Người thân của bệnh nhân giường bên cạnh thấy vậy nên đã giúp tôi gọi bác sĩ.
“Cổ họng của cô không vấn đề gì lớn, chỉ bị tổn thương do ngạt khói, nghỉ ngơi vài tháng sẽ khỏi. Nhưng phổi của cô khá nghiêm trọng, sau này phải chú ý chăm sóc, còn về chân của cô…”
Bác sĩ nói đến đây thì cau mày, ánh mắt đầy thương cảm nhìn tôi, “Vết bỏng trên da rất nặng, sau này chắc chắn sẽ để lại sẹo lớn. Nếu có điều kiện, tôi khuyên cô nên làm phẫu thuật ghép da.”
Tôi lấy điện thoại ra và gõ chữ: “Cảm ơn bác sĩ, còn gia đình tôi thì sao?”
“Bọn họ không bị thương gì cả, chỉ có em gái cô đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt trên lầu.”
Tôi gật đầu và viết thêm câu cảm ơn. Sau đó hỏi tiếp: “Còn Giản Sinh? Cậu ấy sao rồi?”
“Cái này tôi cũng không rõ, về sau cô có thể hỏi đội cứu hỏa.”
Đau quá, khắp người đều đau. Hít thở cũng đau, vết thương trên chân cũng đau.
Tôi nhắn tin cho anh trai và mẹ, báo rằng tôi không sao, đang nằm ở phòng bệnh dưới lầu, hiện tại không tiện đi lại, mong họ đến chăm sóc tôi.
Cả ngày trôi qua, vẫn không có ai đến thăm tôi.
Thật ra trong lòng tôi cũng không buồn lắm, từ trước đến giờ luôn như vậy, chỉ cần có sự lựa chọn giữa tôi và Tống Noãn, người bị bỏ rơi luôn là tôi.
Ít nhất họ đã đóng viện phí cho tôi, đúng không?
Vì vết thương ở chân, tôi không thể tự mình đi vệ sinh. Một chị y tá thấy vậy nên đã giúp đỡ tôi.
Cô ấy không nhịn được mà lẩm bẩm: “Cha mẹ gì mà kỳ lạ thế, rõ ràng là sinh đôi, sao một đứa thì được cả nhà chăm sóc hết mực, còn một đứa bị thương nặng thì chẳng ai quan tâm.”
Tôi không thể nói được, chỉ có thể cười cảm kích với cô ấy.
“Bạn trai của cô ấy ngày nào cũng đem đồ bổ đến, còn cô thì ngay cả uống nước cũng khó.”
Tôi ngỡ ngàng, bạn trai? Ý cô ấy là Chương Hạc Xuyên, người bạn thanh mai trúc mã của tôi, nhưng giờ trong mắt cậu ta cũng chỉ có nó thôi.
Một tuần sau, cuối cùng tôi cũng có thể nói chuyện. Và đến hôm đó gia đình tôi mới xuất hiện trước mặt tôi.
Mẹ tôi trông tiều tụy đi nhiều, dưới mắt anh trai cũng có quầng thâm.
“Tống Nhiên, con hãy cứu em gái con đi, mặt của nó bị bỏng nặng. Hai đứa là sinh đôi, con có thể hiến da cho nó mà.”
Giọng bà đầy vẻ xót xa.
Lồng ngực tôi tức nghẹn. Tôi đã chẳng còn mong đợi gì ở họ. Nhưng ánh mắt đầu tiên bà nhìn tôi không phải quan tâm, mà là để lấy da của tôi.
“Mẹ, nhưng chân con cũng bị bỏng mà.”
Giọng nói của tôi khàn đặc và thô ráp.
Bà lướt mắt nhìn khắp người tôi:
“Không sao cả, bác sĩ nói da ở lưng con vẫn dùng được.”
Tim tôi như bị đâm bởi hàng ngàn mũi kim.
“Nhưng tại sao nó không dùng da của chính mình?”
“Tống Noãn có cơ địa sẹo lồi, nó sẽ để lại sẹo. Còn con, Tống Nhiên, con từ nhỏ đã rất mạnh mẽ.” Tôi mạnh mẽ, nhưng những ngày này, đau đớn đến nỗi tôi phải cắn chặt răng, nước mắt mồ hôi ướt đẫm gối.
Ý định từ chối quá rõ ràng, sắc mặt mẹ tôi thay đổi.
Giọng bà trở nên gay gắt: “Sao con có thể ích kỷ đến thế, con muốn em gái mình bị hủy hoại dung nhan sao?”
Anh trai bước đến đỡ tôi: “Nhiên Nhiên, từ nhỏ Noãn Noãn đã mơ ước trở thành diễn viên múa. Bây giờ mặt nó bị thương nên đã chịu đả kích rất lớn. Em giúp nó một lần này thôi, có được không?”
Phổi tôi đau như muốn nổ tung. Sự cố hít phải khói độc đã để lại di chứng nặng nề.