Tôi Là Nữ Chính Trong Truyện Ngược - Chương 3
Chỉ tiếc Ngụy Minh Dao đã có người yêu môn đăng hộ đối, anh ta không hề có cơ hội nên đến tìm tôi trò chuyện an ủi.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu về việc sẽ phơi bày sự thật này như thế nào sau khi qua đời.
Chưa kể lúc chết, cho dù tôi còn sống, tôi cũng chẳng nhớ gì về chuyện này, cho dù anh ta có đối mặt tôi mà truy vấn, tôi cũng chỉ có thể bối rối đáp lại.
Sau đó tôi đã nghĩ đến, chắc trong đống di vật của tôi có thứ gì để anh ta nhận ra được thân phận của tôi.
Bây giờ thì tôi đã biết, thì ra là nó.
Cho nên mới đáng nói, đến đồ vật như vậy còn nhớ rõ, vậy tại sao lại không hỏi tên?
À, cũng không phải.
Bởi tôi đã đổi tên rồi.
Nhưng tôi vẫn phải giả vờ, tôi nghi ngờ nhìn anh ta, có chút cảnh giác.
“Trả lại tôi.” Tôi nói: “Đừng động vào đồ của tôi.”
Anh ta đưa lại dây chuyền cho tôi, cần thận hỏi: “Em có còn nhớ, trước đây em đã giúp đỡ một cậu bé không?”
“Lúc đó em đã nói: muốn chết thì tùy ý lúc nào cũng được, cũng không cần thiết bắt buộc là hôm nay, đừng chết trong địa bàn của tôi.”
Tôi nhìn anh ta trông giống như một kẻ ngốc.
Trong lòng thầm phàn nàn với hệ thống: “Ngươi gọi đây là đang chữa bệnh à?”
Hệ thống nói: “Chắc chắn ban đầu không phải như thế này, do cô từ nhỏ đã không đi theo cốt truyện! Cô đã làm thay đổi rất nhiều, ngay cả nhân vật Ngụy Dịch Triển cũng không còn cảnh diễn nào nữa.”
Được rồi…
Nhưng lại là tên chết tiệt Du Dương, thật hiếm thấy nha.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, tiếp tục nghe anh ta nói.
“Vậy thì hôm nay chúng ta ra ngoài chơi đi, chuyện này ngày mai lại nói cũng được. Anh vẫn nhớ tới câu nói này, nó đã giúp anh vượt qua rất nhiều đêm dài, khi còn nhỏ anh luôn nghĩ em thật đẹp trai, khi đó, em cũng đeo dây chuyền như thế này.”
“Em nói rằng, cái này tượng trưng cho bình an.”
Đẹp trai? Tôi chỉ thấy thật kiêu ngạo.
Anh ta nhẹ giọng hơn rất nhiều và nói: “Nhưng em đã thay đổi rất nhiều so với khi đó.”
“…”
Im lặng một chút, tôi trả lời: “Nếu không thay đổi, rất khó sống ở Ngụy gia.”
Du Dương ôm chặt tôi vào lòng, nghẹn ngào xin lỗi.
“Xin lỗi, xin lỗi, anh luôn cho rằng, Ngụy Minh Dao rất giống với những gì anh đã tưởng tượng sau khi lớn em lên trông như thế nào, sẽ tự tin như vậy. Anh xin lỗi vì đã không tìm em sớm hơn, không nhận ra em sớm hơn, sau đó vẫn…”
“Em quá mạnh mẽ, cũng không ỷ lại anh, khiến cho anh lơ là, khiến em đã phải chịu rất nhiều đau khổ.”
Đột nhiên, anh ta nói khiến tôi kinh ngạc.
“A Thư, chúng ta kết hôn đi.”
Tôi chỉ muốn anh ta áy náy một chút mà thôi: … Anh ta đang làm gì vậy?
16.
Tôi tất nhiên từ chối anh ta rồi nói: “Anh đang đùa đấy à?”
Có phải anh ta đã quên là chúng tôi đã chia tay rồi không?
Coi tôi như người thay thế, cũng không phải tôi thích cư xử hòa nhã, tôn trọng người khác thì còn gì để nói nữa?
“Anh sẽ không nghĩ rằng chúng ta nên giải quyết tất cả hiểu lầm, sau đó cuối cùng hai người lại quay lại mà ôm nhau khóc nức nở đó chứ?”
Tôi ho nhẹ hai tiếng, sau đó càng ngày càng nghiêm trọng tới mức nôn ra máu.
“Anh xin lỗi, em đừng tức giận, anh sẽ không nhắc, không nhắc tới nữa.”
Anh ta vội vàng lau máu giúp tôi, còn giúp tôi bấm chuông.
Khi đó tôi không thể kiềm chế được mà bật khóc.
Tôi chỉ cảm thấy mơ hồ, cũng cảm thấy không còn tình cảm sâu nặng, cũng không buồn bã tới mức như vậy.
Đúng lúc đó hệ thống giải thích thắc mắc của tôi:
“Cô không nhớ lúc trước chúng ta đã nói gì ư? Ngụy Minh Dao không nhớ chuyện này nhưng anh ta lại nghĩ do cô ấy là người lương thiện nên không cần người khác báo đáp lại mình.”
“Ngụy Thư, cô chính là kiểu người trong tưởng tượng của anh ta.”
Nó nói như vậy giống như tôi nên tự hào vì được Du Dương chấp nhận.
“Ừ nhưng nếu như vậy thì sao nào?” Tôi lạnh lùng nhìn Du Dương đang tỏ ra thâm tình:
“Tôi là người như thế nào, có liên quan gì, tôi chỉ muốn sống mà thôi.”
Tôi nhìn chiếc nhẫn của mẹ, hiếm hoi mà nhớ về bà ấy.
“Khi bà còn sống, bà nói với tôi chỉ cần sống sót, luôn luôn sẽ có chuyện tốt xảy ra. Bà là người lạc quan tới mức mù quáng, nhưng tôi có thể hiểu được bà, khi quá khổ cực, người ta luôn phải cho bản thân một chút hy vọng.”
“Nhưng hiện tại tôi không có cách nào thừa hưởng được cách nghĩ của bà ấy, sau khi từng người họ rời đi, tôi chỉ cảm thấy cuộc sống của tôi có thể nhìn rõ từ đầu đến cuối, mỗi lần tôi cho rằng mình bước được ra ngoài rồi, thực tế sẽ nói với tôi: Không có.”
“Tôi có thể chế.t bất cứ lúc nào, kể cả ngày mai, nếu không nghĩ như vậy, tôi không thể sống nổi. Nhưng cậu nói với tôi, tất cả những gì tôi trải qua là bởi vì tôi là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết ngược tâm, tôi phải trải qua tất cả, tất cả thống khổ, đều chỉ có lời giải thích đặc biệt này.”
“Kể cả như vậy cũng không đủ, tôi không móc tim móc phổi ra ngoài, các người vẫn sẽ cảm thấy tôi chưa đủ lương thiện, loại tình huống này, tôi tốt hay xấu, hay là người như thế nào thì có liên quan gì sao?”
“Hệ thống, cậu nói tôi biết, tôi thật sự… là người như thế nào?”
Im lặng hồi lâu, nó nói với tôi:
“Ngụy Thư, cô là người tốt nhất tôi từng gặp.”
“Thật đó.”
17.
“Tôi không muốn lãng phí ngày cuối cùng ở đây, lãng phí ở chỗ họ.”
Nửa đêm, nhờ có hệ thống giúp đỡ, tôi đã có thể rời khỏi bệnh viện một cách thoải mái hơn rất nhiều.
Thành thật mà nói, tôi thấy giật mình khi nó đáp ứng yêu cầu của tôi một cách đơn giản như vậy.
Suy cho cùng, đối với nó, khoảng thời gian tôi ở trong bệnh viện là cơ hội tốt để đỡ cảm thấy áy náy.
Thế giới tàn ác này vẫn có quy luật của nó, bất luận như thế nào, nữ chính nhất định phải xinh đẹp.
Dù bị bệnh cũng là người đẹp bị tiều tụy vì bệnh.
Cũng may như vậy, ít nhất khiến cho tôi trông giống một người bình thường, dù cho bắt taxi, người khác cũng sẽ không hỏi nhiều.
Trái lại, tôi cảm thấy thế giới này đang “che giấu” sự cưỡng chế của nó.
Đến người ngoài ngành như tôi cũng biết, bệnh của tôi rất kỳ lạ, nó chuyển biến quá nhanh.
Cũng không thể để tôi chế.t trong một đêm.
Có lẽ có thể đoán ra, thời gian của tôi trên thế giới này không còn lâu nữa.
“Đây là nhà bà ngoại của tôi.” Tôi vừa nói vừa mở cửa nhà:
“Sau khi mẹ tôi phát hiện ra mình là người thứ ba, bà đã trốn về đây, thật thú vị khi nói, không quan trọng tuổi tác là bao nhiêu, những ai đã trải qua tình yêu sẽ đều nếm trải đau khổ, phản ứng đầu tiên đều là về nhà tìm mẹ.”
Ngoại trừ không có gas, điện nước đều có thể dùng, tôi bật đèn, trang trí bên trong vẫn như trước, tôi đã đặc biệt căn dặn không được tùy ý di chuyển đồ trong nhà.
Khi tôi không có tiền thì sẽ tự mình dọn dẹp, đợi tới lúc có tài sản sẽ có thể thuê người dọn dẹp định kỳ.
“Mẹ tôi trước khi chế.t đã gửi tôi tới Ngụy gia, bà cảm thấy cho dù như thế nào cũng sẽ không thể khó khăn hơn trước.” Tôi ngồi xuống Sofa, nép mình vào trong và nói:
“Bà ngoại rất yêu bà ấy, bà ấy cũng yêu tôi, vì vậy bà ấy không biết, gia đình có thể làm tổn thương người khác mà không cần lý do, người nhà có thể như sợi dây xích giam cầm người ta cả đời.”
“Những ngày bị nhốt trong bệnh viện, ban đầu tôi định đi tìm bà ngoại, nhưng tôi không tới, không có cách nào tới được.”
“Tối hôm đó bà đã đợi tôi ở đây rất lâu, đại khái như vậy, bà đợi tôi tới khi bà mất.”
“Sau khi bị ngã đập đầu dẫn tới xuất huyết não.”
“Bà nằm trên đất một lúc lâu, mấy tiếng sau thì bà mất.”
“Nếu đối với các người mà nói. Bọn tôi đều chỉ là nhân vật có thể kiểm soát, những chuyện tôi đã trải qua chỉ là một đoạn nội dung của cốt truyện, các ngươi có thể kiểm soát mọi thứ, vậy có thể cho tôi biết điều này được không?
Tôi bình tĩnh nói: “Trong mấy tiếng cuối đời, bà có ý thức không, bà có đau khổ không và… bà đã nghĩ gì?”
Bà đã nghĩ những gì? Trong lòng bà như thế nào? Bà có oán trách tôi đã không đến kịp để cứu bà, hay là lo lắng cháu ngoại bảo bối của bà tại sao không đến?
Một lúc lâu, nó, không, là hắn, khóc nói rằng:
“Xin lỗi!” Hắn nói “Xin lỗi, Ngụy Thư, tôi không biết.”
18.
Cuối cùng tôi chỉ thở dài: “Vậy à.”
Cũng… không tính là ngoài ý muốn.
Phản ứng của tôi khiến nó khóc to hơn.
Nhưng chỉ cần nói một câu “ồn ào quá”, liền không còn bất cứ âm thanh nào nữa.
Không biết có phải nó đã dùng tay để tắt âm thanh đi không.
Nhưng đáng tiếc, thanh tịnh, nó cũng chỉ im lặng được một lúc.
Có tiếng gõ cửa, tôi cũng không muốn để ý, ai lại gõ cửa một căn nhà quanh năm không có người ở vào lúc này?
Tuy nhiên, người ngoài cửa gõ mấy lần đều không có kết quả, liền gọi tôi.
“Ngụy Thư, mở cửa.” Nguỵ Tu Thành nói: “Cùng tôi về bệnh viện đi.”
Vừa mở cửa đã nhìn thấy Nguỵ Tu Thành chống nạng đứng ở cửa.
Tòa nhà này là khu dân cư cũ, không có thang máy, chân không tiện, vậy mà anh ta lại đến đây một mình?
Có hệ thống ở đây, không ai có thể nhận ra tôi đã mất tích.
Anh ta có thể phát hiện ra, chỉ có thể do anh ta vốn đã đến gặp tôi vào thời điểm này.
Sau khi tôi chìm vào giấc ngủ.
“Sao anh lại tìm được tới đây?”
Tôi tự đi vào nhà và nép mình vào một góc sofa.
“À, anh biết chuyện rồi?”
Đúng rồi, tất nhiên là anh ta có thể điều tra ra những thứ này, vì vậy sau khi tôi chết, tòa nhà này đã được anh ta mua lại.
Trong ánh mắt trêu chọc của tôi, anh ta chống nạng bước vào nhà.
“Cho nên anh cũng đã biết, vào ngày Ngụy phu nhân tự sát, cha anh thực sự không đến gặp chúng ta phải không?”
Khi biết được toàn bộ câu chuyện về mối tình đầu của Du Dương, tôi cũng từ hệ thống tìm ra nguyên nhân khiến Ngụy Tu Thành hận tôi nhiều năm như vậy.
Lúc mẹ tôi còn sống, tôi vẫn chưa trở về Ngụy gia, vào ngày sinh nhật của tôi và Ngụy Minh Dao, Ngụy Dịch Triển đã thất hứa không về nhà.
Việc này vượt qua giới hạn chịu đựng của Nguy phu nhân, sau khi cho hai con ngủ, bà đã tự sát tại nhà.
Hậm hực chất chứa trong lòng đã lâu, còn thêm tính đa nghi, bà tin chắc Nguỵ Dịch Triển vẫn chưa về nhà là do có người phụ nữ khác bên ngoài.
Nhưng sự thật là Ngụy Dịch Triển tạm thời có một việc rất quan trọng cần giải quyết, chỉ là xã giao đơn thuần.
Sự xuất hiện của tôi đã khiến Ngụy Tu Thành tin rằng vào ngày Ngụy phu nhân qua đời, Ngụy Dịch Triển đã ở bên tôi tổ chức sinh nhật cho đứa con riêng của ông ta.
Anh ta thậm chí còn không nghĩ tới, nếu Nguỵ Dịch Triển thực sự coi trọng tôi, tại sao ông ta lại để tôi bị bắt nạt lâu như vậy?
Chuyện ở Ngụy gia, ông ta không phải không biết, nhưng để duy trì mối quan hệ cha con, ông ta đẩy tôi đến chỗ Ngụy Tu Thành làm bia đỡ mà thôi.
Tay cầm nạng của Nguỵ Tu Thành hơi run lên.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy thật vô vi: “Thật buồn cười, anh muốn biết chuyện gì là có thể điều tra ra ngay à.”
Một đứa trẻ mất mẹ, mù quáng đi trả thù một đứa trẻ cũng mất mẹ.
Cho dù anh ta không muốn cúi đầu đi tìm hiểu, vậy tại sao lại không hỏi tôi? Thực sự chỉ cần mở miệng thôi mà.
“Tôi… Anh trai sẽ bù đắp cho em.” Nguỵ Tu Thành nói: “Nhưng bây giờ, cùng anh quay về trước đã.”
Tôi nhìn anh ta với vẻ thích thú nói: “Anh trai? Hả, anh không thực sự nghĩ rằng những ước muốn đó là sự thật đấy chứ?
Tôi thản nhiên nói: “Đều là tôi lừa anh, đều là giả vờ cả, dù sao thì tôi cũng muốn sống. Anh chẳng lẽ không thấy là tôi rất muốn anh chết sao?”
Những chuyện đó chỉ là vô tình, không muốn để anh ta biết, những mong muốn giấu sâu tận đáy lòng, anh ta cho nó là thật hay sao?
Nhưng nếu anh ta nghĩ về những việc mình đã làm, chọn ra một hai điều rồi cẩn thận nhớ lại, anh ta có lẽ cũng sẽ không tin.
“Vậy tại sao bây giờ em lại nói cho tôi biết?”
Tôi không chút do dự nói: “Bởi vì tôi sắp chết, tôi không muốn anh lúc nào cũng nghĩ đến tôi, sẽ rất phiền.”
“Nhưng lúc tôi thực sự sắp chết, em đã cứu mạng tôi.” Giọng điệu của anh ta có chút cô đơn.
“À, không còn cách nào khác, tôi muốn làm người tốt thôi. Nếu không phải anh, tôi cũng sẽ làm như vậy.
Chẳng thà nói đó là anh nên tôi mới do dự thì đúng hơn.”
Tôi nhún vai. “Đáng tiếc, người tốt không phải lúc nào cũng sống lâu.”
19.
Anh ta dường như bị một câu nói của tôi hạ gục, buông nạng xuống, lảo đảo đến bên tôi, giọng gần như cầu xin:
“Không phải em nói em muốn sống sao? Từ giờ trở đi không cần phải giả vờ nữa, em muốn thế nào thì làm thế đó, có được không? Về với tôi đi, tôi xin em đó.”
Anh ta muốn chạm vào tay tôi nhưng đột nhiên rút lại.
“Xin em, hãy tiếp tục sống.”
“Nếu như hận tôi mà khiến em sống được lâu hơn thì em cứ hận tôi cũng được, muốn trả thù tôi cũng không sao, nhưng trước hết em phải sống tiếp, được không?”
Thật là chân thành tha thiết quá đi, chỉ có điều lòng tôi không hề dao động dù chỉ một chút.
“Đây là điều mà các người muốn sao?” Tôi hỏi hệ thống, chẳng qua là lần này tôi hỏi thành tiếng, “Tôi mất đi người thân, sức khỏe, thậm chí cả mạng sống lại là vì điều này sao?”
Ngụy Tu Thành sửng sốt, anh ta nghe không hiểu tôi đang nói cái gì, có lẽ cho rằng tôi phát điên rồi.
Không nhận được câu trả lời của hệ thống, tôi bật cười, ban đầu là cười rung người, sau đó không tự chủ được mà cười ha ha, tôi cười quá độ đến mức nôn ra máu, chảy nước mắt.
“Chẳng lẽ tôi lại không muốn sống sao? Tôi đã rất cố gắng để mà sống, tại sao tôi lại phải chế.t?”
“Dựa vào đâu… Tôi phải chế.t vì sự thương cảm vô dụng và tình yêu thương muộn màng của họ!”
Sắc mặt anh ta liền thay đổi lớn, lấy điện thoại ra gọi người lên lầu, giọng điệu vô cùng hoang mang.
Sau khi cúp điện thoại, anh ta nắm chặt tay tôi, liên tục xin lỗi.
Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…
Tiếng xin lỗi của anh ta, ồn chết đi được.
Tôi tùy ý dựa vào anh ta, hai người chúng tôi, một bệnh một tàn, nhìn thật khôi hài.
Giọng tôi nhẹ đến nỗi tưởng như sắp vỡ tan:
“Tôi, muốn sống tiếp…”
Mãi cuối cùng tôi đã nghe được câu trả lời mà tôi mong muốn:
“Được, tôi giúp em.”
20.
Hệ thống đã biến mất, nhưng tôi, vẫn tiếp tục sống.
Tôi rất biết ơn nó, đồng thời, cũng cảm thấy có chút áy náy.
Dù sao thì cũng đã lợi dụng nó mà.
Từ khi biết bệnh của mình không thể chữa khỏi bằng y học hiện đại, mọi việc tôi làm, đều là tìm cách khiến nó buông lỏng cảnh giác và khơi dậy sự đồng cảm của nó.
Còn về Du Dương và Ngụy Tu Thành?
Thứ vô dụng.
Như tôi đã nói, mọi sự hối tiếc, cảm thông và yêu thương sau khi tôi chết đều chẳng có giá trị gì đối với tôi.
Cho dù là sự đồng cảm của hệ thống.
Nhưng nếu trước khi tôi chế.t, có lẽ, nó có thể làm được điều gì đó cho tôi.
Sự thật chứng minh, tôi cược thắng rồi.
Sau khi hệ thống biến mất, hộp thư của tôi nhận được một tin nhắn, nó nói với tôi, nó quyết định để nhiệm vụ lần này thất bại, chủ hệ thống đã đóng lại quyền hạn của thế giới này, sẽ không có hệ thống nào khác quay lại nữa, nội dung cốt truyện đã không còn tồn tại, nữ chính trong tiểu thuyết ngược tâm cũng vậy.
“Đáng lẽ tôi phải nghĩ đến điều này sớm hơn, cô là một người sống sờ sờ như vậy, cho nên mới thoát khỏi nội dung cốt truyện, bởi vì cô vốn dĩ không phải là NPC gì.’’
“Ngụy Thư, cô là người tốt nhất tôi từng gặp, tôi hy vọng cô sống lâu trăm tuổi, nhưng tôi lại không có cách nào khống chế, cũng chẳng ai có thể kiểm soát được cô nữa, dùng cách nói của nhân loại để nói…”
“Ngụy Thư, tôi cầu nguyện cho cô sống lâu trăm tuổi.”
Máy bay sắp cất cánh, tôi tắt điện thoại.
Nhìn bản thân mình phản chiếu qua cửa sổ, tôi nhẹ nhàng chạm vào mặt dây chuyền trên cổ, không khỏi nghĩ tới lời nói ngày hôm đó của Ngụy Tu Thành.
“Nếu như hận tôi mà khiến em sống được lâu hơn thì em cứ hận tôi cũng được.”
Nhưng mà, Ngụy Tu Thành, động lực để tôi sống tiếp tuyệt đối không phải bởi vì hận.
Chỉ là rất lâu về trước, cũng có một người vô cùng nghiêm túc mà cầu nguyện cho tôi sống lâu trăm tuổi.
Lúc đó tôi vẫn chưa phải là Ngụy Thư.
Miễn là còn sống, rồi cũng sẽ gặp được những chuyện tốt đẹp, phải không, mẹ?
21.
Bây giờ nghĩ lại, Ngụy Tu Thành vẫn cảm thấy hôm đó thật nguy hiểm.
Nhưng may mắn thay, cuối cùng chỉ bị hoảng sợ mà thôi, Ngụy Thư vẫn sống sót.
Hơn nữa, như một phép lạ, cơ thể vốn đã kiệt sức của tôi ngày càng khỏe hơn. Mọi thứ dường như đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Chỉ là, đôi lúc, anh ta lại nghĩ về ngày mà anh ta tìm tới tôi.
Anh ta nhớ rõ ràng tôi đã nói rất nhiều, nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, anh ta lại không nhớ được gì cả.
Những lời nói đó, những ký ức đó như bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.
Cuối cùng, anh ta chỉ nhớ được một câu: “Tôi muốn sống.”
Ba chữ này giống như một chiếc búa nặng đập mạnh vào trái tim anh ta, khiến anh ta dù muốn quên cũng không thể quên được.
Du Dương thường đến bệnh viện thăm tôi, chỉ cần tôi gọi sẽ luôn có mặt ngoan ngoãn phục tùng.
Ngày nọ, anh ta nghe Ngụy Thư hỏi anh ta, trong hoàn cảnh nào anh ta sẽ cảm thấy một người là người tốt nhất mà anh ta từng gặp.
Ngữ khí Du Dương kiên định nói: “Khi người này là em.”
Tôi chỉ cười nhạt: Sai rồi, là do gặp quá ít người.”
Âm thanh rất là vui vẻ.
Sau đó, tôi hoàn toàn biến mất.
Thay vào đó, đã để lại một lá thư cho anh ta.
Bên trong viết, tôi đã bỏ trốn với một trăm vạn mà anh ta đã đưa, còn có, vì sao tôi biết chỉ cần giở chút thủ đoạn, khơi dậy sự thương tiếc và cảm giác tội lỗi của anh ta thì cuộc sống của tôi có thể tốt hơn rất nhiều, nhưng tôi lại không nói gì và để mặc anh ta bắt nạt tôi.
Ồ, anh ta nghĩ câu này nên được nhắc lại.
“Tất nhiên vì cả đời cầu xin lòng thương xót như chó vẫy đuôi mừng chủ dưới bàn tay của các người đã khiến tôi căm hận đến nỗi muốn chế.t đi. Cho nên tôi đã phải cố gắng nhẫn nhịn và bỏ chạy khi tiết kiệm đủ tiền. Cảm ơn các người đã tài trợ.”
Phía dưới chính là một nhân vật chibi đang giơ ngón tay giữa.
Anh ta biết Ngụy Thư luôn tiết kiệm, lại không ngờ là vì điều này.
Có lẽ bây giờ tôi đã ở trên máy bay rồi.
Ngụy Tu Thành đọc xong không hề tức giận, thậm chí còn bật cười thành tiếng.
Ngụy Thư không dễ dàng bộc lộ cảm xúc trước mặt anh ta, anh ta biết rất rõ nguyên nhân, anh ta không quen nhìn thấy tôi vui vẻ.
Mọi nguồn hạnh phúc của tôi sẽ dễ dàng bị anh ta phá hủy.
Theo thời gian, tôi trở thành một người vô cảm.
Trong thư tôi đắc ý, tươi mát và sống động như vậy là điều anh ta chưa từng thấy trước đây.
Du Dương đến gặp anh ta, anh ta cũng nhận được một lá thư.
Trong thư, tôi dùng những từ ngữ cực kỳ chi tiết để phân tích lý do tại sao tôi không thích, thậm chí hơi ghét Du Dương, dài tới hai nghìn từ.
Tôi biết cách giết vào tâm lý của người khác.
Hóa ra, cảm giác áy náy của họ gì chứ, tôi căn bản quan tâm chút nào.
Khi lợi dụng xong thì bỏ chạy, thật vô tâm.
Du Dương muốn biết tung tích của Ngụy Thư, nhưng lại bị Ngụy Tu Thành bắt về.
Thứ rác rưởi, cậu với tới ai chứ?
Nhiều năm sau, anh ta gặp một đối thủ trong kinh doanh, liên tục lấy mất những khách hàng lớn mà công ty anh ta nhìn trúng, làm nhân viên cấp dưới của anh ta phải đau đầu.
Tuy nói ai giỏi thì kẻ đó sẽ giành được thứ mình muốn, nhưng làm như này cũng quá ngang ngược và vô lý rồi.
Anh ta nghe nói người làm được điều này chính là giám đốc mới được chuyển từ chi nhánh về trụ sở chính, ban đầu muốn nói, xem có thể mời được người đó tới làm cho mình được hay không, nhưng khi nhìn thấy người, anh ta biết điều đó là không thể.
Ngụy Thư đã nhiều năm không trở lại, bây giờ thay đổi rất nhiều.
Khỏe mạnh hơn và dường như yêu bản thân mình hơn.
Hắn nghe người khác gọi tôi là “Chị An An.”
Nhìn ra được cô ấy đang sống rất tốt.
Ngược lại Du Dương suốt ngày ngơ ngơ ngác ngác, nghe nói anh ta còn tìm vài người để thay thế tôi, đúng là thứ không có tiền đồ, tôi cũng đã nói rất rõ ràng như vậy rồi.
Nhưng anh ta cũng biết, lần này mình phải thật sự nghiêm túc.
Suy cho cùng nếu không cẩn thận, công ty sẽ có thể sẽ bị tôi ép chết.
Đến lúc đó chắc cô ấy cũng chỉ nuôi một mình Dao Dao.
(Hết)