Tôi Là Nữ Chính Trong Truyện Ngược - Chương 2
8.
Có lẽ là màn diễn ở bệnh viện lần trước khiến anh ta tưởng rằng tôi đối với anh ta vẫn còn tình cảm và không thể không có anh ta.
Được rồi, hệ thống cũng đang theo dõi, vậy thì thêm một mồi lửa nữa.
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của anh ta, tôi lộ ra vẻ chán ghét: “Thật buồn nôn.”
Vì vậy, động tác vuốt ve vì đau đớn vừa rồi lại mang ý nghĩa khác.
Sắc mặt Du Dương trắng bệch, nhưng vẫn cố giả bộ bình tĩnh, hỏi:
“Em nói gì vậy? Ngụy Thư, anh biết trong lòng em có khúc mắc, nhưng anh có thể giải thích.”
Tôi nhìn anh ta, giọng điệu nghiêm túc và chậm rãi:
“Cô ta chỉ là thế thân, làm điệu làm bộ mà thôi, náo loạn đủ rồi sẽ tự khắc quay về.”
Đương nhiên là anh ta có ấn tượng với lời mình nói ra nhưng những lời này được nói ra từ trong miệng tôi làm anh ta kinh sợ.
“Vừa rồi có lẽ anh không nghe rõ, hiện tại tôi nói lại lần nữa, Du Dương, tôi cảm thấy anh ghê tởm, mặc kệ anh xem tôi là cái gì, cũng đừng đến tìm tôi nữa.”
“Là tôi quá ngốc, cho rằng chỉ cần tôi lấy chân thành đối đãi có thể đạt được sự chân thành của người khác.”
Nói xong, cô “vô tình” liếc mắt nhìn Ngụy Tu Thành đang bị chặn đường sau đó xoay người rời đi.
Một mũi tên trúng hai đích.
Tôi bước nhanh rời đi, vào thang máy, chuẩn bị lái xe về nhà.
Thấy có người chạy tới gần, tôi theo bản năng ấn nút mở cửa, kết quả lại chính là Ngụy Minh Dao.
Cô ấy cũng vào thang máy, nhưng cô ấy được tài xế đưa tới, chắc chắn không cần xuống bãi đỗ xe ngầm.
Vậy nên, cô ta đến là để nói chuyện với tôi.
Sau một lúc do dự một lát, cô ta nói: “Ngụy Thư, chuyện Du Dương chị không biết, nếu không chị nhất định sẽ nói cho em biết.”
Tôi nhìn cô ta, nhất thời không biết nói gì.
Ngụy Minh Dao, từ lúc hai chúng tôi sinh ra, đã định trước, thứ tôi cầu mà không được, cô ta vẫy tay là có thể có.
Nhưng cô ta nói đúng.
Tôi gật đầu, muốn nói với cô ta rằng tôi biết.
Biết cô ta cũng nhìn không quen loại hành vi này, biết cô ta khinh thường dùng phương thức này để “thắng” tôi.
Nhưng còn chưa kịp nói chuyện, thang máy rung mạnh một trận, đèn trần nhấp nháy hai cái chợt tắt.
Đột nhiên bị vây trong bóng tối, lại là loại không gian nhỏ hẹp này.
Gần như trong nháy mắt, tôi bị kéo trở lại cái đêm nhiều năm trước.
Thì ra tủ quần áo của nhà giàu thật sự có chất lượng tốt như vậy, dù thế nào cũng không mở ra được, ngay cả một tia sáng cũng không lọt vào được.
Ngay cả không khí cũng rất thấp.
Nhịp tim dần dần ngừng đập, hơi thở bắt đầu khó khăn, ảo giác ngạt thở vắt kiệt chút không khí cuối cùng trong phổi tôi.
“Ngụy Thư!” Hệ thống gọi tôi: “Cô hô hấp nhanh quá, bình tĩnh một chút, chỉ là trục trặc nhỏ, Ngụy Tu Thành đang ở bên ngoài.”
Tiếng ù tai lớn khiến tôi gần như không thể nghe rõ bất cứ điều gì.
Chỉ có ba chữ “Ngụy Tu Thành” khiến tôi vô thức run rẩy.
Thiếu niên Ngụy Tu Thành đang đứng bên ngoài thang máy.
“Ngụy Thư, đứa con riêng như cô làm sao xứng cùng Dao Dao đón cùng một ngày sinh nhật.”
“Tôi tuyệt đối không cho phép cô ăn mừng sinh nhật để nhắc nhở em ấy về những gì mà cha em ấy đã làm.”
9.
“Có chuyện gì thế, sao vẫn chưa có điện?” Du Dương cố gắng kìm nén cơn giận, hỏi tiếp: “Nhân viên sửa chữa đâu?”
Giám đốc ở một bên luống cuống giải thích.
Cuối cùng Ngụy Tu Thành ra quyết định: “Đi lấy xà beng, cạy cửa ra trước đi.”
Giám đốc ngẩn người, có chút khó xử, nói: “Ngụy tiên sinh, đợi nhân viên sửa chữa sửa xong mạch điện thì thang máy có thể mở ra. Nếu như cố tình cạy mở cửa, thì không chỉ cửa thang máy sẽ bị phá hủy, mà xét đến vấn đề an toàn của thang máy, chúng tôi có thể phải…”
Ngụy Tu Thành lạnh lùng ngắt lời: “Sao thế, lo tôi không có tiền bồi thường à?”
“À…” Anh ta lau mồ hôi, lắp bắp nói, “Ý tôi không phải vậy.”
“Vậy thì còn không mau đi lấy xà beng đi.”
Người bảo đi cạy cửa là anh ta, trông thấy hành động kia của họ thì lại cau mày nhắc nhở.
“Cẩn thận một chút!” Ngụy Tu Thành nói: “Em gái tôi ở trong đó.”
Cuối cùng cũng cạy được một khe hở, dùng tay không cạy mở, thì phát hiện bên trong thang máy cũng không hoàn toàn tối đen.
Đèn pin trên điện thoại di động được bật lên, chiếu ra một tia sáng mạnh.
Bên cạnh, Ngụy Minh Dao đang giữ chặt miệng và mũi một người khác.
Biểu cảm của cô ta trông có vẻ hơi dữ tợn.
Hai giọng nói vang lên cùng lúc:
“Ngụy Minh Dao!”
“Em đang làm gì thế?”
Lúc vừa tỉnh lại, thứ tôi nghe được chính là hai tiếng thét chói tai này.
Cảm thấy khó thở, cô ấy đã nghĩ ngay đến cách giúp tôi ức chế hô hấp.
Tôi run rẩy nắm lấy cổ tay cô ấy, cố gắng nói: “Tôi không sao, cảm ơn chị.”
Khi vừa mở miệng, ngay cả tôi cũng bị giọng nói của mình làm cho hoảng sợ.
Suy yếu đến mức như thể giây tiếp theo tôi sẽ chết ngất đi.
Tôi bị một cái ôm thô bạo khác kéo đi, Du Dương ôm chặt lấy tôi, giọng nói hoảng hốt: “Ngụy Thư, em bị sao vậy? Là kẻ nào…” Giọng anh ta run run: “120, đúng rồi, gọi 120!”
Vừa nói anh ta vừa lấy điện thoại di động ra.
Có lẽ bởi vì hành động không tiện, Ngụy Tu Thành chỉ lạnh lùng nhắc nhở: “Để cô ấy qua một bên rộng rãi chút, bật đèn lên.”
Anh ta có vẻ không vui, hỏi: “Cậu không phải là bạn trai của cô ấy sao? Những chuyện như thế này còn không biết?”
Du Dương không biết, Ngụy Minh Dao cũng vậy.
Chỉ có Ngụy Tu Thành mới biết. Anh ta phát hiện ra điều này sau khi cố tình hành hạ tôi.
Du Dương sửng sốt một lát, lẩm bẩm nói: “Tôi, tôi không biết, tôi không biết lại nghiêm trọng như vậy…”
Tôi biết chắc anh ta đã nhớ ra một chuyện cách đây không lâu, lúc nhà tôi bị mất điện, tôi run rẩy gọi điện thoại cho anh ta, nhưng chỉ nhận được một câu không hề có chút cảm xúc làm hồi đáp.
“Em cũng không phải người yếu ớt như vậy, đừng có quấy rối nữa, bây giờ anh đang rất bận, chúng ta nói sau được không?”
Quá khứ của tôi không liên quan gì đến anh ta, anh ta cũng không cần phải xoa dịu bóng ma tâm lý của tôi, anh ta cái gì cũng không biết.
Với lại cũng chỉ là tối mà thôi, cố chịu đựng chờ một chút là được.
Giống như mọi thứ vẫn luôn như vậy.
Có lẽ vì chính tôi cũng không quá chờ mong vào mối quan hệ này nên cũng không quá thất vọng.
Tôi chỉ nghĩ nên thu hẹp khoảng cách, đủ để tôi không cần lo lắng những vết thương trước kia sẽ không trở thành con dao rồi đâm tôi một lần nữa.
Đến lúc đó sẽ lại giải thích cho anh ta hiểu như vậy.
Nhưng trước khi đến thời điểm đó, tôi lại vô tình gặp hệ thống, cái gọi là mở rộng của lòng đương nhiên cũng sẽ biến mất.
Những gì trước đây tôi không có, sau này tôi cũng không cần.
10.
Hệ thống ồn ào trong đầu, tôi vốn đã khó chịu, bây giờ lại càng khó chịu hơn.
Tôi ở trong ngực Du Dương vươn tay đẩy anh ta và nói: ” Anh đi ra ngoài.”
Giống như người chân đứng không vững nhưng vẫn cố hết sức đẩy vào tường, kết quả chỉ có thể tự mình ngã xuống.
Tôi cũng vậy.
Tôi vô thức chống tay xuống đất để giữ thăng bằng, nhưng giây tiếp theo tôi lại bị ôm chặt hơn.
“A Thư!”
“Ngụy Thư, em đừng nháo nữa, chúng ta đi bệnh viện.”
Tôi lạnh lùng nói với Ngụy Tu Thành.
“Tôi muốn rời khỏi đây.” Hơi thở của tôi lại trở nên dồn dập: “Tôi không muốn đến bệnh viện.”
Chỉ là tôi chưa vùng vẫy được bao lâu đã không trụ được nữa mà ngất đi trong vòng tay của Du Dương.
Trước khi bất tỉnh, tôi còn nghe được một âm thanh khác.
Hệ thống kêu lên: “Ngụy Thư, cô đừng chế.t nha.”
Lại khóc rồi.
Mấy ngày này nó đã nói chuyện với tôi rất nhiều. Nhưng ngay từ đầu tôi đã muốn nói, nó hình như không được thông minh cho lắm.
11.
Ngụy Tu Thành và Du Dương, một trong hai người họ không biết là ai quan tâm tôi mà lại sắp xếp cho tôi vào phòng bệnh đơn.
Có lẽ bác sĩ đã bị cạn lời bởi hành động đó: đều mau khỏi bệnh rồi còn đến chiếm phòng bệnh của người khác.
Khi tôi tỉnh dậy, hệ thống đã ngừng khóc, có lẽ là vì nó biết rằng tôi sẽ tỉnh lại, vả lại tôi cũng không dễ dàng chết như vậy.
Nhưng thay vào đó, nó tức giận lên và quát vào mặt tôi:
“Trong túi của cô có đèn pin, có túi nhựa, rõ ràng là cô có thể giải quyết kịp thời. Tại sao cô còn kéo dài thời gian đến tận lúc đó?”
Đúng vậy, tôi biết rõ thói quen xấu của mình, chính vì vậy tôi sẽ chuẩn bị sẵn những thứ này.
Tôi bình thản nói: “Cậu tức giận như vậy làm cái gì?”
“Đây không phải là điều cậu muốn sao? Điều có thể khiến cho họ cảm thấy áy náy.”
Việc thang máy gặp trục trặc chỉ là tình cờ nhưng lại rất thích hợp vào thời điểm đó, cho nên tôi mới cứ thế để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Hơn nữa, sự việc xảy ra quá đột ngột, điều đó khiến tôi khó có thể phản ứng kịp…
Loại lý do như này không phải muốn lấy là có thể có.
Ai có thể nghiêm khắc với bệnh nhân được cơ chứ?
Nó dừng lại một chút, cuối cùng thốt lên một câu: “Vậy cô cũng không thể nào tự làm tổn thương đến bản thân mình như vậy.”
Tôi nở một nụ cười mỉa mai và đáp lại: “Đây không là điều cậu mong muốn hay sao? Nữ chính trong cuốn tiếu thuyết ngược tâm mất đi sự nghiệp, mất đi các mối quan hệ trong xã hội, mất đi sức khỏe, mất đi nhân cách.”
Tôi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngụy Tu Thành đang đẩy cửa đi vào, trong đầu thầm nghĩ:
“Cho đến khi nào họ không thể bù đắp cho những tổn thương mà họ gây ra cho tôi được nữa, họ mới cảm thấy áy náy và tội lỗi.”
Hệ thống hoàn toàn im lặng, nó không phát ra thêm một âm thanh nào nữa.
Cũng tốt, như vậy tôi cũng sẽ có thể tập trung đối mặt với Ngụy Tu Thành.
“Tôi đã nói là sẽ không đến bệnh viện, thế nhưng tôi vẫn sẽ chuyển tiền viện phí lại cho anh.”
Tôi nhìn anh ta và nói.
Anh ta im lặng một cách kì lạ, cũng không bóp cổ tôi như thường lệ.
Nhưng anh ta lại chậm rãi, cẩn thận, giống như là sợ mình sẽ có thể bóp chết một con bướm…
Anh ta đem một tờ giấy được gấp cẩn thận lại, để nó ở trên chăn của tôi.
Tờ giấy này thật sự có chút quen mắt.
Cầm tờ giấy lên, mặt tôi liền biến sắc: “Anh lục lọi đồ đạc của tôi sao?”
Ngụy Tu Thành mở miệng rồi lại đóng, cuối cùng vẻ mặt phức tạp nói:
“Cô không đến bệnh viện, là sợ tôi biết chuyện này sao?”
Tôi im lặng không trả lời, bàn tay cầm tờ giấy báo cáo ngày càng siết chặt hơn.
“Tại sao? Là sợ tôi sẽ gánh…” Giọng nói của anh ta cũng nhẹ nhàng hơn.
Tôi đột nhiên thả lỏng người, tờ giấy theo tự nhiên lại rơi xuống chăn.
“Đúng vậy.” Tôi nói như thể đang từ bỏ chính bản thân mình vậy, lặp lại: “Tôi muốn sống.”
Nói rồi, tôi vùi mặt vào lòng bàn tay.
“Hãy để tôi được chữa bệnh, cầu xin anh.”
12.
Những gì anh ta muốn nói đã bị tôi cắt ngang.
Chính vì vậy phần còn lại, anh ta đành nuốt trở lại vào trong lòng.
Bỏ qua sự im lặng của anh ta, tôi tiếp tục nói: “Tôi cũng đã giúp anh. Vì lý do này, anh có thể để cho tôi đi được không?”
Bàn tay của tôi đột nhiên bị một lực mạnh nắm lấy và kéo lại gần, tôi nghe thấy anh ta đang kìm nén cơn giận:
“Cô đang làm cái gì vậy? Trong lòng của cô, tôi chính là kiểu người như vậy sao…?”
Anh ta chợt dừng lại khi nhìn thấy đôi mắt không che giấu của tôi.
Đôi mắt quen thuộc ấy, sự sợ hãi vẫn luôn ẩn giấu nơi đáy mắt, không biết là anh ta đã nhìn thấy bao nhiêu lần.
Vậy thì sao?
Bỉ ổi? Xấu xa? Giống như từ trước đã vậy?
Anh ta nghĩ đến câu nói trước kia:
“Việc huỷ bỏ tư cách sinh viên của một ai đó dễ như trở bàn tay?”
Nguỵ Tu Thành chạy ra khỏi phòng bệnh.
Ah.
Tôi yên lặng nằm trở lại.
Anh ta có đẩy chiếc xe lăn khá nhanh, bá tổng cái gì cũng giỏi, trong đó có cả đẩy xe lăn à?
Tôi tự hỏi liệu anh ta có thể giành chiến thắng nếu tham gia cuộc đua xe lăn hay không.
Trong khi tôi đang suy nghĩ, hệ thống đã hiện lên và bắt đầu khen ngợi tôi không ngớt.
Thật là ồn ào!
Đột nhiên, tôi ho ra một ngụm máu, giọng nói của nó bất chợt ngừng lại.
Nó thận trọng hỏi:
“Cô… có chuyện gì với cô vậy?”
Tôi cười lạnh, giọng nói đầy chế nhạo: “Cậu đang giả vờ cái gì chứ? Cậu biết cho dù có thử mọi biện pháp chữa bệnh nào đi nữa thì ta cũng sẽ không bao giờ khỏi được.”
Đây là điều mà cốt truyện đã quy định rồi.
Rõ ràng là tôi đã điều trị bằng mọi cách tốt nhất, nhưng những loại thuốc đó lại chẳng có tác dụng gì cả.
Thậm chí, cơ thể của tôi ngày càng suy yếu hơn trước.
Nữ chính của tiểu thuyết ngược tâm đã chế.t vì bệnh tật thì không có bệnh sao được.
Mọi thứ tôi làm dường như trở nên vô ích.
Nhưng nếu không có sự can thiệp của cốt truyện, với tính cách kiêu căng, tôi sẽ rất khó có thể đạt được thành tựu “khiến mọi người hối hận không kịp về tôi.”
Mới khiên cho hệ thống thúc giục tôi đi theo kịch bản.
Hệ thống bối rối nói: “Cái gì? Tôi…Tôi không biết.”
Tôi “Ừ” một tiếng, không nói thêm một lời nào nữa.
Nó cũng thấy tôi trả lời qua loa.
Căn bản không tin.
13.
Ngụy Tu Thành đi rồi, nhưng mệnh lệnh của anh ta vẫn còn, tôi buộc phải ở lại bệnh viện.
Tiếp theo là kiểm tra và bàn phương án chữa bệnh, người đến người đi, tất cả đều rất tôn trọng tôi.
Trước đây ngay cả lũ chó nhà họ Ngụy cũng không thích gặp tôi, đãi ngộ này có thể nói là lần đầu tiên trong đời của tôi.
Nhưng mà từ biểu hiện trên mặt của bọn họ tôi cũng có thể nhìn ra, tình hình của tôi không được tốt cho lắm.
Có thể hiểu được, cơ thể này hiện tại thật sự quá kì lạ rồi.
Cách đây không lâu, tôi vô cùng may mắn khi kiểm tra ra mình bị ung thư dạ dày giai đoạn đầu.
Bây giờ, tôi thật kém may mắn vì bệnh tình của tôi đột nhiên chuyển biến xấu và tôi cũng chẳng thể sống được bao lâu nữa.
Cơ chế hoạt động của con người rất phức tạp, bọn họ sẽ không nghĩ nhiều như vậy, cùng lắm là chỉ cho rằng, sau khi biết được bệnh tình của bản thân, tâm trạng tôi luôn nặng nề và chán nản, khiến cho cơ thể ngày càng suy yếu.
Những ngày sau đó, Ngụy Tu Thành cũng không xuất hiện, may mà trong đầu tôi vẫn luôn có một tên ồn ào thường hay nói chuyện cùng tôi.
Nếu không thì thật sự rất nhàm chán.
Ngược lại thì Ngụy Minh Dao và Du Dương lại thường xuyên đến.
Ngụy Minh Dao có vẻ bình tĩnh, cô ấy trầm ổn nói cho tôi biết đã tìm được chuyên gia giỏi nhất trong nước, sẽ chữa khỏi bệnh cho tôi, bảo tôi đừng lo lắng quá.
Thật là trớ trêu, tôi và Ngụy Minh Dao lại là chị em ruột sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng mà hai người bọn tôi thực sự không quen biết nhau.
Ngụy Tu Thành từ trước đến giờ không cho tôi đến gần cô ấy.
Có lẽ bởi vì lí do này nên cô ấy mới có thể bình tĩnh cùng tôi nói những chuyện này.
Cho dù là người lạ thì Ngụy Minh Dao cũng sẽ an ủi giống như vậy, cô ấy là một người rất lương thiện.
Cho nên trước đây, khi tôi cảm thấy cuộc sống không thể tiếp tục nữa, tôi sẽ tìm cách để cho cô ta biết, những ngày tháng sau đó, cuộc sống của tôi sẽ tốt hơn một chút.
Ngược lại, Du Dương không bình tĩnh được như vậy.
Anh ta luôn cố giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đến nổi khiến tôi xuất hiện một loại ảo tưởng: Hai người chúng tôi chưa từng xảy ra mâu thuẫn, cũng không có việc chia tay.
Chỉ là kỹ năng diễn xuất của anh ta quá tệ, chỉ việc gọt táo thôi cũng cắt vào tay, sau khi nhìn thấy máu thì đã vứt luôn quả táo vào sọt rác.
Thật ra, táo không cần phải gọt vỏ, từ trước đến giờ tôi luôn ăn cả vỏ.
Sự giả vờ bình tĩnh của anh ta đã phá vỡ hoàn toàn bầu không khí mà Ngụy Minh Dao cố tạo ra rằng: “Bệnh của tôi thực sự không có nghiêm trọng.”
Tôi càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, đuổi cũng không đuổi đi được, nên tùy ý sai bảo anh ta, để anh ta làm gì đó.
Ví dụ như lần này tôi đã nhờ anh ta giúp tôi mang một cái hộp từ nhà đến.
Bên trong chứa đầy đồ trang sức nhưng tất cả đều không phải của tôi.
Tôi chọn tới chọn lui, từ bên trong lấy ra một chiếc nhẫn.
“Đây là ai…ai đã tặng cho em vậy?” Du Dương mở miệng hỏi, có vẻ ghen tị.
14.
Tôi luôn ngại nói chuyện với anh ta, nhất là khi anh ta cứ hỏi những câu ngu ngốc như vậy.
Tôi liếc nhìn anh ta rồi đeo nhẫn nhưng vẫn tranh thủ trả lời: “Mẹ tôi.”
Bà không để lại nhiều thứ, thậm chí có những thứ càng không nên giữ lại bên mình.
Vì thế, thật tốt khi công nghệ phát triển, con người ta ra đi rồi nhưng vẫn còn có những bức hình để giữ lại làm kỷ niệm.
Nếu không, chỉ nhìn vào chiếc nhẫn này, có khi tôi cũng quên mất dáng vẻ bà ấy như thế nào.
“Lúc chế.t, tôi sẽ đeo chiếc nhẫn này và giữ trong quan tài của mình.”
“Dù sao thì nếu tôi chế/t, cũng chẳng còn ai nhớ đến bà ấy nữa, vậy nên để tôi đưa bà ấy đi cùng.”
Bà rất thích thứ này khi còn sống.
Tôi xòe tay ra nhìn chiếc nhẫn, nói tiếp: “Chỉ là tôi không biết liệu bà ấy có còn nhận ra tôi sau ngần ấy năm hay không và có biết tôi đã thay đổi nhiều như thế nào không.”
“Nhân tiện, tôi cũng muốn hỏi, liệu bà ấy có hối hận vì đã sinh ra tôi hay không, hoặc là có hối hận vì năm ấy đã không mang theo tôi đi cùng hay không.”
Để sinh tôi ra, sinh lực của bà ấy đã bị tổn hại nặng nề, sức khoẻ không còn được tốt, sau này lại còn phải làm việc vất vả để nuôi nấng tôi, vì vậy mấy năm sau bà cũng qua đời.
Còn tôi, người đã được vun đắp bằng tất cả mồ hôi và máu của mẹ, đã không thể nở hoa như bà mong đợi mà mục nát từ trong đất.
Hiếm khi Du Dương nghe tôi nói nhiều như vậy, nhưng trong lòng anh ta lại không hề vui vẻ, ngược lại hai mắt đã đỏ lên.
Giọng điệu vẫn giả vờ thoải mái:
“Em đang nói gì vậy? Nếu vậy thì em phải để bà ấy đợi thật lâu, bởi vì em phải sống thật lâu…”
Anh ta đột nhiên ngừng lại, lấy từ trong hộp ra một sợi dây chuyền.
Không có gì đặc biệt lắm, chỉ là một mặt dây chuyền bằng ngọc bích hoặc ngọc lục bảo gì đó được buộc bằng một sợi dây chỉ đỏ.
Nhưng anh ta lại nâng niu như bảo bối, lúc ngẩng đầu lên, hai mắt đã đỏ hoe: “Cái này của em à.”
Giọng nói quả quyết.
Tôi lặng lẽ liếc mắt.
Đã tìm thấy thứ tôi cần.
Nhưng tôi vẫn không khỏi muốn phàn nàn: đúng là một cốt truyện sáo rỗng.
15.
Có lẽ vì cảm thấy áy náy, đối với tôi, hệ thống biết gì đều nói hết.
Giống như đang bù đắp vậy.
Cuối cùng tôi cũng biết một điều mà trước đây tôi chưa từng được biết.
Ví dụ như Du Dương được một cô gái chữa trị khi còn nhỏ.
Vốn dĩ tôi cứ tưởng người đó là Ngụy Minh Dao.
Nhưng hệ thống lại nói người đó là tôi.
Thật là một âm mưu vớ vẩn!
Tôi vắt óc suy nghĩ, kết quả phát hiện ra bản thân không biết gì về chuyện này.
Mẹ kiếp, đời người dài như vậy, gặp nhiều người như vậy, cái gọi là “chữa bệnh” lại mơ hồ như vậy, làm sao mà tôi nhớ được?
Có vẻ anh ta đã xác nhận chuyện đó với Ngụy Minh Dao, nhưng cô ta lại phủ nhận.
Có điều, Du Dương khẳng định bản thân không hề nhận nhầm người.
Ngược lại, anh ta lại càng yêu mến Ngụy Minh Dao hơn vì chuyện này, anh ta luôn tin rằng cô ấy làm vậy là vì bản tính lương thiện, không đòi hỏi bất kỳ sự đền đáp nào.
Ồ, đương nhiên rồi.