Tôi Ký Tên - Chương 4
10.
Văn phòng luật có kế hoạch đi du lịch đoàn thể, năm nay là đi Singapore, trong nhóm Wechat, tất cả mọi người đều đang báo số người, phần lớn đều mang theo người nhà cùng đi.
Tôi viết lên số 2, trong nhóm có người hỏi ta: “Tiểu Khiết, em không đưa con gái đi cùng để vợ chồng tiện hưởng tuần trăng mật à?”
“Em đã ly hôn, em đi với con gái.”
Trong nhóm nhất thời nổ tung, tất cả đều không thể tin được, hai người bình thường ân ái, thế nhưng lặng lẽ ly hôn.
Nhưng tôi vẫn giữ thể diện cho Chương Hồi, không nói nguyên nhân ly hôn, chỉ nói hai người không hợp.
Chuyện Chương Hồi ngoại tình, tôi chỉ nói với người bạn tốt nhất Trần Nhiễm.
Không lâu sau, Trần Nhiễm nói với tôi: “Tiểu Khiết, nghe nói nhà họ Chương không đồng ý cho tiểu tam kia vào cửa, nhưng gần đây nghe nói bọn họ sắp kết hôn, bởi vì tiểu tam mang thai!”
“Tớ biết, tiểu tam đã tìm tớ.”
“Cô ta còn dám tìm cậu? Thật là không biết xấu hổ!” Trần Nhiễm vô cùng tức giận.
“Chúc phúc cho bọn họ đi, tớ rời khỏi tên cặn bã Chương Hồi này cậu nên cảm thấy tớ còn may mắn!”
“Tiểu Khiết, tính tình cậu tốt quá, nếu là tớ thì sẽ cho tên cặn bã kia mất giống rồi cắn một số tiền mới ổn.”
“Bản thân tớ có năng lực kiếm tiền, tiền của tên cặn bã cứ để lại cho Tiểu Bạch Hoa của hắn đi.”
“Đúng vậy! Chó cái và chó sẽ mãi mãi tồn tại!”
Nếu nói tôi không hận Chương Hồi là không có khả năng. Khoảng thời gian tốt đẹp nhất của tôi đều dành cho anh ta.
Hai người rõ ràng quen nhau ở độ tuổi đơn thuần nhất, thưởng thức lẫn nhau, chiếu cố lẫn nhau, cuối cùng thê thảm kết thúc.
Thứ Sáu tan tầm, tôi đi siêu thị mua sắm, mua cho Nam Nam chút bánh mì mà con bé thích ăn, nguyên liệu nấu ăn trong nhà cũng mua thêm một ít.
“Chương Hồi, buổi tối ăn cái gì đây? Gần đây em luôn cảm thấy không thoải mái.” Giọng nữ kia vô cùng mềm ngọt.
“Em muốn ăn gì? Anh dẫn em đi ăn.”
Giọng trả lời không thể quen thuộc hơn, ngoại trừ Chương Hồi còn có thể là ai?
Tôi vốn định tránh đi, ba người chạm mặt chẳng qua là tăng thêm phiền não mà thôi, lại không ngờ bị người gọi lại.
“Là chị Tôn Khiết sao?”
Lâm Mạt kéo Chương Hồi, đi tới trước mặt ta: “Thật sự là chị. Đã lâu không gặp. Gần đây có khỏe không?”
Cô ta vẫn đơn thuần vô tội như trước, nhưng tôi cũng không muốn nuông chiều cô ta.
“Cô có khỏe không? Tôi cảm thấy cô hiện tại hẳn là hạnh phúc mỹ mãn đi, hy vọng cả hai thiên trường địa cửu, đừng đi gây họa cho người vô tội nữa.”
Tôi đẩy xe mua sắm, xoay người rời đi, cũng không muốn hàn huyên với bọn họ.
“Tiểu Khiết, Nam Nam gần đây thế nào?”
Chương Hồi giữ chặt cánh tay tôi, dáng vẻ quan tâm tha thiết.
“Không có người cha vô trách nhiệm như anh, tất nhiên là rất tốt rồi.”
Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ta ra, tôi bước nhanh rời đi.
11.
Lúc đầu ly hôn, tôi còn khổ sở, nhưng hiện tại tâm tình của tôi cũng chỉ còn lại có buồn nôn cùng nghi ngờ.
Nghi ngờ trước kia vì cái gì mà coi trọng Chương Hồi.
Rời khỏi tra nam, tôi thuận buồm xuôi gió, văn phòng đề bạt ta trở thành phó chủ nhiệm, trở thành luật sư văn phòng thứ hai, xem như hiếm thấy.
Trong lúc nhất thời, danh tiếng của tôi vang dội, vụ án nhận cũng không ít.
Thứ Hai, sư phụ đưa cho tôi một xấp tài liệu.
Tôi vừa nhìn: “Công ty xây dựng Chương thị.”
“Là công ty Chương gia, tuyên bố phá sản, các chủ nợ cùng nhau khởi tố công ty bọn họ.”
“Em có tiện tiếp nhận không? Hay là thầy tìm người khác?” Sư phụ thập phần quan tâm tâm tình của tôi.
“Đương nhiên tiện rồi, đây là công việc của em. Sư phụ cứ yên tâm đi!” Tôi hướng thầy cười trấn an.
Lần thứ hai gặp lại Chương Hồi, là ở tòa án.
Tôi ở ghế nguyên đơn, anh ta ở ghế bị đơn.
Không có bóng dáng Lâm Mạt, bọn họ không phải như keo như sơn sao?
Tôi dựa theo yêu cầu của người ủy thác, liệt kê từng “tội trạng” của Chương gia, cùng với khoản nợ khổng lồ mà họ cần phải trả.
Khi thẩm phán công bố kết quả, mẹ chồng cũ ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tôi sắp xếp tài liệu xong, đi ra cổng tòa án, Chương Hồi đang đứng cách đó không xa hút thuốc.
Bóng lưng của anh ta có chút cô đơn, thoạt nhìn không có thần thái sáng láng như trước kia.
“Anh phụ lòng em, phụ lòng Nam Nam, mẹ anh cũng phụ lòng em, cho nên hiện tại ông trời thu lại hết thảy, thậm chí còn hơn thế nữa…”
“Biết được là tốt rồi, tất cả đều có nhân mới có quả!” Tôi không thể cứ coi anh ta như người yêu cũ và an ủi anh ta như chưa khi có chuyện xảy ra.
“Kỳ thật là anh không xứng với em.” Anh ta ở phía sau tôi nhẹ giọng nói.
Tôi không quay đầu lại, lái xe rời đi, thoáng nhìn Chương Hồi trong kính chiếu hậu, vẫn ngơ ngác đứng ở đó.
Lúc này điện thoại của Trần Nhiễm gọi đến.
“Này, Nhiễm Nhiễm, có chuyện gì sao? Bây giờ tớ mới từ tòa án đi ra.”
“Tiểu Khiết, Chương gia phá sản rồi, tớ muốn chúc mừng cậu. Hơn nữa, tớ nghe nói tiểu tam sinh ra một đứa con gái, đã bị mẹ chồng trước của cậu ghét bỏ đủ loại, sau đó Chương gia mắc nợ chồng chất, tiểu tam gom khoản tiền cuối cùng trong nhà, chạy trốn!”
“Còn có chuyện như vậy? Trách không được tớ không thấy cô ta ở ghế người nhà bị cáo.”
“Con mẹ nó! Cậu đến tòa án là xử lý vụ Chương gia à? Cậu thật trâu bò nha, coi như là vì con mà trút giận!”
“Có lẽ đây chính là Thiên Đạo Luân Hồi.”
-HẾT-