Tôi Ký Tên - Chương 3
7
Nam Nam đã sáu tháng tuổi, tôi liên lạc với sư phụ, chuẩn bị trở lại văn phòng luật sư làm việc.
“Em không phải là muốn làm một người vợ, người mẹ tốt à? Sao đột nhiên lại muốn quay về?”
“Ở nhà em có bảo mẫu nên không có việc gì làm, không bằng đi làm.”
“Tất nhiên là thầy hy vọng em sẽ quay lại. Thứ Tư tuần này làm việc lại đi. Mọi người đều nhớ em!”
“Cám ơn sư phụ.”
Vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Chương gia, tôi cũng từng hoài nghi cuộc sống trong thời gian ngắn, nhưng bên cạnh vẫn có bạn bè và người nhà quan tâm đến mình, còn có Nam Nam, vì con bé, tôi phải tỉnh táo lại.
Đến giờ ăn tối, tôi nhắc tới chuyện đi làm lại, Chương Hồi rất kinh ngạc trước sự thay đổi của tôi, nhưng hiện tại anh ta có niềm vui mới, tôi ra ngoài làm việc, càng tiện cho bọn họ gặp riêng, anh ta cũng không phản đối.
Ngày trở lại văn phòng luật sư, tôi có một loại kích động khó hiểu, bởi vì cuối cùng tôi đã bước được bước đầu tiên rời khỏi Chương gia.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tôi liều mạng làm việc, không ngừng nâng cao trình độ nghiệp vụ của mình, đạt được danh tiếng không tệ trong ngành.
Ngoài công việc, tôi đăng ký lớp yoga, làm thẻ thẩm mỹ viện, thẻ làm tóc, chỉnh trang lại tất cả từ đầu đến chân một lần nữa.
Nam Nam sắp đến sinh nhật hai tuổi rồi, tôi tỉ mỉ ăn mặc một phen, cùng Chương Hồi nhiệt tình chiêu đãi tất cả thân bằng hảo hữu.
Tiệc sinh nhật kết thúc đã là chín giờ tối, về đến nhà, dỗ con gái ngủ, tôi gọi Chương Hồi đến phòng làm việc.
Chương Hồi thân mật ôm lấy tôi, cho rằng tôi tìm anh là để làm chuyện vợ chồng, tôi đẩy anh ta ra.
Anh ta không lường trước được hành động của tôi, lảo đảo ngã xuống sàn, hơi tức giận.
“Em làm gì vậy?!”
Tôi lấy ra đơn ly hôn đã sớm chuẩn bị xong, giọng nhàn nhạt: “Chúng ta ly hôn đi.”
“Em nói cái gì?” Biểu tình trên mặt anh ta từ nhíu mày biến thành khiếp sợ.
“Tôi nói, chúng ta ly hôn, quyền nuôi dưỡng Nam Nam thuộc về tôi.”
“Tiểu Khiết, em có biết em đang nói gì không?”
Tôi cũng không muốn phí nhiều lời với anh, cầm điện thoại di động, lấy ra tất cả ảnh chụp của anh và Lâm Mạt, còn có ghi chép nói chuyện phiếm, đặt ở trước mặt anh.
Chương Hồi á khẩu không trả lời được, trong thư phòng yên tĩnh một hồi lâu.
8
“Là anh sai rồi, nhưng Nam Nam cũng là con gái của anh, em có nghĩ tới sau này Nam Nam sẽ biến thành đứa trẻ không có cha không? Sau này anh không gặp mặt cô ta nữa, chúng ta đừng ly hôn, được không?”
“Nếu như anh không đồng ý, tôi có thể khởi kiện ly hôn, chúng ta vẫn là bên nhau vui vẻ, rời đi cũng vui vẻ đi.” Tôi nhìn anh một cái, liền quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ đường cái tối đen như mực.
Anh thở dài một hơi: “Tôi ký tên.”
Tôi thu lại đơn ly hôn đã ký, vẫn không nhìn anh: “Thứ Hai tuần sau, tôi sẽ nộp lên Cục Dân chính, trong một tháng suy nghĩ, tôi sẽ mang Nam Nam về nhà cha mẹ tôi.”
Hành lý thu dọn rất nhanh, đồ đạc trong nhà tôi chỉ mang theo quần áo của mình và Nam Nam, cùng máy tính và giấy tờ làm việc.
Chờ chính thức lấy được giấy chứng nhận ly hôn, sẽ đem những thứ còn lại chuyển đi.
Nhìn lại căn phòng quen thuộc này, tôi bất đắc dĩ cười một tiếng, nỗ lực mấy năm nay, chung quy chỉ là một trận cười, may mắn trước mắt cũng không quá khó coi.
Đây cũng là thể diện để lại cho tôi và Nam Nam.
Về đến nhà cha mẹ, mẹ tôi hoàn toàn sửng sốt, cho rằng tôi điên rồi.
“Được rồi, tại sao phải ly hôn, con điên rồi à?”
“Mẹ, Chương Hồi ngoại tình hơn hai năm, Nam Nam có một người cha vô trách nhiệm như vậy, con không cho đó là chuyện tốt.”
Mẹ tôi ôm lấy tôi, không trách cứ gì: “Tiểu Khiết, trong khoảng thời gian này con đã vất vả… Sau này có cha mẹ ở đây, không ai dám khi dễ con nữa.”
Ẩn nhẫn trong khoảng thời gian này, nhất thời bộc phát.
Tôi tựa vào vai mẹ, giống như khi còn bé, tủi thân gào khóc.
Cha tôi không nói gì, chỉ vỗ lưng tôi.
Ông nắm tay Nam Nam: “Nam Nam có thích ông bà ngoại không, sau này chúng ta cùng chơi có được không?”
“Thích! Chơi!”
Cô bé chỉ mới hai tuổi và vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra với cha mẹ.
Nhìn bộ dáng ngây thơ đáng yêu của con bé, lòng tôi có chút chua xót.
Nhưng không có một người cha vô trách nhiệm và một gia đình trọng nam khinh nữ như vậy, sau này Nam Nam nhất định sẽ càng thêm vui vẻ và rộng lượng mà lớn lên!
9
Chuyện ly hôn rất nhanh truyền tới tai cha mẹ chồng, mẹ chồng tới cửa làm hòa.
“Tiểu Khiết à, Chương Hồi nhất thời bị ma ám, hơn nữa ly hôn thì con tìm người như nó cũng không dễ dàng. Vì đứa nhỏ, mọi người không nên ầm ĩ như vậy.”
Trong hai ba năm kể từ khi gả vào nhà họ Chương, tôi chưa bao giờ tỏ ra khó chịu với mẹ chồng.
Lúc này đây tôi không muốn nhẫn nại nữa, lời nói lạnh nhạt: “Những gì con biết cũng không phải nhất thời bị ma ám, ngoại tình hai năm. Bởi vì Nam Nam là con gái, bình thường mẹ cũng không quan tâm đến con bé. Mẹ, đây là lần cuối cùng con gọi mẹ, mong cô dâu mới của mẹ có thể sinh cho mẹ một tiểu tử mập mạp, để kế thừa ngôi vị hoàng đế Chương gia của mẹ.”
Sau đó cũng không quay đầu mà đi vào phòng.
Mẹ chồng kinh ngạc, mắng hai tiếng rồi rời đi.
Trong thời gian suy nghĩ, Chương Hồi thường xuyên gửi tin nhắn cho tôi, đều là cứu vãn hình tượng và mượn Nam Nam để lung lạc tôi.
Nhưng tôi không trả lời một câu.
Thời gian suy nghĩ còn lại nửa tháng, Lâm Mạt liên lạc với tôi, hẹn tôi gặp mặt ở quán cà phê gần văn phòng luật.
Tôi đã đi.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy người phụ nữ ngồi bên cửa sổ.
Cô ta so với lúc trước hơi đầy đặn một chút, nhìn thấy tôi, hướng tôi đắc ý cười một cái.
Tôi bình tĩnh ngồi trước mặt cô ta.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Nghe Chương Hồi nói, chị đề nghị ly hôn?”
“Rác rưởi không vứt đi, chẳng lẽ còn để ở bên người cho nó thối rữa bốc mùi sao?”
Nụ cười trên mặt Lâm Mạt cứng đờ, lập tức lấy từ trong túi ra một tờ giấy, đặt trước mặt tôi.
Là giấy siêu âm.
“Em mang thai. Em gọi chị tới, chính là muốn nói cho chị biết, Chương Hồi có chút tình cảm với chị chỉ là vì hai người có một đứa con gái, chị không nên hiểu lầm.”
Giọng điệu vô cùng vênh váo, giống như cô ta mới là chính cung nương nương, đến cảnh cáo người thứ ba là tôi, coi loại đàn ông như Chương Hồi là trân bảo, thật sự buồn cười đến cực điểm!
“Cô sợ tôi đổi ý? Hay là sợ Chương Hội sẽ không thể quên tôi? Cô có thể cướp chồng của người khác nhưng không giữ được à? Tôi hy vọng con của cô sẽ là con trai, nếu không chức phu nhân này sợ không giữ được. Cuộc sống của cô sẽ khó khăn lắm đấy.”
Tôi xách túi và rời đi mà không ngoảnh lại.
Thật sự là trước khi ly hôn, đôi cẩu nam nữ này còn muốn khiến tôi ghê tởm thêm một lần.
Nửa tháng sau, trước cửa Cục Dân chính, Chương Hồi cầm giấy ly hôn, vươn tay về phía tôi: “Tiểu Khiết, sau này chúng ta vẫn là bạn bè.”
“Là vợ cũ, ngoại trừ Nam Nam, những thứ khác không cần liên lạc.”
Tôi ngồi lên xe, nghênh ngang rời đi.
Bắt đầu từ hôm nay, chính là cuộc sống mới của tôi!