Tôi Ký Tên - Chương 1
1
“Nằm nghiêng, cuộn người lại, dùng tay giữ chân và uốn cong lưng. Tôi sẽ tiêm thuốc, nên hãy thư giãn.”
Có thể là do trải qua cơn đau bụng sinh co thắt, cho nên lúc tiêm thuốc, tôi cũng không thấy đau.
Nhiệt độ trong phòng phẫu thuật rất thấp, cánh tay lộ ra bên ngoài rất lạnh, nhưng tôi cảm thấy tim càng lạnh hơn.
Các bác sĩ, y tá đến và tôi nghe thấy tiếng máy hút nước ối cùng máu.
Tôi chỉ cảm thấy có chút choáng váng cùng khó chịu ở ngực.
“Đứa bé ra rồi, năm giờ bốn mươi bảy phút chiều, bé gái.”
Y tá bế đứa bé đến bên cạnh cho tôi xem, là con gái không sai.
Sau đó đứa bé lại được bế lên bàn cân.
“Sáu cân tám lạng.” (3.2kg)
Đứa trẻ bị đẩy ra ngoài.
“Không được rồi, nhau thai dính chặt, lượng máu chảy ra quá nhiều.”
Tôi không biết sau đó phẫu thuật tiến hành như thế nào, và kết thúc ra sao.
Tôi chỉ cảm thấy mình đã có một giấc mơ thật dài.
Là tất cả ký ức của tôi và Chương Hồi từ khi quen nhau thời trung học cho đến bây giờ.
Lúc tỉnh dậy, tôi đã ở trong phòng hậu sinh.
Tôi nhìn về phía con gái trong cũi cách đó không xa, chỉ cảm thấy tay chân nhỏ bé kia thật đáng yêu.
Vốn bởi vì gia đình chồng không đồng ý chuyện sinh mổ, tâm tình có chút phiền muộn, nhưng khi nhìn thấy thế, lòng tôi cũng có chút dịu lại.
Tôi nhờ y tá chăm sóc đưa đứa bé đến trước mặt, tôi nắm bàn tay nhỏ bé của con.
Thật mềm mại.
“Con yêu, là mẹ của con đây. Lần đầu tiên gặp con. Xin chào.”
Tim tôi đang tan chảy.
“Tiểu Khiết, em tỉnh rồi. Lúc bác sĩ đẩy em ra, làm anh sợ quá.”
Chương Hồi mang theo trái cây từ bên ngoài đi tới, ba bước liền đi đến trước mặt tôi.
Ánh mắt anh dịu dàng, giọng nói tràn đầy lo lắng.
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt rất quan tâm đến tôi, cơn tức giận trong tôi biến mất.
Có lẽ tôi quá nhạy cảm, đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống như vậy và anh không thể đưa ra quyết định.
“Không phải bây giờ mọi chuyện ổn rồi sao? Tên của con bé vẫn chưa được chọn.”
“Trước tiên chọn biệt danh đi! Nam Nam là một cái tên hay bởi vì chúng ta gặp nhau ở Nam Thành.”
Chương Hồi trìu mến nhìn tôi, hôn lên trán tôi.
Giờ phút này, tôi hoàn toàn quên đi nỗi bất hạnh trước đó, chỉ cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
2
Nói đến chuyện tôi cùng Chương Hồi quen nhau. Từ hồi lớp mười một, chúng tôi ngồi cùng bàn.
Anh luôn mỉm cười, hài hước, và anh thường làm tôi cười.
Trong lớp, tôi là Ủy viên học tập, thành tích vẫn là top 5 của lớp.
Nhưng anh luôn xếp cuối cùng.
Chẳng biết từ lúc nào, tôi bắt đầu giúp anh làm bài tập về nhà.
Sau đó lớp 11 phân ban, tôi chọn khoa Văn, anh ấy chọn Khoa Học Tự Nhiên.
Vốn tưởng rằng cứ như vậy mỗi người đi một ngả.
Khi bữa tiệc tốt nghiệp trung học kết thúc, anh ở tầng dưới khách sạn lớn tiếng tỏ tình với tôi.
Trên mặt đất phủ kín hoa hồng và nến, bây giờ hồi tưởng lại có chút sến súa, nhưng khí ấy tôi đã xúc động và bật khóc.
Nhiều người không đánh giá cao chúng tôi. Anh là học sinh kém trong mắt người khác, còn tôi là học sinh giỏi được mọi người công nhận.
Không ngờ chúng tôi ở bên nhau bảy năm, bốn năm đại học ở nơi đất khách quê người cũng không tách chúng tôi ra được.
Ngày cử hành hôn lễ, chúng tôi mời rất nhiều bạn học cấp ba, tất cả mọi người đều sốc, cảm thấy tôi có năng lực phi thường và đã chiến thắng được đại ác quỷ ở trường cấp 3.
Chương Hồi quả thật đã thay đổi rất nhiều sau khi ở bên tôi. Anh trở nên tích cực, học tập chăm chỉ và được nhận vào một trường đại học ở Nam Thành.
Trong hôn lễ anh nói: “Tôn Khiết, khi anh đọc lời thề này, tất cả những gì anh nhớ đến đều là những điều tốt đẹp của em…”
Hai mắt anh đầy nước, giọng nghẹn ngào.
Họ hàng bên cô dâu đều bảo rằng chưa bao giờ họ thấy chú rể có tình cảm với cô dâu đến mức khóc nhiều hơn cả cô dâu.
Khi chúng tôi đọc xong lời thề, ôm nhau, nước mắt nóng hổi của anh rơi trên vai tôi, tôi nhận định đây chính là người đàn ông mà tôi muốn cùng đi đến hết cuộc đời.
Cha mẹ Chương Hồi lần đầu tiên nhìn thấy tôi cũng rất thích tôi, cảm thấy là tôi đưa anh về con đường đúng đắn.
Lúc mang thai, cả nhà đều rất vui, cha mẹ chồng mua cho tôi rất nhiều đồ dùng cho em bé, còn tìm bảo mẫu một ngày ba bữa chăm sóc tôi.
Việc mang thai của tôi rất nghiêm trọng, Chương Hồi khuyên tôi nghỉ việc luật sư, nói anh sẽ gánh vác trách nhiệm của một người chủ gia đình.
Tôi cảm động trước sự quan tâm của anh đối với tôi, không để ý sư phụ khuyên can, dứt khoát từ chức, ở nhà an tâm dưỡng thai.
Nếu không phải vì sự bất đồng cách đây một tháng về việc sinh mổ, có lẽ tôi đã là một cô con dâu được nhiều người yêu quý.
3
Trong thời gian nằm viện, mẹ chồng chưa từng tới thăm tôi. Tôi cũng không biết có phải bởi vì tôi tự mình ký giấy đồng ý phẫu thuật hay không.
Nhưng Chương Hồi và thím Nguyệt đều rất cẩn thận chăm sóc tôi, tâm trạng ở bệnh viện cũng không tệ, một tuần liền xuất viện.
Về đến nhà, mẹ chồng đã chuẩn bị xong thức ăn phong phú, thấy tôi trở lại, lập tức tới đỡ tôi.
Trong lòng tôi ấm áp, oán khí lúc trước hoàn toàn không còn. Tôi cảm thấy xấu hổ cùng tự trách, lại hiểu lầm bà như thế.
Chuyện sinh mổ này đối với hai thế hệ là sự khác biệt về tư tưởng!
Về phần không tới bệnh viện thăm tôi, có thể cũng là có chuyện trì hoãn.
Mẹ chồng múc cơm xong đưa cho tôi, nụ cười nhàn nhạt trên mặt: “Tiểu Khiết, hiện tại kỹ thuật sinh mổ rất tốt nha. Nghỉ ngơi thật khỏe, lại có thể sinh đứa thứ hai rồi!”
Tôi không giữ được biểu cảm trên mặt, chỉ cảm thấy vừa rồi còn cảm thấy tội lỗi khi trách nhầm bà hóa ra chỉ là một trò đùa.
“Mẹ, trước tiên hãy đợi Nam Nam lớn lên đã. Thân thể của con cũng cần thời gian để hồi phục.”
“Bây giờ sinh mổ được hai năm là con có thể sinh đứa thứ hai. Khi đó, Nam Nam cũng đi nhà trẻ, con chuẩn bị cho đứa kế. Dù sao thì con vẫn cần phải có một đứa con trai thì danh tiếng con mới ổn được.”
Tôi nhìn Chương Hồi như cầu cứu, anh ta chỉ vùi đầu ăn cơm, không có ý định giúp tôi giải vây.
“Vậy đợi hai năm nữa rồi tính tiếp.”
Thì ra là ghét tôi sinh con gái, cho nên không tới bệnh viện thăm tôi, chẳng lẽ bà ấy không phải phụ nữ, vì sao sinh con gái danh tiếng không dễ nghe, tôi thật sự không hiểu được.
Ăn xong, cho con gái bú xong, tôi vào vệ sinh và nhìn mình trong gương.
Vẻ mặt tiều tụy, vành mắt có chút thâm quầng, sắc mặt vàng như nến. Kéo quần áo lên, nhìn thấy vết rạn trên bụng, từng cái dày đặc, vòng eo tinh tế cũng không còn, chỉ có từng vòng thịt mỡ.
Từ khi nào tôi đã biến thành như vậy? Từng là nữ luật sư nổi tiếng trong giới luật sư, lại cũng có một ngày như vậy.
Biến thành một sản phụ không có gì, ngoại trừ cho bú, ăn cơm và ngủ, không có bất kỳ giá trị nào.
Tôi rất chán ghét chính mình hiện tại, cũng chán ghét Chương Hồi đã không làm gì cả.
Tôi vẫn nhớ, khi những vết rạn da đầu tiên xuất hiện, tôi buồn rất lâu.
Chương Hồi hôn lên bụng tôi: “Tiểu Khiết, em không cần khổ sở. Hãy xem đây là huân chương của người mẹ, dũng cảm lại vĩ đại.”
Trong lòng lại có chút ấm áp, tức giận với anh cũng tiêu tan hơn phân nửa.
Có lẽ vì tư tưởng của anh chưa đủ trưởng thành, không biết nói chuyện với mẹ như thế nào!