Tôi Kiện Bố Mẹ Tôi Ra Tòa Vì Tội Trọng Nam Khinh Nữ - Chương 3
Nếu như năm đoạn ký ức đều phán định tình huống là thật, một khi tội danh trọng nam khinh nữ được thành lập, bọn họ sẽ phải chịu trừng phạt.
“Minh Châu à, con… cái này…” Mẹ tôi không biết nên dùng từ ngữ như thế nào, cánh môi mấp máy nửa ngày cũng nói không ra một câu hoàn chỉnh.
Anh trai nhìn tôi chằm chằm: “Triệu Minh Châu, đứa con gái vong ân phụ nghĩa bất hiếu kia, loại sói mắt trắng! Em còn không mau dừng lại đi.”
Triệu Hi Lai vẫn ích kỷ như vậy.
Anh ta sợ bị kết tội nên mới bắt tôi dừng lại, còn đạo đức giả cái nỗi gì nữa.
Tôi mỉm cười nhìn bố mẹ: “Không phải bố mẹ nói yêu con nhất sao? Nếu con ngừng xét xử thì con sẽ bị xóa sổ luôn đó.”
Sắc mặt bố xám xịt, ngập ngừng mở miệng: “Minh Châu… Bố mẹ thật sự, thật sự không nghĩ như vậy. Con tin tưởng bố mẹ đi.”
Triệu Hi Lai không vui: “Cho dù bố mẹ trọng nam khinh nữ thì có liên quan gì đến anh? Cũng không phải anh trọng nam khinh nữ, dựa vào cái gì mà em muốn xóa sổ anh?”
Bởi vì người được lợi chính là anh, anh trai của tôi à.
“Các người sợ cái gì? Không phải còn có hai đoạn ký ức nữa sao? Đủ năm đoạn ký ức mới phán định trọng nam khinh nữ, tội danh mới được thành lập, cứ chờ xem sao.”
Vừa dứt lời, màn hình lớn bắt đầu chiếu đoạn ký ức thứ tư của tôi.
Sau khi có thành tích thi đại học, thành tích của tôi đủ để vào đại học 985 ở ngoại tỉnh.
“Không được, không được, con mới 17 tuổi mà thôi, mẹ không nỡ để con đi xa như vậy.” Mẹ nghe thấy tôi muốn đến trường học ở Bắc Kinh liền ôm chầm lấy tôi, sợ rằng một giây tiếp theo tôi sẽ rời đi ngay.
Bố tôi cũng nói: “Đúng vậy, từ nhỏ con chưa từng đi xa nhà, luôn ở bên cạnh bố mẹ, một mình đến Bắc Kinh học tập thì bố mẹ thật sự không yên tâm.”
“Bố mẹ không cần lo lắng đâu, con có thể tự chăm sóc bản thân mà.”
Từ nhỏ đến lớn tôi đều cảm thấy bọn họ đặc biệt yêu thương tôi nên tôi rất nghe lời bọn họ, nhưng lần này liên quan đến việc học tập và cả tương lai của tôi.
“Vậy cũng không được đâu bảo bối à. Bố mẹ trông sao trông trăng mới đón được con về với gia đình, con đi xa như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì bố mẹ sẽ không chịu được đâu.”
“Đúng vậy. Trong thành phố chúng ta cũng có đại học 211, bố thấy cũng rất tốt.”
Vì mẹ than thở khóc lóc không nỡ để tôi đi, bố liên tục nói rằng mình không yên lòng, cuối cùng tôi cũng đăng ký vào trường đại học trong thành phố.
Tuy rằng mất mát nhưng lúc đó tôi vẫn cảm thấy, bố mẹ yêu tôi như vậy, làm cái gì cũng chỉ muốn tốt cho tôi.
[Đoạn hồi ức này không có anh trai xuất hiện trước ống kính nha…]
[Tôi đoán là bởi vì anh trai đã vào đại học chính quy rồi.]
[Vậy thì không có liên quan gì đến anh trai à? Anh trai không có ở nhà thì không thể thiên vị anh trai được.]
[Lầu trên đã quên rồi sao, vì thành tích của em gái tốt hơn, bọn họ sợ anh trai bị người thân thích nói ra nói vào nên mới cố ý mua điện thoại di động để ảnh hưởng việc học tập của em gái mà!]
[Tôi dám cá lần này cũng là bởi vì em gái có thể vào trường tốt hơn anh trai! Nếu không phải thì tôi sẽ đập đầu vào tường luôn!]
[Tuy tôi cũng có ý nghĩ như vậy nhưng tôi vẫn muốn xem lầu trên đập đầu vào tường cơ…]
Không ngoài dự đoán, đoạn ký ức này vẫn được phán định tình huống bố mẹ trọng nam khinh nữ là thật.
Tiếp theo, màn hình lớn bắt đầu chiếu hình ảnh từ máy trích xuất chân tướng.
Ngày tôi vừa thi xong, anh trai liền gọi điện thoại cho bố mẹ.
“Lần này em gái thi thế nào?” Anh trai khẩn cấp hỏi.
“Nghe nói con bé thi tốt, điểm cũng khá ổn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể vào đại học 985.”
“Tại sao con cố gắng như vậy mà vẫn không bằng em gái chứ?” Rõ ràng giọng nói của anh trai có chút ghen tị cùng thống khổ.
Bố mẹ ở đầu dây bên này nhìn nhau một cái, ra hiệu cho nhau nên an ủi anh trai như thế nào.
Mà lúc này, anh trai chợt đưa ra đề nghị: “Bố mẹ à, hai người nhất định phải ngăn cản em gái vào đại học 985. Từ nhỏ đến lớn con luôn bị con nhóc đè đầu cưỡi cổ, tôn nghiêm của con đều bị con nhóc kia chà đạp sạch sẽ rồi!”
Mẹ không chút do dự gật đầu: “Được rồi, mẹ sẽ nói rằng mẹ không nỡ để con bé đi học quá xa, để con bé ở lại quê học là được.”
Bố cũng phụ họa theo: “Yên tâm đi Hi Lai, Minh Châu rất nghe lời bố mẹ.”
Nhìn xem, kiếp trước của tôi đã bị bọn họ kiểm soát gắt gao như vậy đó.
“Cái này đâu phải trích xuất chân tướng cái gì chứ, rõ ràng các người đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác đó! Không được, tôi không phục!”
[Không phục thì im.] Giọng nói của vị thẩm phán vẫn lạnh lùng như cũ, không mang theo một chút tình cảm nào.
Khu bình luận nhảy lên một loạt ‘ha ha ha’, thậm chí còn có người khen bố tôi ‘đáng yêu’ ghê.
Mẹ tôi cũng vội vàng mở miệng: “Đây là hành động xâm phạm quyền riêng tư, chúng tôi không muốn xét xử nữa!”
Thẩm phán nói ngừng xét xử sẽ bị xóa sổ ngay tại chỗ.
Tôi nhướng mày, thế nào? Muốn theo Triệu Hi Lai chịu cảnh xóa sổ sao?
Quả nhiên, mẹ tôi còn chưa dứt lời đã nghe bố tôi và Triệu Hi Lai đồng loạt mở miệng:
“Bà điên rồi sao?”
“Mẹ! Mẹ im miệng đi!”
Giọng nói lạnh như băng của thẩm phán truyền đến: [Bà xác định muốn dừng xét xử ngay bây giờ sao?]
Sau khi mẹ tôi ý thức được, bà ấy vội vàng chắp tay trước ngực xin lỗi thẩm phán AI: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, là do tôi nhất thời nóng vội nói sai rồi.”
Sau đó ánh mắt mẹ chuyển sang tôi, nước mắt rơi xuống: “Minh Châu, con… con thật sự nhẫn tâm như vậy sao?”
Tôi đoán là bà ấy muốn cầu xin tôi dừng lại. Thế nhưng, nếu tôi dừng lại ngay trước mặt toàn bộ thành viên gia tộc thì không phải tôi đã thừa nhận việc bọn họ trọng nam khinh nữ sao.
Đến lúc đó tôi bị xóa sổ, chắc chắn bọn họ sẽ lãng quên việc này.
Dù sao còn có một đoạn ký ức nữa, không đến phán quyết cuối cùng nên bọn họ cảm thấy mình còn có cơ hội.
Không kịp nhìn phần bình luận kia, chương trình AI đã khởi động đoạn ký ức thứ năm của tôi.
Đây là ký ức lúc tôi mới sinh ra, theo lẽ thường mà nói tôi đã không còn nhớ rõ.
Nhưng kiếp trước sau khi tôi chết, linh hồn tôi lại tình cờ nhìn được đoạn ký ức này.
Trong lúc tôi đang khiếp sợ xen lẫn bi thương, một giọng nói hỏi tôi có muốn được trọng sinh không.
Vì thế, tôi có cơ hội được làm lại cuộc đời, kiện bố mẹ tội trọng nam khinh nữ lên tòa án.
Trên màn hình lớn là hình ảnh 23 năm trước, mẹ vừa sinh ra tôi, bọn họ có vẻ cực kỳ vui vẻ.
Lúc đó mẹ còn chưa xuất viện, bố ở bên chăm sóc bà ấy.
Hai người đang nhiệt tình nói chuyện phiếm với người nhà đến thăm.
“Đúng vậy, hai đứa nhỏ chỉ cách nhau hơn một tuổi mà thôi.”
“Chủ yếu là do hai người muốn có con gái quá phải không, trông sao trông trăng cuối cùng cũng trông được rồi.”
“Ngay cả việc đặt tên cho anh trai cũng mang hàm nghĩa ‘hy vọng con gái đến’, là thật sự hy vọng có con gái còn gì.”
Người nằm giường bên cạnh có chút hâm mộ nhìn tới: “Thật tốt, trai gái đầy đủ. Tôi đã sinh ba đứa con trai rồi, cũng trông mong có một đứa con gái.”
“Ai da! Sẽ đến sẽ đến thôi!” Bố mẹ nhìn đứa nhỏ trong nôi, nở nụ cười thoải mái.
Hình ảnh video dừng lại ở chỗ này, ai nhìn vào cũng cảm thấy vô cùng ấm áp.
[Cảnh tượng này có chút cảm động nhỉ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?]
[Cảm giác vui sướng khi sinh ra, nói thật chỉ có người từng làm bố làm mẹ mới có thể hiểu được.]
[Có lẽ, lúc mới sinh ra đúng là bọn họ yêu con gái hơn, chỉ là khi so sánh với con trai thì con trai vẫn quan trọng hơn.]
[Ai da, nói thật thì bố mẹ là người đứng giữa, rất khó cân bằng được tình yêu thương cho hai đứa nhỏ.]
[Chân tướng thực tế của bốn đoạn ký ức trước đều là vì anh trai, còn lần này…]
[Tôi là người nóng nảy, quả thật không chờ được nữa, mau tuyên bố kết quả xét xử đi!]
[Chuyện này liên quan đến việc ai bị xóa sổ đó, tật xấu nôn nóng thay người khác của tôi lại tái phát rồi.]
Giọng nói AI đúng lúc vang lên:
[Đoạn ký ức thứ năm phán định kết quả: tình huống trọng nam khinh nữ, là thật!]
“Hả…”
“Cái gì cơ?”
“Không phải chứ!”
Toàn hội trường chấn động, bình luận liên tục nhảy lên.
Tôi thấy ba người đối diện sắp đứng bật dậy.
Khóe mắt bọn họ như muốn nứt ra, trên mặt là biểu tình không cam lòng, oán độc, tàn nhẫn.
Thậm chí bọn họ còn muốn xông tới, nhưng ngay từ lúc thẩm phán AI tuyên bố phiên tòa bắt đầu, chúng tôi đã bị giam giữ chỉ được ngồi trên ghế của mình.
Dưới đài quá ồn ào, thế nên tôi chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình miệng mở ra khép lại nhưng nghe không rõ bọn họ nói cái gì.
Tôi nhìn bọn họ, nhếch khóe miệng nở nụ cười.
Giọng nói AI được điều chỉnh âm lượng lớn hơn, tất cả mọi người dưới đài không nói gì nữa, tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Hình ảnh bắt đầu thay đổi, đây là lúc mẹ tôi vừa sinh ra Triệu Hi Lai.
Đó là lúc họ còn ở bệnh viện.
Bố mẹ nhìn con trai ngủ say, hai người đều vui mừng bật khóc.
“Vất vả cho vợ anh rồi, sinh cho nhà họ Triệu chúng ta một đứa con trai.”
“May mắn là con trai đó, vậy thì em không cần sinh nữa. Khoảng thời gian em mang thai đứa nhỏ này đã phải chịu nhiều đau khổ rồi.”
“Ừm, không sinh không sinh nữa, có một đứa con trai là đủ rồi.”
Nhưng lúc kiểm tra trẻ sơ sinh xong, bác sĩ thông báo nhầm kết quả kiểm tra của Triệu Hi Lai, nhìn mấy chữ ‘có khối u’, bọn họ như nghe thấy tiếng sấm sét giữa trời quang!
Tuy rằng rất nhanh sau đó vị bác sĩ kia đã giải thích rõ ràng đây chỉ là sai sót nhưng bọn họ vẫn cực kỳ lo lắng, sợ hãi.
Sau đó bọn họ xem qua một bộ phim, nói về việc con trai mắc bệnh bạch cầu, hai vợ chồng ly hôn rồi trải qua đủ loại khó khăn trắc trở, cuối cùng lại sinh ra một đứa con, dùng máu cuống rốn cứu đứa con bị bệnh kia.