Tôi Kiện Bố Mẹ Tôi Ra Tòa Vì Tội Trọng Nam Khinh Nữ - Chương 2
[Bố mẹ này… không thể không nói là có chút oan uổng.]
[Làm bạn mới là lời khẳng định tình cảm lâu dài nhất, sao đứa nhỏ có thể rời xa bố mẹ được. Cũng không phải bọn họ không có điều kiện, rõ ràng có thể mang theo con gái nhưng lại không muốn, đây không phải thiên vị thì là cái gì?]
[Cũng không nhất định, chỉ dựa vào chuyện này thôi thì vẫn không thể kết luận là trọng nam khinh nữ được.]
[Tôi cũng cảm thấy như vậy… video này không đến mức trọng nam khinh nữ, chỉ là anh trai bị bố mẹ ngó lơ trong thời gian em gái mới được sinh ra, giờ bồi thường một chút cũng không có gì không đúng.]
Lúc này, màn hình lớn bắt đầu chiếu đoạn ký ức thứ hai của tôi.
Năm tám tuổi, tôi đã được bố mẹ đón vào thành phố.
Tối hôm đó, mẹ làm một đĩa cánh gà chiên coca. Tôi và anh trai rất thích ăn.
Nhưng sau khi anh trai ăn hai cái, lúc anh trai định vươn đũa gắp thêm thì mẹ lại bưng đĩa lên.
Mẹ tôi dồn hết bảy cái cánh gà còn lại vào trong bát của tôi, cằn nhằn với anh trai:
“Con là anh trai, em gái thích ăn thì con phải nhường một chút chứ.”
“Không phải còn rất nhiều sao! Con ăn ba cái, còn em ấy ăn bốn cái cũng được mà.” Anh trai có chút không vui.
Tôi cũng cảm thấy mình không nên độc chiếm một mình, muốn chia cho anh trai nhưng bố ngăn tôi lại.
“Minh Châu ngoan, không cần đưa cho anh trai đâu. Từ nhỏ con đã gầy yếu, con thích thì ăn nhiều một chút.”
Mẹ cũng dịu dàng nói với tôi: “Bảo bối mau ăn đi, lần sau mẹ sẽ làm thêm cho con.”
Vì thế, dưới sự khích lệ của bố mẹ, tôi ăn hết bảy cái cánh gà kia, bụng nhỏ cũng no căng.
[Cái này cũng quá thiên vị đi! Đương nhiên là thiên vị em gái rồi. Nghịch ngợm jpg.]
[Lầu trên à, suýt chút nữa thì đại đao hơn hai mươi mét của tôi không thu lại được!]
[Đoạn ký ức trước bố mẹ không rõ ràng cho lắm. Nhưng đoạn này quả thật không hề trọng nam khinh nữ chút nào.]
[Con gái phải được cưng chiều như vậy chứ. Thằng nhóc nhà tôi cũng không dám đoạt đồ của chị gái đâu.]
[Tôi nói lầu trên này, chị cẩn thận không con gái chị cũng kiện chị ra tòa đó!]
Nhưng kết quả xét xử vẫn là bố mẹ tôi trọng nam khinh nữ.
[Mẹ nó chứ! Có lầm hay không?]
[Tôi tê dại cả rồi, kết quả xét xử này sẽ bị nhiều người phản đối lắm cho coi!]
[Gấp cái gì, máy trích xuất chân tướng sẽ không phạm sai lầm đâu, chúng ta chờ xem chân tướng thôi.]
[Để trẻ con ăn một lần quá nhiều đâu nhất định là yêu thương chứ?]
[Nhưng đây không thể là không yêu được, phán xét kiểu gì đấy!]
…
Đúng lúc này, máy trích xuất chân tướng bắt đầu chiếu các hình ảnh trích xuất.
Đêm hôm đó, bụng tôi đau đớn khó nhịn, kèm theo tiêu chảy, một giờ phải vào nhà vệ sinh tận tám lần, cảm giác mệt lử cả đi.
Bố mẹ dàn xếp ổn thỏa cho anh trai, cuống quít đưa tôi đến bệnh viện cấp cứu.
Kết quả là tôi bị tiêu chảy do ăn quá nhiều đồ.
Cả đêm bố mẹ không chợp mắt, thậm chí sang ngày hôm sau có kỳ thi quan trọng của anh trai cũng phải nhờ hàng xóm đưa anh trai đi.
Nhưng mà…
Cuộc thi đó là lớp của thầy dạy toán Olympic mà tôi và anh trai cùng đăng ký.
Lớp học đó chỉ còn thiếu một người nữa là đủ.
Kết quả không có gì bất ngờ, anh trai thành công vào lớp đó.
Mà tôi, tự nhiên là không còn tư cách.
“May mà đứa nhỏ nhà chúng ta còn vào được lớp có giáo viên dạy Olympic. Nghe đồng nghiệp giới thiệu giáo viên này rất nổi tiếng, các bậc phụ huynh đều khen ngợi thầy giáo này rất nhiều.”
“Thầy giỏi là phải tranh giành khổ sở vậy đấy, đủ học sinh là đóng lớp luôn. Chỉ tiếc cho Minh Châu mà thôi.”
…
Phần bình luận hơi im lặng một chút rồi lại nhanh chóng bùng nổ.
[Bố mẹ cố ý cho con gái ăn nhiều cánh gà để tranh thủ cơ hội cho anh trai sao?]
[Mẹ nó chứ, đúng là thế rồi còn gì.]
[Chỉ mình tôi cảm thấy mỗi người đều có số mệnh riêng ư, cho dù em gái tham gia cuộc thi thì chắc gì cô em gái kia đã vượt qua được?]
[+1, rõ ràng là cô em gái tham ăn mà!]
[Không không không, em gái có thi đậu và việc em gái có cơ hội đi thi hay không là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Đi thi còn có cơ hội, nhưng không đi thi là nhất định không còn cơ hội nữa.]
[Có người mẹ nào lại không biết buổi tối không thể cho con ăn quá nhiều chứ? Ăn no quá bị tiêu chảy là bình thường, lỡ như bị đau dạ dày thì sao!]
[Tôi cũng là mẹ của hai đứa nhỏ đây mà tôi còn không biết việc này. Tôi cảm giác đây chỉ là trùng hợp thôi…]
Bình luận liên tục hiện lên, sau khi chương trình phát sóng trực tiếp ẩn bình luận đi, thẩm phán bắt đầu phát đoạn ký ức thứ ba của tôi.
Sau khi lên trung học cơ sở, tôi phát hiện trong lớp có rất nhiều bạn học đều có điện thoại di động, vì thế liền ầm ĩ đòi bố mẹ mua cho tôi một cái.
Thật ra tôi cũng đoán được bọn họ sẽ không đáp ứng vì lúc trước anh trai cũng muốn, bố mẹ liền lấy lý do điện thoại di động dễ dàng phân tán việc học nên cự tuyệt.
Nhưng lần này, bố mẹ chỉ nói buổi tối sẽ thương lượng lại một chút, ngày hôm sau liền đáp ứng.
Anh trai tức giận nói: “Bố mẹ thiên vị em gái thật đó, bố mẹ không mua cho con mà chỉ mua cho em gái mà thôi.”
Bố gõ đầu anh trai một cái: “Thằng nhóc thối, con và em gái có thể so sánh với nhau sao? Em gái có thành tích tốt, nếu thành tích của con giống như em gái thì bố cũng mua cho con.”
“Hơn nữa, em gái con là con gái, lỡ như gặp phải nguy hiểm gì cũng có thể báo cảnh sát hoặc liên lạc với chúng ta.”
Cứ như vậy, tôi đã có một chiếc điện thoại mới nhất.
Phát xong đoạn ký ức ngắn này, một loạt bình luận lại hiện lên.
Rất nhanh đã có rất nhiều bình luận trái chiều.
[Có vết xe đổ trước rồi, tôi không dám phát biểu ý kiến nữa.]
[Có gì mà không dám, lần này tôi đứng về phía anh trai, rõ ràng bố mẹ thiên vị em gái. Điện thoại di động hơn mấy ngàn tệ, nói mua là mua luôn!]
[Mới học trung học cơ sở đã được mua điện thoại di động, anh trai đòi hỏi thì lại không cho vì sợ ảnh hưởng chuyện học tập, sao bọn họ không sợ em gái cũng bị ảnh hưởng học tập đi?]
[Dựa theo tính toán của bố mẹ bọn họ hai lần trước, tôi cứ cảm giác bọn họ đang âm mưu gì đó với em gái, thực tế người được lợi chính là anh trai.]
[Không quá đáng như vậy chứ. Ông bố cũng nói thành tích của em gái vốn đã tốt. Hơn nữa đây cũng là vì an toàn của em gái. Lỡ như gặp phải nguy hiểm thì em gái có điện thoại di động để báo cảnh sát mà.]
Tôi quan sát phản ứng của bố mẹ, trên mặt bọn họ đã không còn giữ được bình tĩnh nữa.
Trong lòng tôi cười lạnh một tiếng, bom hạng nặng còn chưa ra trận đâu.
Không hề nghi ngờ gì, giọng nói AI tuyên án bọn họ trọng nam khinh nữ là thật.
[Ngồi chờ máy trích xuất chân tướng thôi.]
[Dựa theo chân tướng đằng sau hai đoạn hồi ức trước đó, tôi đoán bố mẹ cảm thấy thành tích của con trai không tốt bằng con gái nên mới cố ý mua điện thoại di động cho con gái, cố ý ảnh hưởng đến việc học tập của con gái?]
[Tôi cũng cảm giác như vậy.]
[Các người thông minh thật đó.]
[Tôi hoàn toàn cạn lời rồi, chắc ông bố bà mẹ này tâm cơ top 1 server rồi.]
Bọn họ đoán đúng, sự thật đúng là như vậy.
Tối hôm đó, bố mẹ tôi lặng lẽ thương lượng trong phòng.
“Lão Triệu, rốt cuộc anh có mua điện thoại cho Minh Châu không?”
Bố tôi suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: “Mua! Nha đầu Minh Châu này có thành tích học tập nổi bật hơn hẳn Hi Lai, lúc nào cũng được gia tộc chú ý hơn.”
“Tôi nghĩ dù sao cũng là con trai, thể diện rất quan trọng.”
“Mỗi lần gia tộc tụ hội, hai đứa nhỏ luôn bị mang ra so sánh, chắc trong lòng Hi Lai chịu nhiều tổn thương lắm.”
“Minh Châu có điện thoại sẽ ảnh hưởng đến việc học tập. Chúng ta sẽ đăng ký lớp bổ túc cho Hi Lai, hy vọng thành tích của đứa nhỏ kia có thể vượt qua Minh Châu.”
Khi đó tôi mới lên trung học cơ sở, nào hiểu được mấy đạo lý này cơ chứ, sao có thể phản kháng được?
Cho nên, không hề bất ngờ, bởi vì thường xuyên chơi điện thoại di động ảnh hưởng đến việc học tập, đến kỳ thi cuối học kỳ hai, tôi đã rớt xuống hạng một trăm của khối.
[Quá cao tay rồi, tôi từng gặp nhiều người thiên vị nhưng chưa từng thấy ai cố tình thiên vị có tính toán như vậy.]
[Đúng đó, ngoài mặt thì giả vờ cưng chiều con gái nhưng trên thực tế đều là vì lót đường cho anh trai!]
[Em gái kia được yêu thương như thế, bố mẹ em ấy cũng cưng chiều đủ đường. Còn em gái kia không có khả năng tự khống chế, cũng không thể hoàn toàn trách bố mẹ mua điện thoại di động cho em ấy được chứ.]
[Đúng vậy, rõ ràng là em gái kia làm ầm lên muốn mua điện thoại di động mà, đâu phải do bố mẹ em ấy muốn đâu?]
[Lầu trên à, dù sao thì em ấy cũng chỉ là một đứa trẻ con, không có khả năng tự chủ đâu. Thế nên anh trai muốn có điện thoại di động mà bọn họ không mua, cuối cùng lại mua cho em gái, không phải bọn họ coi trọng việc học tập của anh trai hơn sao?]
Thế nhưng cũng còn may, tôi thấy thành tích tụt xuống, tự ý thức được cứ tiếp tục như vậy là không được, sau đó tôi bỏ điện thoại di động sang một bên, chăm chỉ học tập rồi dần dần khôi phục thành tích ban đầu.
Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.
Bố mẹ và anh trai nhìn thấy ba đoạn ký ức đều được phán tình huống trọng nam khinh nữ là thật, bọn họ vừa vội vàng vừa hoảng hốt.