Tôi Kiện Bố Mẹ Tôi Ra Tòa Vì Tội Trọng Nam Khinh Nữ - Chương 1
[Một khi phiên tòa bắt đầu sẽ không thể dừng lại giữa chừng. Ai thua kiện sẽ bị xóa sổ vĩnh viễn.]
Âm thanh lạnh như băng của thẩm phán AI từ màn hình lớn của tòa án truyền đến.
Đây là dị thời không, thẩm phán là kẻ có quyền lực chí cao vô thượng, có thể phán tội bất kỳ kẻ nào.
Tin tức tôi kiện bố mẹ lên tòa án lan truyền rất nhanh.
Rất nhanh, người trong đại gia tộc đã đến đông đủ, bọn họ làm người dự thính, bàn luận đặc biệt sôi nổi về việc tôi kiện bố mẹ.
Mà anh trai là đương sự gián tiếp của vụ án xét xử lần này, anh ta đứng ngay bên cạnh bố mẹ tôi.
Tôi nhìn ba người đối diện, bọn họ đều mang dáng vẻ vô cùng đau đớn.
Bố tôi – Triệu Gia Huy nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy tình yêu thương: “Con gái yêu quý, nhân lúc phiên tòa còn chưa chính thức bắt đầu, con mau dừng lại đi, chúng ta không thể mất con được!”
Mẹ tôi – Tôn Tuyết Mai cũng nghẹn ngào khuyên nhủ tôi: “Minh Châu ngoan, tòa án xét xử không phải chuyện đùa, con là máu thịt trong lòng bố mẹ, nếu con bị xóa sổ thì chúng ta sống thế nào đây.”
Anh trai tôi – Triệu Hi Lai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với tôi: “Bố mẹ đặt tên cho anh là Hi Lai mang theo hy vọng con gái sẽ đến.”
“Nhiều năm như vậy, ai mà lại không biết bọn họ cưng chiều em đến tận xương tay, ngay cả tên gọi cũng là Minh Châu, ý chỉ một viên ngọc quý trên tay. Em còn có cái gì không thỏa mãn nữa?”
Tôi hờ hững nhìn bọn họ, nếu đổi lại là tôi lúc trước, tôi tuyệt đối không đưa bọn họ lên tòa án xét xử.
Đáng tiếc, tôi đã trọng sinh trở về.
Kiếp trước, mãi đến sau khi chết thì tôi mới biết, hóa ra tôi được sinh ra cũng là vì anh trai.
Thấy vẻ mặt tôi lạnh lùng, không nói một lời, thoạt nhìn ba người kia càng thêm đau lòng.
Dưới đài, mọi người cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi.
“Đúng là nuôi ong tay áo! Nhìn cách cô ta ăn mặc kìa, có cái gì mà không phải là hàng hiệu chứ? Nhìn sang Hi Lai đi, chỉ sợ cộng tất cả áo quần giày dép lại cũng không bằng một chiếc giày của cô ta ấy chứ…”
“Dù sao tôi cũng không tin lão Triệu trọng nam khinh nữ, bằng không bọn họ đã có đứa con trai Hi Lai này, còn sinh Minh Châu ra làm gì?”
“Minh Châu điên rồi sao? Nó chỉ cần ở nhà, vẫy tay một cái là có cơm đưa đến tận miệng, muốn sao trên trời chắc lão Triệu cũng bắc thang lên trời hái cho, sao nó lại ác độc như thế chứ?”
“Tôi tình nguyện tin vào chuyện heo biết trèo cây chứ không bao giờ tin hai vợ chồng lão Triệu trọng nam khinh nữ, nghe thôi đã thấy nực cười rồi.”
“Tôi không chỉ tận mắt nhìn thấy Tuyết Mai thiên vị Minh Châu một lần mà rất nhiều lần rồi. Chỉ cần là thứ Minh Châu muốn thì bọn họ đều cưỡng ép Hi Lai đưa món đồ đó cho Minh Châu.”
“Có sao nói đó, thà sinh một đứa con khác còn tốt hơn! Đỡ bị kéo lên tòa án như này, quả thật quá oan uổng mà!”
…
Đến khi thẩm phán gõ búa, xung quanh mới yên lặng trở lại.
[Nguyên cáo Triệu Minh Châu, bị cáo Triệu Gia Huy và Tôn Tuyết Mai, các người đã sẵn sàng hầu tòa chưa?]
Tôi không chút suy nghĩ liền thốt ra: “Chuẩn bị xong rồi, mời thẩm phán mau chóng tiến hành thẩm vấn.”
Quả thực tôi không thể chờ được đến lúc xé bỏ bộ mặt dối trá của ba người bọn họ.
Bố mẹ thấy tôi kiên định như thế, hai người có chút vi diệu liếc mắt nhìn nhau.
Bọn họ còn định nói gì thêm nữa, tôi đã tiến lên một bước, nhấn nút khởi động quá trình xét xử.
[Tút! Phiên tòa bắt đầu.]
[Phiên tòa này được thực hiện dựa trên nguyên tắc phải có bằng chứng rõ ràng.]
[Triệu Minh Châu công khai năm đoạn ký ức cho rằng bố mẹ trọng nam khinh nữ, máy tính đã trích xuất tất cả thông tin làm cơ sở đưa ra phán quyết.]
[Toàn bộ quá trình xét xử công bằng công chính, không có kẻ nào được phép dị nghị.]
Lúc này, trên gương mặt bố mẹ và anh trai đều hiện lên vẻ hoảng sợ. Nhưng rất nhanh bọn họ liền trấn tĩnh lại.
Mà phần bình luận ở chương trình phát sóng trực tiếp đã sớm nổ tung.
[Thoạt nhìn vẻ bề ngoài thì Triệu Minh Châu được cưng chiều hơn, Triệu Hi Lai có vẻ nghèo hơn. Nhưng Triệu Minh Châu không chút do dự ấn nút xét xử, chẳng lẽ bố mẹ cô ấy thật sự trọng nam khinh nữ sao?]
[Lầu trên không nên đoán mò, không nghe người quen biết nói chuyện sao, Triệu Minh Châu này chính là con sói mắt trắng đó.]
[Là tôi hoa mắt sao? Sao tôi thấy hình như bọn họ hơi luống cuống thì phải!]
[Có nên nói hay không, mạo hiểm đánh đổi cả tính mạng mình để kiện bố mẹ, có phải… cô ấy thật sự bị đối xử không công bằng không?]
[Đoạn ký ức đầu tiên, mời xem trên màn hình lớn.]
Khi âm thanh AI không có độ ấm vang lên, trên màn hình bắt đầu chiếu những ký ức đầu tiên của tôi.
Đó là khi tôi ba tuổi, bố mẹ phải đi làm ở thành phố.
“Bảo bối à, bố mẹ vào thành phố làm việc, không có cách nào chăm sóc con.” Giọng mẹ tôi tràn ngập sự lưu luyến.
Bố xoa đầu tôi: “Con ở nhà ông bà nội trước đi, mỗi tháng bố mẹ sẽ gửi tiền về.”
“Hu hu hu… không đâu, Minh Châu muốn ở với bố mẹ cơ.” Tôi không nỡ rời xa bố mẹ, khóc lóc rất thương tâm.
Mẹ thấy tôi như vậy, nước mắt cũng chảy xuống. Bố tôi ở bên cạnh cũng đỏ mắt theo.
Lúc này, anh trai kéo vali chạy tới, hưng phấn nói: “Bố mẹ, khi nào chúng ta xuất phát?”
Khi đó tôi còn quá nhỏ, ngây ngốc hỏi: “Mẹ, vì sao anh trai có thể đi cùng mẹ?”
“Bảo bối, con nghe mẹ nói. Bởi vì anh trai lớn hơn con, thằng bé vẫn có thể sống tốt khi ở cạnh bố mẹ.”
“Nhưng con lại không giống, bố mẹ rất thương con, sợ mang theo con mà bố mẹ lại bận rộn không có cách nào chăm sóc tốt cho con.”
“Ông bà đã nghỉ hưu cả rồi, họ có rất nhiều thời gian ở bên con, có thể chăm sóc con tốt.”
“Cho nên, con ở lại quê mới là giải pháp tốt nhất.”
“Khi nào con lên lớp một, chúng ta sẽ đón con vào thành phố.”
Cuối cùng, họ đưa anh trai đi. Mà tôi ở lại bên cạnh ông bà nội.
[Cái này đâu có tính là trọng nam khinh nữ đâu? Không phải là vì bọn họ muốn tốt cho con gái nên mới để con gái ở nhà ông bà nội sao?]
[Hả? Vậy sao tôi cứ thấy hơi là lạ nhỉ, mặc dù tôi không biết nó lạ chỗ nào.]
[Tôi cũng thấy đây không phải là trọng nam khinh nữ đâu. Mang theo con trai cũng là do con trai không yếu ớt như con gái, dễ nuôi hơn nhiều. Mà ông bà nội nuôi con gái cũng tốt hơn ấy chứ!]
[Nhìn bà mẹ kia khóc thương tâm biết bao nhiêu, ông bố cũng muốn khóc theo chứng tỏ bọn họ cũng thương con gái đấy chứ, trọng nam khinh nữ chỗ nào cơ?]
Hầu hết mọi người đều cho rằng bố mẹ tôi không trọng nam khinh nữ.
Tôi nhìn ba người kia, hình như bọn họ đã thở phào nhẹ nhõm.
Mà lúc này, giọng nói máy móc của AI lại vang lên:
[Sau khi tập hợp đủ chứng cứ, tình huống trọng nam khinh nữ là thật.]
Mặt ba người bọn họ lập tức đen lại.
Dưới đài đã sớm nghị luận sôi nổi, phần bình luận phát sóng trực tiếp cũng nhảy lên thêm một loạt.
[Làm sao có thể? Tôi chỉ thấy bố mẹ bọn họ bất đắc dĩ lắm mới phải làm thế, rõ ràng bọn họ còn khóc cơ mà.]
[Cái này cái này… không lẽ máy trích xuất chân tướng hỏng rồi đấy chứ?]
[Làm sao có thể, thời không này có bị hủy diệt thì máy trích xuất cũng không thể hỏng.]
[Vừa rồi tôi đã định nói, ai bảo con gái sẽ yếu ớt chứ? Hơn nữa, nếu con gái yếu ớt thì bọn họ càng phải mang theo, tự mình chăm sóc mới yên tâm được.]
[Đúng vậy, dù ông bà nội có tốt đến mức nào thì đứa nhỏ cũng cần bố mẹ ở bên.]
Lúc này, màn hình bắt đầu chiếu đoạn ký ức không thuộc về tôi.
Mẹ không đi làm như lời bà ấy nói mà dành toàn thời gian chăm sóc anh trai.
Khi đó, anh trai mới bốn tuổi, đã đi nhà trẻ.
Bởi vì lo lắng anh trai không quen ăn cơm ở nhà trẻ nên mỗi ngày sau khi mẹ đưa anh trai đi học xong liền đi chợ, nấu rất nhiều món ngon cho anh trai.
Buổi trưa mẹ đón anh trai về nhà ăn cơm, sau đó tự mình ôm anh trai dỗ ngủ. Mọi việc cứ lặp lại hàng ngày như thế.
Mỗi dịp cuối tuần và ngày nghỉ, bố mẹ sẽ dẫn anh trai đi công viên trò chơi, đi du lịch.
“Cuối cùng bố mẹ cũng chỉ thuộc về một mình con thôi!” Một tay anh trai kéo bố, một tay kéo mẹ, nở nụ cười rạng rỡ, giọng điệu vui vẻ.
“Có Minh Châu ba năm nay, Hi Lai không nhận được toàn bộ tình yêu của bố mẹ đó.”
“Không phải sao. Lần này bố mẹ cố ý giữ Minh Châu lại là để bồi thường cho con trai bảo bối đấy.”
“Nhớ kỹ con không được nói với em gái con khi nó tới Bắc Kinh, đây là bí mật của ba người chúng ta nha.”
Còn tôi, phải đến nhà trẻ ở quê.
Cũng giống như tất cả những đứa trẻ khác, mỗi ngày tôi đều mong đợi bố mẹ tới đón tôi.
Video dừng lại ở hình ảnh một nhà ba người nắm tay, cười đến mặt mày rạng rỡ.
Vừa nhìn đã biết bọn họ là người một nhà, rất hạnh phúc.
Mẹ có chút bối rối, bắt đầu vội vàng giải thích: “Đó là do tôi không tìm được công việc thích hợp, mới thuận tiện chăm sóc Hi Lai.”
Vẻ mặt bố tôi có chút xấu hổ xin lỗi tôi: “Minh Châu, bố nói cố ý giữ con lại là để dỗ dành Hi Lai mà thôi. Bởi vì bố cảm thấy sau khi có con, bố mẹ đã xem nhẹ anh trai con quá nhiều.”
Anh trai cũng nói bởi vì bố mẹ rất mong muốn có con gái nên mới chỉ cách một năm, mẹ đã sinh ra tôi.
“Sao em có thể dựa vào chuyện nhỏ này đã phán bố mẹ trọng nam khinh nữ. Nhiều năm như vậy, bố mẹ đối xử với em thế nào, chẳng phải em là người rõ ràng nhất sao?”
Lúc này, phần bình luận lại nổi lên.