Tôi Không Phải Thế Thân - Chương 4
13
Sau chương trình tạp kỹ đó, số lần tôi gặp anh dần dần tăng lên, thậm chí cả chị Kim cũng bị anh mua chuộc.
Mỗi buổi sáng, anh đều tặng cho tôi một bó hoa cúc, loài hoa tôi yêu thích, cùng một chiếc xe đẩy đầy túi xách đắt tiền và hàng xa xỉ.
Sau nhiều lần bị tôi từ chối, anh đã bí mật nhờ chị Kim chuyển quà cho tôi.
Sự thật là từ trước đến nay tôi luôn để ý đến anh, nhưng lại chưa từng thể hiện niềm yêu thích của mình với anh.
Làm sao anh có thể nhớ rõ ràng như vậy?
Không, làm sao anh ấy có thể nhớ được? Chắc chắn là anh ấy đã đi thăm dò!
“Bạc Tư Dã, anh đang điều tra tôi à?”
“Hi Hi, cái này cũng cần điều tra sao? Khi em ở bên anh, anh luôn quan sát mọi chuyện và ghi nhớ tất cả.”
Bạc Tư Dã nói rất nghiêm túc.
Quan sát, anh luôn cẩn thận quan sát tôi sao?
Tôi không có cách nào tin tưởng rằng ngay từ đầu anh ấy vẫn luôn yêu tôi.
“Thật sao? Vậy anh Bạc, anh hãy gửi tiền thẳng vào thẻ của tôi. Số thẻ không thay đổi, tôi thích tiền nhất.”
Tôi cố tình làm khó anh ấy.
Ngay lập tức, anh lấy điện thoại di động ra và chuyển tiền cho tôi.
Một, mười, trăm, nghìn, mười nghìn, một trăm nghìn! Omg !
Bạc Tư Dã đưa hoa cho tôi: “Em muốn bao nhiêu cũng được. Thực ra của anh cũng là của em.”
Hương hoa cúc vương vấn giữa chúng tôi.
“Hi Hi , đã năm năm rồi, anh lúc nào cũng nhớ em. Còn em thì sao?”
“Hi Hi, tại sao em lại rời bỏ anh? Em có thể trả lời anh được không?”
Mí mắt anh đỏ hoe vì xúc động, giọng điệu cầu xin.
“Đêm đó tôi đã nghe được cuộc nói chuyện của anh trong quán bar. Hứa Nặc sắp trở về, không phải là anh muốn đuổi tôi đi sao? Nói thật đi, anh không thích cô ấy à? Cô ấy là bạch nguyệt quang của anh không phải sao? ”
Bạc Tư Dã im lặng, sau đó cười lớn: “Em đang nói bậy phải không? Người trong lòng anh vẫn luôn là em! Bạch Nguyệt Quang, đó cũng chỉ có thể là em! Từ đầu đến cuối anh chỉ có một mình em! ”
“Không có khả năng, anh yêu tôi ngay từ đầu? Là giả, tôi không tin!”
Ban đầu anh ấy đã cứu tôi, lần đầu tiên gặp nhau, anh chẳng qua chỉ thấy tôi mới mẻ thú vị.
“Lúc đó không phải lần đầu tiên anh gặp em, anh kỳ thật đã nuôi Đường Đường.”
“Sao cơ! Tôi đã nhặt được nó mà, tôi nuôi nó ba năm mà vẫn chưa từng gặp anh!”
“Anh biết, anh đã nhìn thấy em nhặt nó.”
Bạc Tư Dã cho biết tuổi thơ của anh thật bất hạnh.
Cha mẹ đều qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, bầy sói trong gia đình luôn nhìn chằm chằm vào anh.
Trưởng bối trong nhà cố gắng bồi dưỡng anh trở thành người thừa kế của nhà họ Bạc.
Thân là người thừa kế, nhất định phải bảo trì tình cảm, tâm tình của mình bí mật, khi còn là thiếu niên, anh cũng không biết tại sao.
Phải đến khi con mèo trắng anh nuôi bị người trong gia đình ngược đãi và ném xuống con mương hôi hám anh mới hiểu ra.
“Anh chính mắt nhìn em mang Đường Đường đi. Về sau, bởi vì Đường Đường, anh thỉnh thoảng tới nhìn lén em.”
Kể từ ngày đó, anh không quan tâm đến bất cứ điều gì và chăm chỉ quản lý gia sản nhà họ Bạc.
Anh chỉ có thể quan sát Đường Đường và tôi trong bóng tối.
Anh giống như một con mèo hoang đang rình mò hạnh phúc của mèo nhà trong bóng tối.
Lang thang giữa nhà họ Bạc và nhà tôi, mãi đến khi tôi được nhà họ Tô đón về, anh ấy mới tỉnh lại.
Cho đến khi gặp lại tôi trong bữa tiệc tối đó, tôi đã giơ chai rượu lên và đập vào đầu nhà đầu tư, gọi anh ta là đồ khốn khi có những hành vi cợt nhả với tôi.
Lần này anh dự định sẽ giữ tôi ở bên cạnh.
Đã quen với việc giấu đi cảm xúc và sự tức giận của mình, Bạc Tư Dã cũng thích giữ thái độ lạnh nhạt với tôi.
14
“Hi Hi, hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng. Em có thể… cho anh cơ hội chăm sóc em và Tùy Tùy Niệm Niệm được không?”
Anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi: “Anh biết em một mình nuôi hai đứa nhỏ rất vất vả, em không có người đàn ông nào khác. ”
Anh chậm rãi nói thêm: “Kết hôn với anh, tất cả tiền của anh sẽ là của em. Công ty, bất động sản, bất cứ thứ gì em muốn, anh sẽ cho em tất cả những gì anh có. ”
Tôi khẽ thở dài: “Không cần.”
“Sao anh không nói cho em biết Hứa Nặc là chị dâu anh?”
“Anh trai và chị dâu anh đã bí mật kết hôn, đêm đó họ thu dọn đồ đạc và nhờ anh đến đón vợ anh ấy.”
Càng nói, anh càng đau khổ và vùi đầu vào vòng tay tôi.
Giọng nói nghèn nghẹn: “Không ngờ anh chưa đi đón vợ cho anh ấy thì vợ anh đã bỏ chạy rồi”.
“Tối nay anh có một cuộc gặp gỡ, em có muốn lấy tư cách là bạn gái đi cùng anh không?”
“Anh không quan tâm việc em đã sinh con sao? Anh không quan tâm bọn nhỏ không phải là của anh à?”
Tôi nói dối anh.
Nhưng Bạc Tư Dã lại ôm tôi vào lòng: “Anh không quan tâm, anh chỉ ghét việc anh không ở bên em khi em sinh em bé. Anh không ở bên khi em cần anh. ”
Anh hy vọng quan hệ của chúng tôi sẽ khác với 5 năm trước.
Mũi tôi đau nhức và tôi nắm lấy tay anh ấy.
Sẽ là nói dối nếu nói rằng tôi không thích anh ấy chút nào.
Việc không nghĩ về anh ấy cũng là một lời nói dối.
Tôi nghĩ tôi thích anh ấy đã rất nhiều năm.
Tôi quyết định cho anh một cơ hội.
Vào buổi tối, tôi và Bạc Tư Dã cùng tham dự buổi tiệc. Bạn bè anh đều rất tôn trọng tôi.
“Chị dâu tới rồi? Chị dâu ngồi đi!”
“Chị dâu, chị muốn uống gì?”
“Chị dâu, ăn trái cây đi.”
Họ ân cần đến mức anh thậm chí còn không có cơ hội để xen vào, anh nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng và tất cả họ đều trở nên thành thật.
“Chị dâu, nếu trước đó có hiểu lầm gì, đều là do chúng tôi lắm miệng, chúng tôi xin chịu phạt rượu!”
Tôi khoanh tay và nhướng mày khi nhìn những kẻ nịnh hót này.
Tôi không biết mình đã trải qua những gì trong 5 năm qua.
15
Nhìn họ nâng ly cạn chén, tôi thấy hơi buồn ngủ.
“Anh ra ngoài giải quyết một số việc của công ty, em có muốn đi với anh không?”
Khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ, Bạc Tư Dã thì thầm vào tai tôi.
“Không đi, em ở chỗ này chờ anh trở về.”
“Tốt.”
Ngay khi Bạc Tư Dã bước đi, đám bạn của anh đã vây quanh tôi.
“Chị dâu, sau khi chị bỏ đi, anh Dã đã lật tung nơi này để tìm kiếm chị, không bỏ sót dù chỉ là một tin tức nhỏ, thiếu điều tìm cả những người bị ngã sông.”
“Thật đó! Lúc đó anh Dã nhìn ai cũng không vừa mắt.”
“Chị dâu, sao chị lại bỏ đi vậy?”
“Mãi sau này chúng tôi mới phát hiện, có phải chúng tôi đã nói sai gì không? Ài, chúng tôi thực sự đã nói sai, chúng tôi lại tự phạt rượu. Anh Dã luôn chỉ có chị trong lòng! Thật trùng hợp khi chị và chị Hứa Nặc lại giống nhau đến vậy. Đây không phải là một sự hiểu lầm lớn sao? ”
“Chị dâu, chị mới trở về à?”
Tôi không thể không gật đầu.
“Kỳ lạ, anh Dã ba năm trước đã tìm được chị, lúc đó không gặp nhau sao?”
Họ nói chuyện ồn ào đến nỗi tai tôi ù đi.
Nhưng câu nói này chợt khiến tôi tràn đầy sinh lực.
“Ba năm trước?”
“Đúng vậy, ba năm trước anh Dã biết được tin tức của chị, anh ấy một mình ra nước ngoài tìm chị. Một tuần sau, anh lại trở về một mình.”
“Anh Dã ba năm nay thường xuyên ra nước ngoài, chúng tôi nhớ việc kinh doanh ở nước ngoài rất phát triển, không cần phải thường xuyên đến đó.”
Ba năm trước, Niệm Niệm, Tùy Tùy đã hai tuổi.
Bạc Tư Dã tìm thấy tôi nhưng không dám xuất hiện trước mặt tôi?
16
“Đã quá muộn rồi, giải tán đi!”
Bạc Tư Dã vừa xử lý xong công việc liền lập tức quay lại.
“Tốt.”
Tôi hơi bị mất tập trung trên đường đi.
“Anh Bạc, ba năm trước anh có đến gặp em không?”
Tôi quay lại nhìn anh đang lái xe, năm năm qua anh ấy vẫn không thay đổi nhiều, trên đầu có vài sợi tóc bạc trắng.
Anh đạp phanh: “Họ nói cho em biết à?”
“Tô Hi, đừng tức giận.”
Như sợ tôi suy nghĩ nhiều, anh ấy nhanh chóng giải thích.
“Khi biết tin về em anh đã rất vui mừng. Khi tìm được em, anh thấy em đang đẩy hai đứa con của mình ra ngoài phơi nắng.
Nụ cười trên khuôn mặt của em là điều anh chưa từng thấy trong ba năm chúng ta bên nhau, anh không biết việc mình đến tìm em có thật sự đúng không.
Lúc ấy, toàn bộ dũng khí của anh đều bị một chậu nước lạnh dập tắt, anh không dám xuất hiện ở trước mặt em, chỉ có thể trốn trong bóng tối, im lặng nhìn em.”
Chẳng trách khi đi dạo cùng hai đứa nhỏ, tôi luôn có cảm giác như lúc nào cũng có ai đó đang theo dõi phía sau.
Tôi còn nghĩ mình có vấn đề về tâm thần.
“Bạc Tư Dã, anh cứ như vậy…”
Một tiếng chuông cắt ngang những gì tôi định nói.
17
“Tô Hi, nhanh đến bệnh viện đi! Niệm Niệm bị gãy tay chảy máu, không cầm máu được.”
Chị Kim lo lắng ở đầu bên kia điện thoại.
Tôi bị sốc khi nghe thấy chuyện xảy ra với con bé.
“Tôi sẽ tới ngay.”
Bạc Tư Dã suốt dọc đường an ủi tôi: “Đừng lo, có anh ở đây.”
Bao năm qua con bé luôn bị chứng rối loạn đông máu, khi con bé lớn lên, tôi không dám để nó bị tổn thương dù chỉ một chút.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Khi còn nhỏ con bé đã vô tình cắt phải tay và nó cứ chảy máu không ngừng.”
Bác sĩ đứng bên cạnh tôi: “Cô là người nhà bệnh nhân à?”
“Vâng, tôi là mẹ nó.” Tôi lo lắng nói.
“Đứa trẻ mất máu quá nhiều cần phải truyền máu. Ngân hàng máu trong bệnh viện đang thiếu nhóm máu O, bây giờ điều máu qua nhanh nhất cũng sẽ phải mất hai giờ. ”
Bạc Tư Dã đứng bên cạnh tôi và nói: “Tôi có thể truyền máu cho con bé.”
“Không, Bạc Tư Dã. Anh là ba của Niệm Niệm, người nhà ruột thịt không được truyền máu!”
Tôi vừa lo lắng lên tiếng, nhìn thấy trên mặt anh hiện lên một tia kinh ngạc.
Nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Đừng lo lắng, bây giờ anh sẽ đi tìm người.”
Anh đăng trên weibo: “Nếu ai có nhóm máu O ở Bệnh viện Nhân dân Trung ương số 1, đến đây tôi sẽ trả 300 vạn cho 100 ml máu! Tôi mua, v.v., cứ 100ml là 300 vạn, không có giới hạn. ”
Rất nhanh liền có kết quả.
【Trời m.á! Đây chính là hình mẫu tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết sao! 】
[Tôi ghét việc mình không có nhóm máu O! 】
[Bây giờ có nhóm máu O là cách làm giàu nhanh nhất! 】
Rất nhanh đã tìm được người có nhóm máu O và khuôn mặt của Niệm Niệm dần trở nên hồng hào hơn.
Giữa đêm khuya, Bạc Tư Dã yêu cầu tôi nghỉ ngơi.
Tôi ngồi cạnh Niệm Niệm: “Anh đi ngủ đi, em không buồn ngủ.”
“Em không buồn ngủ sao? Vậy hãy giải thích mọi chuyện cho anh.”
“Không có gì phải giải thích cả. Những gì em nói hôm nay là sự thật. Em đã bỏ đi khi đang mang thai con của anh. Hứa Nặc trở về, sợ anh không cho em sinh đứa bé này nên không dám nói cho anh biết.”
Bạc Tư Dã không có bất kỳ cảm xúc nào mà tôi không mong đợi.
Anh sững người tại chỗ, đồng thời ôm chặt tôi vào lòng.
“Hi Hi, anh xin lỗi.”
“Anh xin lỗi em vì điều gì?”
“Là sự sơ suất của anh đã khiến em phải chịu khổ suốt năm năm qua. Lúc em cần anh nhất, anh đã không có mặt.”
“Anh khóc?”
Tôi thật không dám tưởng tượng Bạc Tư Dã sẽ khóc vì chuyện nhỏ nhặt như vậy.
“Nếu anh giải thích sớm hơn với em thì em đã không phải chịu khổ như vậy, rõ ràng là anh luôn muốn em hạnh phúc. Nhưng cuối cùng lại mang đau khổ lại cho em.
“Hi Hi, anh cảm thấy rất may mắn khi được gặp lại em. Cảm ơn em đã đồng ý sinh ra hai đứa bé này.”
Tôi không nói nên lời và nhướng mày.
Lần đầu tiên có em bé trong bụng, tôi vừa vui mừng vừa sợ hãi.
Vui vì rốt cuộc từ bây giờ tôi đã có những đứa con của mình.
Sợ hãi vì những trường hợp sản phụ t.ử vo.ng trên bàn mổ.
“Hi Hi, chờ Niệm Niệm khỏe lại, chúng ta đi lấy giấy đăng ký kết hôn nhé?”
“Bạc Tư Dã, anh có thực sự yêu em không?”
Tim đập nhanh.
Đây có phải là tình yêu?
“Trước đây anh tưởng anh đã thể hiện đủ rõ ràng rồi.”
Trước đây.
Là đang nhắc đến núi hàng xa xỉ trong nhà, một rổ thẻ tín dụng và những chiếc vòng cổ trị giá hàng trăm triệu sao?
“Không phải là vì yêu nên lúc nào cũng nghĩ về em sao? Thế là anh mua tất cả những thứ anh cảm thấy hợp với em. Anh nghĩ em sẽ biết. Nhưng anh đã quá chủ quan rồi, Không ngờ Hi Hi của anh lại chậm chạp trong truyện tình cảm như vậy, là do anh bất cẩn. ”
Anh ấy luôn nở nụ cười trên gương mặt.
“Hi Hi, em sẽ cưới anh chứ?”
“Xin hãy đồng ý đi.”
Tôi kiêu ngạo còn đang không thèm để ý anh.
Chúng tôi không phải người cùng một thế giới.
Nhưng Đường Đường đã ràng buộc chúng tôi thành người một nhà từ rất lâu rồi.
18
Nằm viện một tuần, Niệm Niệm đã khỏe lại, khi trở về, tôi thu dọn hết đồ chơi nguy hiểm.
“Chú là bố cháu thật sao?”
Tùy Tùy rất ít nói chuyện với Bạc Tư Dã: “Chú và cháu nhìn thật giống”.
Bạc Tư Dã nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của Tùy Tùy : “Từ nay về sau bố sẽ bảo vệ mẹ và các con, con không cần phải mạnh mẽ như vậy nữa.”
Thằng bé ôm lấy anh yên lặng khóc thút thít.
“Bố ơi, bố sẽ không bao giờ rời đi nữa phải không?”
Thằng bé vẫn còn sợ hãi nên không ngừng nghi vấn.
“Tất nhiên, bố sẽ không bao giờ cách xa cục cưng của bố nữa.”
Bạc Tư Dã nóng lòng muốn cùng tôi đi đăng ký kết hôn, tôi cũng nhanh chóng được gặp anh trai anh ấy.
Hứa Nặc đẩy xe lăn ra, người ngồi trên xe lăn trông rất giống Bạc Tư Dã.
“Tư Dã tới sao? Đây là em dâu của anh phải không?”
“Chào anh, chào chị dâu.”
Hứa Nặc không khỏi trêu chọc tôi: “Nếu không vì tôi và Tư Quang, Hi Hi đã được đưa về từ lâu rồi.”
Ba đứa trẻ gặp lại nhau và cùng chơi đùa vui vẻ.
Tôi và Bạc Tư Dã đã ăn tối ở đây, khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, ba đứa nhỏ đã nằm trên ghế sofa, ngủ say.
Anh cả yêu cầu Bạc Tư Dã đưa tôi đi dạo khắp nơi.
Trong sân sau khắp nơi đều có đom đóm, anh nắm tay tôi bước đi trên bãi cỏ.
“Hi Hi, anh thật may mắn. Anh thật may mắn khi ông trời lại ưu ái cho anh, lại để em trở về bên cạnh anh.”
Vào tại thời điểm này.
Ngoài gia đình chúng tôi, Đường Dường cũng ở bên cạnh.
Nó kêu “meo meo meo” với chúng tôi.
Thật tuyệt vời khi đã 5 năm trôi qua và Đường Đường vẫn ở đây.
Bạc Tư Dã cũng tại.