Tôi Không Còn Thích Cậu Chủ Nữa! - Chương 3
11
Ngồi bên cạnh là một ông lão đeo kính, trông học thức uyên bác, ông khuyên nhủ:
“Cô bé , cái bình hoa thật sự là đồ giả đấy.”
Tôi còn kịp trả lời, Lâm Sương đã sang hỏi ông:
“Cụ Chu, cái bình thật sự là hàng giả ?”
Cụ Chu?
Tôi biết ông , là chuyên gia giám định tiếng trong giới đồ cổ.
Ông gật đầu: “ , là đồ giả phỏng theo thời Thanh, kỹ thuật thô sơ, mười đồng còn đáng.”
Lâm Sương lẩm bẩm: “Xem lần nhầm thật .”
Cô nhướng mày : “Được, 30 ngàn nhường cho cô.”
Tôi âm thầm cảm ơn cụ Chu đã “phụ họa”, nếu ông lên tiếng, chắc chắn Lâm Sương sẽ tiếp tục tăng giá.
“30 ngàn lần thứ nhất.”
Người điều hành phiên đấu giá gõ búa:
“30 ngàn lần thứ hai.”
“30 ngàn lần thứ ba.”
Ngay khi cây búa sắp gõ xuống, Lâm Sương bất ngờ bật dậy:
“Đợi đã!”
12
Tim như thắt , lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Cô chẳng lẽ đổi ý, tiếp tục tăng giá?
là xem thường vận khí của nữ chính .
“Cô chỉ là con gái của giúp việc,” Lâm Sương chỉ thẳng , “ nghi ngờ cô đủ 30 ngàn.”
Tôi cứ tưởng cô sẽ tiếp tục đấu giá, quả tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
Tôi lấy thẻ , đưa cho nhân viên phục vụ của nhà đấu giá:
“Quẹt luôn .”
Tôi và Lâm Sương đều xuất thân bình thường, nhưng khác biệt ở chỗ, từ nhỏ cô đã luôn cơ hội mà khác , học giỏi, ba mẹ yêu thương hết mực.
Trong mắt cô , chỉ là đứa con gái sống nhờ mái hiên khác, con của giúp việc.
Không chí tiến thủ, chút tiền tiêu hết ăn diện, đúng là qua thì giống thể lấy 30 ngàn tệ thật.
Thẻ quẹt thành công, Lâm Sương tỏ vẻ kinh ngạc. Cô biết khả năng đủ tiền, chứ chắc chắn .
Mọi xung quanh nhạo vì bỏ 30 ngàn mua một cái bình rởm, sang nhân viên xin một cái búa.
“Bốp”— một tiếng vang lớn.
Chiếc bình vỡ tan tành ngay tại chỗ.
Mọi ngơ ngác hiểu gì:
“Bỏ 30 ngàn mua cái bình giả về cắm hoa cũng , thế mà đập luôn ?”
“Chắc là mua xong mới nhận là đồ giả, tức quá đập cho hả giận.”
Tôi lấy khối ngọc cổ thời Hán giấu trong đáy bình.
“Cái gì? Không thể nào!” Mọi hét lên kinh ngạc, “Trong bình giấu một khối ngọc!”
Lâm Sương trợn tròn mắt.
Cụ Chu thấy khối ngọc, cả như điểm huyệt, giọng kích động đến run rẩy:
“Cô bé, cho xem khối ngọc ?”
Tôi đưa ngọc cho ông.
Ông tháo kính lau sạch đeo , cẩn thận quan sát, khi đến dòng chữ khắc phía mặt ngọc, cơ mặt ông bắt đầu run nhẹ:
“Đây là linh thú hộ thân của một đại thư pháp gia thời Hán, giá trị sưu tầm cực cao, thị trường định giá bảo thủ ít nhất 20 triệu.”
Mọi sửng sốt ngớt: “Cô bé gặp may kiểu gì trời?!”
Cụ Chu khẽ run môi, trong mắt là sự phấn khích khó giấu:
“Cô bé, trả cô 23 triệu, thể bán khối ngọc cho ?”
“Đương nhiên là ạ.”
Lâm Sương giận đến tím mặt, hằn học ném mạnh bảng đấu giá xuống đất đầu bỏ .
Dựa ký ức khi trọng sinh, đã kiếm “gáo vàng” đầu tiên.
Về đến nhà, kể cho mẹ về tình trạng sức khỏe của Tô Mặc.
Tôi cứ nghĩ mẹ sẽ quan tâm đến Tô Mặc, dù Tô Mặc con ruột của mẹ, nào ngờ mẹ xong liền lấy tiền tiết kiệm dưỡng già .
“Con bé đó cũng là đứa khổ, mẹ nó cũng giống mẹ, đều là những đàn bà lương thiện chăm chỉ sống cuộc đời tử tế mới thằng khốn Tống Đại Quốc lừa.”
“Mẹ sẽ nghỉ việc, con bé giờ đang cần bên cạnh chăm sóc kỹ càng. Ngày mai dẫn Tô Mặc khám. Sau nếu tiền đủ, mẹ tìm cách làm.”
Tôi nắm lấy tay mẹ:
“Chuyện tiền nong, mẹ cần lo, con cách .”
Mẹ định mở miệng, liền cắt lời, biết mẹ định gì.
Tôi : “Mẹ yên tâm, con sẽ đường tắt, càng làm việc phạm pháp.”
Việc mẹ nghỉ việc đúng ý .
Cuối cùng cũng thể dọn khỏi nhà họ Giang — nơi nguy hiểm .
Chỗ Tô Mặc đang ở cách bệnh viện quá xa, môi trường cũng thích hợp để dưỡng bệnh, đường về tiện tay thuê một căn hộ ba phòng ngủ gần bệnh viện, nội thất đầy đủ.
Tôi đưa chìa khóa cho mẹ, bảo bà đón Tô Mặc, còn ở nhà họ Giang thu dọn đồ đạc.
Lúc sắp xếp gần xong hành lý, thì Giang Triệt trở về.
13
Anh về phía hành lý, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lẽo hiện lên vẻ nghi hoặc:
“Em thu dọn hành lý làm gì?”
“Tôi chuyển nhà. Mẹ nghỉ việc .” Tôi bình tĩnh đáp.
Anh khựng , sững tại chỗ.
Khi phản ứng kịp, đã kéo hành lý ngang qua .
Anh lập tức kéo lấy cổ tay , giọng khàn khàn nặng nề:
“Tại ?”
“Không vẫn luôn thử , đuổi ngoài ? Giờ thì như ý đấy.”
Giang Triệt sững sờ, thể tin nổi, theo phản xạ hỏi :
“Tôi đuổi em ngoài khi nào?”
Nhìn vẻ mặt bối rối của , thật sự chút hiểu nổi.
“Anh hết khoe cơ bụng dụ dỗ , chuyển phòng cho mẹ con , chẳng là để thử xem còn mơ tưởng đến ?”
“Tôi đã , còn thích nữa, thể yên tâm.”
“Tôi yên tâm cái gì?” Giang Triệt thở gấp, giọng run rẩy thấy rõ, “Tô An An, thích em.”
Tôi lập tức sững .
Anh giữ lấy gáy cúi đầu hôn xuống:
“Vậy thế thì ? Đủ rõ ràng ?”
“Á á á—!” Tôi sợ hãi hét lên, kéo vali chạy vội ngoài như thể đang thi chạy 100m.
Đáng sợ quá mất!
14
Nửa đêm tỉnh giấc, trong đầu vẫn văng vẳng câu của Giang Triệt: Tôi thích em.
Tôi bật dậy: “Đừng thích mà!”
Tô Mặc đánh thức, xuống giường rót cho một ly nước:
“Chị, chị đang yêu ?”
Tôi vẫn còn kinh hãi, vội vàng lắc đầu.
Tô Mặc leo lên giường, ôm lấy cánh tay : “Chị ơi, để em giới thiệu bạn trai cho chị nha?”
Sáng mai còn bệnh viện, xoa đầu con bé, qua loa đáp:
“Được , ngủ , mai còn dậy sớm.”
Vừa nhắm mắt , Tô Mặc nhẹ nhàng tựa đầu lên vai :
“Chị, chị với em như ?”
Tôi dịu dàng đáp: “Vì em xứng đáng.”
Trong căn phòng yên tĩnh, đôi mắt Tô Mặc đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ rơi xuống vai :
“Em đã tìm chị từ lâu , nhưng sợ chị ghét em, nhận em, cần em nữa.”
Cũng chẳng trách em dám đến gần . Hồi nhỏ từng gặp em , khi đó em rụt rè gọi một tiếng “chị”.
Còn thì hung dữ đẩy ngã em :
“Cút , đừng gọi là chị! Tôi chung mẹ với cô!”
Nghĩ những việc từng làm, mà Tô Mặc hề trách . Sau khi gặp chuyện, em vay tiền mua phần mộ cho , trả nợ chăm sóc mẹ . Bây giờ đã thức tỉnh, nhất định bù đắp cho em.
“Ngốc nghếch, ” nhẹ nhàng vỗ về lưng em , “chị sẽ bỏ em , ngủ .”
Sáng hôm , khi dẫn Tô Mặc kiểm tra sức khỏe xong, lập tức làm thủ tục nhập viện cho em .
May mà phát hiện sớm, thể chữa trị kịp thời.
Tranh thủ lúc ngoài lấy nước nóng, trong phòng bệnh một thiếu niên mặc áo khoác đen, quần jeans đang sẵn.
Cửa phòng mở , Trần Lạc thấy , kinh ngạc chỉ tay :
“Chị năm trăm?!”
“Anh quen chị em hả?” Tô Mặc kích động , “Chính là chị mà em bảo sẽ giới thiệu làm bạn gái cho đấy!”
Rồi Tô Mặc sang với : “Chị ơi, đây chính là em giới thiệu làm bạn trai cho chị đó!”
15
Không chứ… Trần Lạc chẳng là bạn trai của Tô Mặc ?
Tôi ngẩn Tô Mặc phấn khởi làm bà mai.
“Anh , chị em , xinh dịu dàng, thể tìm bạn gái nào hơn .”
Tôi thật sự nổi nữa, dịu dàng với thì gì liên quan? Chẳng lẽ đây là cái gọi là bộ lọc thân?
“Chị , em hiền lành và bụng, thường xuyên chăm sóc mấy con mèo hoang. Mẹ cũng . Bao năm nay đều nhờ nhà giúp đỡ em. Nước chảy ruộng nhà, hai đến với ?”
“Không ,” uể oải đặt ấm nước nóng xuống, “ từng lừa chị 500 tệ đấy.”
“Hơ,” Trần Lạc lạnh, “cô làm mất danh dự của , bây giờ cả trường đều biết với cô nghiệp xong sẽ kết hôn sinh con, thế mà còn trách ăn vạ cô 500 tệ ?”
“Chưa kể, 500 tệ đó nuốt riêng, là mời em gái cô ăn đấy.”
Tô Mặc bừng tỉnh:
“Hóa lần một nữ thần hoa khôi đang theo đuổi , đó là chị em ?”
Trần Lạc lúng túng bịt miệng Tô Mặc .
Tôi tức đến bật : “Trần Lạc, còn biết hổ ? Tôi theo đuổi bao giờ?”
“Tô An An, cô đừng mạnh miệng nữa,” Trần Lạc buông tay, dựa tường, “cách cô bắt chuyện, Tô Mặc phân tích cho , rõ ràng là cô đang theo đuổi .”
Tôi cau mày về phía Tô Mặc.
Tô Mặc ngượng ngùng xoắn tay : “Em thấy phim theo đuổi khác đều diễn như thế mà…”
Quả nhiên, tài giỏi thì luôn xuất sắc đồng hành.
Tôi chẳng buồn tranh luận với hai làm gì, việc cần làm bây giờ là tiếp tục nghĩ cách kiếm tiền.
Việc Tô Mặc nhập viện, mời bác sĩ giỏi và điều trị đó sẽ tốn một khoản tiền lớn. Giờ ba mẹ con chúng đến cả căn nhà tử tế cũng , chuyện gì cũng cần đến tiền.
Kiếp nghèo đến phát sợ, biết rõ tiền thì chẳng làm gì.
Cuộc sống chỉ vì tiền, nhưng bất cứ cuộc sống nào mong — đều cần đến tiền.
Đã trọng sinh , đời , nhất định để nhà sống trong nhung lụa, ít nhất là khi cần tiền sẽ bó tay chờ chết.
Tôi Trần Lạc: “Muốn kiếm tiền ?”
Tôi biết nhà Trần Lạc khá giả, luôn cho ba mẹ một cuộc sống hơn, để họ tự hào về .
Tôi nhướng mày:
“Đi theo , một năm cho đủ tiền mua nhà mua xe, đưa lên đỉnh cao cuộc đời.”
Trần Lạc ôm eo hét lên: “Tô An An, cảnh cáo cô, sang Myanmar đấy!”
16
Muốn kiếm tiền, dựa làm thuê thì ăn thua, chỉ thể tự kinh doanh.
Bây giờ dịch vụ giao đồ ăn đã phổ biến, nhưng trong các trường đại học vẫn máy bán hàng tự động. lúc chính phủ ban hành chính sách khuyến khích sinh viên khởi nghiệp.
Nếu mỗi trường đại học đều đặt máy bán hàng tự động, thì mỗi ngày lợi nhuận gộp thu về cũng hề nhỏ.
Khi mô hình định, còn thể hợp tác với các tiểu thương xung quanh.
Hiện nay ít cửa hàng mở suốt 24h, máy bán hàng tự động, thì ngay cả khi đóng cửa, các tiểu thương vẫn thể tiếp tục bán hàng.
Với dự án máy bán hàng tự động , đã kế hoạch khởi nghiệp nộp cho giảng viên, nhận chính sách hỗ trợ tài chính dành cho sinh viên.
Sau khi xử lý xong khâu thiết kế và lắp đặt máy, những việc lặt vặt còn giao hết cho Trần Lạc làm.
Bọn con trai học thể thao thì sinh là để làm mấy việc khuân vác chạy vặt.
Còn , vẫn còn chuyện quan trọng hơn làm.
Trên đường tìm Lâm Sương, tình cờ bắt gặp Giang Triệt và đám em của trong khuôn viên trường.