Tôi Khiến Tiểu Tam Gà Bay Trứng Vỡ - Chương 4
Cuối tuần, Chu Trần gọi video cho .
Tôi đang chơi game nên vứt điện thoại lên bàn, chơi chuẩn kể mấy vụ “bóc phốt ba ruột”.
Lần kể chuyện xông ổ gà, khiến cả nhà tiểu tam tan nát gà bay trứng vỡ.
Ba viện gần nửa tháng.
Gà mái đến gây chuyện, cái thai ít nhất 50% là của ông , đáng để mạo hiểm mà nhận con.
Ba tức đến suýt bật dậy khỏi giường.
Lúc đó Chu Trần dựng live ngay tại chỗ, khuyên ông làm xét nghiệm HIV.
Bảo rằng lỡ gà mái ủ thành bệnh, lây sang là toi mạng.
Sau khi khỏi bệnh, ba quỳ xuống mẹ , ròng, nhất thời mờ mắt, tất cả là của gà mái dụ dỗ.
Bản thân heo ăn nhầm gà, não mỡ.
Tôi hỏi:
“Thế mẹ tha thứ ?”
Cậu trả lời ngay, ngược hỏi :
“Cậu biết nấu gà ?”
Tôi nghẹn:
“Không năng lực, giới tính giới hạn, cùng lắm làm… vịt thôi.”
“Cút !” Cậu cáu. “Đừng chơi game nữa, tớ cái đã!”
Tôi cúi đầu —thiếu gia đang trong bếp, thớt là một con gà ác be bét lông, máu vẫn nhỏ giọt.
Tôi hỏi:
“Bên bán cắt tiết kỹ ?”
“Không máu gà… là máu của tớ.”
“Gì cơ? Cậu chứ?!”
“Không .” Cậu thở dài.
“Mẹ tớ tái phát đau lưng, nhập viện .
Tớ định nấu ít canh gà bồi bổ. Cậu biết nấu ?”
Tôi :
“Không biết, nhưng đem gà qua đây, để mẹ tớ nấu cho.”
Nửa tiếng , đến.
Rất quen thuộc mở tủ lạnh, rót một ngụm Coca lớn, bắt đầu tám chuyện lung tung.
Ba mẹ tin đến, tan làm xong liền tạt qua chợ mua cả đống đồ ăn.
Toàn là những món hồi nhỏ thích.
Không biết giờ còn thích , nhưng mặt bối rối, ngừng cảm ơn.
Tôi đùa:
“Nhờ mà hôm nay tớ cũng ăn ngon ké.”
Ba lườm một cái:
“Nuôi lớn mày đến giờ, tao bữa nào để mày đói ?”
Mẹ thì vui vẻ đề nghị:
“Hay để mẹ lấy album , giúp con ôn kỷ niệm tuổi thơ?”
Chu Trần cạnh, đột nhiên thì thầm bên tai :
“Ba mẹ tình cảm thật đấy.”
Giọng mang theo sự ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị, khiến lòng chợt nghẹn .
Ăn tối xong, canh gà cũng nấu xong.
Mẹ tìm một hộp giữ nhiệt, nhét canh , :
“Tay nghề của dì bằng nhà hàng , biết mẹ con ăn hợp nữa…”
Chu Trần khựng , mắt lập tức đỏ hoe.
Mẹ hoảng hốt:
“Dì gì sai ? Dì lúc nào cũng coi con là con trai , bao giờ coi là ngoài. Nếu gì , con cứ với dì nhé.”
Chu Trần liên tục xua tay, nhưng nước mắt cứ chảy mãi ngừng.
Tôi đưa hộp khăn giấy.
Cậu lau đến bảy tám tờ, mới nghẹn ngào :
“Dì , tại dì.
Tự nhiên con nhớ lúc bắt gian ở nhà hàng…
Một đĩa đồ nguội hơn năm trăm tệ, ba con trả tiền chớp mắt.
mẹ con thì bao giờ dám ăn một bữa mắc như thế cả…”
Hết.