Tôi Hoán Đổi Thân Xác Với Người Mẹ Ác Độc Của Mình - Chương 4
13
Tôi hét to, quay đầu nhìn lại, phát hiện là lão già Lý Thắng Lợi kia!
Ông ta vội vàng trấn an tôi: “Thúy Thúy, đừng kêu lớn tiếng như vậy! Anh nhớ em quá, cuối cùng em cũng quay về rồi.”
Nhìn thân thể cồng kềnh già yếu của ông ta, tôi không khỏi khô khốc nôn một cái.
Sao mẹ tôi lại thiếu thốn đến mức này, ngay cả ông ta cũng chịu.
“Sau này chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách đi, dù sao con cũng đều kết hôn rồi, đừng tiếp tục như vậy nữa.”
Không biết trước đây bọn họ có quan hệ như thế nào, nhưng bây giờ tôi cũng không muốn nhắc đến mối quan hệ kia với ông ta.
Lý Thắng Lợi bị tôi nói như vậy, lập tức phản đối: “Anh mới không buông tay đấy, là khi đó em bảo con kết hôn rồi, chúng ta sẽ thân mật hơn, anh mới cố gắng góp đủ 50 vạn tệ sính lễ, sao bây giờ em lại nói như vậy?”
Nghe ông ta nói, nỗi hận mẹ trong lòng tôi lại tăng thêm gấp bội.
Thật sự vì muốn kiếm tiền cho mình, chẳng màng đến con gái một chút nào cả, có thể tùy tiện bán đi.
Tôi không muốn tiếp tục dây dưa với ông ta, thuận miệng qua loa: “Cũng không phải, chỉ là cảm thấy không muốn làm tiểu tam nữa, hi vọng ông với vợ sống vui vẻ.”
Lý Thắng Lợi lại lập tức giậm chân, bày ra dáng vẻ không chịu buông tay.
Thậm chí ông ta còn nói: “Nếu em dám rời khỏi anh, anh trở về liền bảo Lý Dương đánh con gái em mỗi ngày!”
Tôi quả thật cạn lời rồi, lườm ông ta một cái, nói: “Tùy tiện, nó có thể chịu đòn, tùy tiện đánh.”
Nói xong, tôi trực tiếp đẩy ông ta ra khỏi cửa, thuận tiện đóng cửa lại luôn.
Quả thật là một đám thần kinh.
Tôi phải mau nghĩ cách rời khỏi đây mới được.
14
May mà lúc này lại có người liên lạc với tôi, nói rằng đã tìm được sư phụ có thể đổi cơ thể giúp tôi.
Tôi lập tức liên lạc với sư phụ kia rồi gặp mặt.
Ông ta tên là chú Hoa, ở thôn bên cạnh, bình thường sẽ xem phong thủy, còn biết xua đuổi tà ma.
Vào thời khắc nhìn thấy tôi, ông ta nói thẳng: “Cô không phải chủ nhân cơ thể này.”
Tôi giật mình, quả nhiên có chút tài năng.
Sau khi tôi nói ra tình huống cho ông ta, tôi nói rõ yêu cầu của mình: “Chú Hoa, chỉ cần có thể đổi lại thân thể, kết thúc chuyện loạn thất bát tao này, cho dù là bao tiền cũng không thành vấn đề.”
Chú Hoa lại cười bí ẩn, nói: “Gặp được chính là duyên, đến lúc đó tùy tiện cho là được, xem như công đức.”
Nói xong cũng dặn dò tôi phải chuẩn bị những thứ gì, sau đó ông ta đi xem ngày và giờ rồi đợi thông báo từ ông ta.
Tôi hỏi ông ta chắc chắn đến mức nào, ông ta vươn chín ngón tay ra.
Tôi đã bị thuyết phục.
Về đến nhà, tôi cũng chuẩn bị một phen, trước tiên tìm một luật sư, chuẩn bị sau khi đổi lại thân thể, chuyện đầu tiên làm là đến bệnh viện làm phẫu thuật.
Chuyện thứ hai chính là nộp đơn ly hôn.
Hai chuyện này tôi phải tốc chiến tốc thắng, cô phải làm xong mọi chuyện trước khi Lý Dương vẫn còn chưa phát hiện.
Nhưng phải làm sao để thu thập chứng cứ bạp lực gia đình mới là thế khó của tôi, chắc chắn mẹ tôi sẽ không cho tôi chụp ảnh.
Có lẽ ông trời cũng đang giúp tôi, qua hai ngày tôi đã có cơ hội này.
15
Mẹ tôi lại trở về.
Vẫn là khóc lóc trở về, bà ta lại bị đánh.
Trước đó bà ta chỉ bị đánh trên người, gần như chẳng có chút vết tích nào trên mặt cả.
Bây giờ hai mắt đều đã bị đánh đến sưng lên, thâm tím một vùng.
Vẻ mặt bà ta đau khổ, ôm bụng gập cả người, bảo rằng tiêu rồi, dường như đang chảy máu, một mực bảo tôi đưa bà ta đến bệnh viện.
Tôi giật nảy mình, vội vàng gọi điện thoại kêu xe, đưa bà ta đến bệnh viện.
Vừa đến bệnh viện, lập tức tiến vào phòng phẫu thuật cứu chữa, qua hơn nửa tiếng mới ra ngoài.
Bác sĩ nói người không sao, có điều đứa bé đã không còn nữa.
Lòng tôi dâng lên sóng to gió lớn.
Mẹ tôi lại bị Lý Dương đánh đến xảy thai, nếu chính bản thân tôi trải qua chuyện này, tôi thật sự khó có thể tưởng tượng được.
Sau đó, vết thương của bà ta được giám định cấu thành vết thương nhẹ.
Nhưng trên pháp luật, vết thương nhẹ đã rất nghiêm trọng rồi.
Tôi chụp lại hết tất cả kết quả giám định của bệnh viện và ca bệnh giải phẫu.
Đợi sau khi làm xong, tôi đón bà ta đến khách sạn ở huyện thành, giữ bà ta trong khách sạn một quãng thời gian.
Dù sao đó cũng là thân thể của tôi, hơn nữa cũng sắp được đổi lại rồi, tôi cần bảo vệ cho tốt mới được.
Mẹ tôi thấy tôi phục vụ một kẻ bị giam giữ như bà ta, rất nghi hoặc hỏi tôi: “Lương tâm của mày thức tỉnh rồi à? Đột nhiên lại đối xử tốt với tao như vậy?”
Tôi thầm cười khẩy trong lòng, nhưng lại không thể hiện ra ngoài.
Chỉ nhàn nhạt đáp lại bà ta một câu: “Có lẽ là thế.”
Sau đó tôi lại hỏi bà ta: “Nhà họ Lý không biết bà mang thai à?”
Bằng không, hẳn là sẽ không đánh như thế mới đúng chứ nhỉ.
Không ngờ mẹ tôi lại buông mắt nói: “Không biết.”
“Sao bà lại không báo cảnh sát?” Tôi vô ý thức hỏi một câu.
Bà ta lại nói: “Lúc mày tiêu sái đi du lịch tao đã thử qua, vô dụng. Sau khi bị cảnh sát cảnh cáo, cậu ta càng đánh nhiều hơn, sau đó tao cũng không dám báo cảnh sát nữa.”
Tôi thực sự nhịn không được, trào phúng nói: “Đây chính là người chồng tốt mà bà tìm cho tôi đấy, bây giờ đã biết kinh khủng đến mức nào rồi chưa? Bà có hối hận không?”
Mẹ tôi sa sầm mặt xuống, không trả lời tôi.
Tôi cũng lười tiếp tục để ý đến bà ta.
Có hối hận hay không chỉ có mình bà ta biết.
Trong thời gian đó, Lý Dương có gọi điện thoại đến hỏi thăm, bảo rằng bọn họ đều đã đến nhà tôi tìm rồi, nhưng cũng không tìm được người.
Tôi không muốn bọn họ đến quấy rầy, bèn thản nhiên nói dối rằng tôi nhờ mẹ đi cùng đến nơi khác.
Ban đầu bọn họ không tin, tôi cũng không có ý định giấu quá lâu.
Bởi vì chú Hoa báo tin với tôi rằng ông ta đã tìm được ngày giờ thích hợp, vào chính đêm nay.
16
Chú Hoa nói rằng đêm nay sẽ có mưa to sấm chớp, chỉ cần tôi với mẹ cùng ở trong một căn phòng, ông ta sẽ ở nhà thao tác là được.
Nếu là trước đây, tôi cũng không dám chắc chắn rằng mình có thể cùng mẹ trong một căn phòng, nhưng lần này lại vừa vặn ở khách sạn, thời cơ đúng lúc.
Đợi đến buổi tối mưa to, chỉ cần nằm ngủ là được.
Cũng không biết chú Hoa đã làm như thế nào, đợi đến hôm sau tỉnh lại, tôi với mẹ đã đổi lại được thân thể.
Cảm giác đã mất từ lâu khiến cho tôi rất choáng váng.
Mẹ tôi không biết về chuyện đổi thân thể, tôi cũng không nói với bà ta, cho nên đợi sau khi bà ta phát hiện mình đã được đổi lại thì rất vui mừng.
Trái lại, không hiểu sao lại kích thích tôi: “Cuối cùng cũng không phải chịu khổ nữa rồi! Trương Tiểu Tiểu, sau này tự bản thân mày chịu đựng cảnh Lý Dương bạo lực gia đình đi! Bà đây không chịu nữa!”
Thân thể tôi đã gần như hồi phục, mặc dù tôi từng chịu đựng bạo lực gia đình và phẫu thuật khiến nó bị tổn hại.
Nhưng ít ra, tôi cũng không phải tự mình cảm nhận những điều này khi nó xảy ra.
Tôi có thể dưỡng lại cơ thể mình.
Tôi nhìn dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác của mẹ mình, mối quan hệ vốn đã hòa hoãn lại trong mấy ngày qua cuối cùng lại đóng băng trong lòng tôi.
Tôi chỉ nói một câu: “Tôi sẽ không bị đánh nữa.”
Sau đó tôi đến văn phòng luật sư, đưa hai luật sư mình đã hẹn trước đi đến đồn cảnh sát, ngồi xe của cảnh sát trực tiếp đến nhà họ Lý.
Về phần mẹ tôi, quan tâm bà ta làm cái quỷ gì chứ.
Đám Lý Dương thấy tôi trở về, vốn định chất vấn tôi.
Kết quả, sau khi nhìn thấy luật sư và cảnh sát đằng sau tôi, trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người.
Lý Dương đứng lên hỏi tôi: “Nửa tháng qua cô đã đi đâu thế? Sao lại biến mất lâu như vậy! Cô đưa cảnh sát về đây làm gì?”
Tôi không nói gì, mà luật sư của tôi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, trả lời: “Là anh Lý đúng không? Tội đại diện cho thân chủ Trương Tiểu Tiểu của tôi đến thương lượng về vấn đề ly hôn.”
Anh ấy vừa dứt lời, không chỉ Lý Dương, ngay cả vợ chồng Lý Thắng Lợi cũng cả kinh đứng lên.
Lý Dương mặt mũi tràn đầy tức giận nhìn tôi, vô ý thức giơ tay lên muốn đánh tôi.
Lúc nà, hai cảnh sát đứng bên cạnh tôi lập tức bắt lấy tay anh ta lạu, bảo: “Lý Dương đúng không? Chúng tôi đến từ sở cảnh sát Thành Quan. Theo chúng tôi điều tra, từ khi kết hôn đến nay anh không ngừng bạo hành Trương Tiểu Tiểu, lần này còn khiến cô ấy xảy thai, anh bị nghi ngờ cố tình gây thương tích, bây giờ bọn tôi yêu cầu anh cùng về đồn cảnh sát để hợp tác điều tra theo quy định của pháp luật.”
“Cảnh sát! Cảnh sát! Có phải là có nhầm lẫn gì đó hay không? Đây là việc nhà mà! Chỉ là hai vợ chồng chúng nó cãi nhau một chút thôi.” Thấy Lý Dương bị bắt lại, mẹ Lý Dương sợ hãi hét lên.
Lý Thắng Lợi cũng vội vã giải thích: “Đúng vậy đúng vậy! Giữa vợ chồng luôn có va chạm đúng không, việc này không quá đáng đâu chứ!”
Luật sư của tôi trực tiếp đưa cho bọn họ xem bản đánh giá thương tích sau khi nằm viện và thủ tục phẫu thuật của tôi cho bọn họ, nói: “Bỏ qua mức độ nghiêm trọng của vết thương, chỉ riêng việc đánh người đến mức xảy thai thế này đã có thể đủ để ngồi tù ba năm rồi.”
Lý Dương đã ngơ ra, đột nhiên hỏi tôi một câu: “Cô mang thai sao?”
Tôi cười khẩy một tiếng: “Trước đó thì phải, nhưng bị anh đánh cho xảy thai rồi, nghe bác sĩ nói là con trai đấy.”
Thật ra chỉ là tôi thuận miệng nói lung tung mà thôi, thời gian ngắn như vậy, làm sao biết được giới tính chứ.
Nhưng tôi biết nhà họ Lý trọng nam khinh nữ, đặc biệt là Lý Dương, rất sốt ruột muốn sinh con trai, tôi nói như vậy chỉ đơn giản muốn họ hối hận nhiều một chút mà thôi.
Quả nhiên, sau khi Lý Dương nghe thấy thì chợt hét to, ảo não đến mức cứ mãi nắm tóc, sắp rơi cả nước mắt luôn rồi.
Vợ chồng Lý Thắng Lợi cũng hối hận khóc lớn.
Con trai sắp bị bắt đi, cháu trai chẳng còn nữa, Lý Thắng Lợi suy sụp đến mức mắt trần có thể nhìn thấy được.
Mẹ Lý Dương thì vừa ngồi xuống vừa vỗ vào đùi, khóc bảo: “Con của tôi ơi! Cháu của tôi ơi!”
Lúc này, có rất nhiều người vây quanh trước cổng nhà nhọ Lý, đều đang xem náo nhiệt.
Lý Dương bị đưa ra khỏi cổng, bọn họ một mặt hưng phấn, xì xào bàn tán.
Là cái kiểu mà tất cả bọn tôi đều có thể nghe thấy.
“Úi chà úi chà, nhìn xem, cuối cùng cũng bị bắt rồi! Ai mà gả cho nó đúng là khổ tám đời đấy mà.”
“Đúng thế đúng thế, ngày ngày chỉ biết đánh phụ nữ, chẳng có chút bản lĩnh nào cả!”
“Cũng chỉ có loại đàn bà hám tiền như Lưu Thúy Thúy mới gả con gái cho nó thôi, nếu là con gái của tôi, sẽ không cho nó nhìn dù chỉ là một cái!”
“Lưu Thúy Thúy đâu nhỉ? Dường như đã biến mất một thời gian rồi. Vẫn là con gái bà ta lợi hại, cuối cùng cũng đưa được gã ta vào tù.”
…
Lý Dương bị đưa đi, và chúng tôi đều có thể nghe thấy những lời đó.
Quả thật, chỉ có người mẹ ích kỷ kia của tôi mới có thể lừa tôi trở về nhà gả cho người đàn ông bạo lực gia đình mà thôi.
Cho nên, tôi cũng không thể bỏ qua cho bà ta được.
17
Tôi quay người lại tiến vào nhà họ Lý, nhìn hai vợ chồng Lý Thắng Lợi đang gào khóc ở dưới đất, cười một tiếng.
Thấy tôi quay trở lại, mẹ Lý Dương liền muốn đứng lên đánh tôi, vừa nhào vừa mắng tôi: “Con khốn! Mày hại con trai tao, còn hại chết cháu tao, tao đánh chết mày!”
Tôi lách người tránh đi, mẹ Lý Dương vồ hụt.
Tôi nhìn bà ta cười khẩy: “Con của bà là do bà hại, các người quá cưng chiều tên đàn ông bạo lực gia đình đó! Cháu của bà bị chính con bà hại chết đấy! Bây giờ đã hài lòng chưa?”
Sau khi mẹ Lý Dương nghe xong thì càng điên hơn, không có cách nào chấp nhận được sự thật này cả.
Lý Thắng Lợi thấy tình hình như vậy, cũng muốn bước đến đánh tôi.
Lại bị một câu của tôi khiến cho kinh hãi.
“Chuyện ông dan díu với mẹ tôi, vợ ông có biết không?”
Nói xong, tôi nhìn chằm chằm vào ông ta bật cười.
Ông ta trực tiếp bị giáng cho một đòn choáng váng, bất động.
Mẹ Lý Dương chợt tỉnh táo lại, trực tiếp trút lửa giận lên Lý Thắng Lợi, vừa khóc vừa đánh: “Kẻ không có lương tâm nhà ông! Tên súc sinh nhà ông! Sao ngay cả thông gia cũng không tha thế! Tức chết tôi rồi! Để tôi chết cho rồi!”
Lý Thắng Lợi bị đánh đến mức kêu oai oái.
Khi hai vợ chồng bọn họ đang đánh nhau nảy lửa, mẹ tôi đột nhiên thăm dò ló đầu ra từ trong đám người, lập tức bị mẹ Lý Dương thấy được.
Bà ta vọt thẳng đến túm mẹ tôi ra, nắm tóc bà ta điên cuồng đánh mắng: “Con tiện nhân nhà bà! Quyến rũ chồng tôi! Tôi phải đánh chết bà, đánh chết bà!”
Mẹ tôi bị đánh cho chạy loạn khắp nơi, vừa ôm đầu vừa gọi Lý Thắng Lợi: “Quỷ chết tiệt! Mau đến cứu tôi đi chứ, mau lên!”
Lý Thắng Lợi được mẹ tôi gọi, không nói hai lời mà trực tiếp bước đến kéo vợ mình ra, bảo vệ mẹ tôi đằng sau lưng.
Vốn dĩ là trận chiến hai người, cuối cùng lại biến thành trận chiến ba người.
Người xem náo nhiệt ở chung quanh càng lúc càng nhiều.
Còn tôi thì quay người về nhà, cầm túi xách và điện thoại di động của mình, mang hết mấy chục vạn sính lễ còn lại rời đi.
Rời khỏi cái làng tôi sinh ra và lớn lên này.
Tôi ủy thách hoàn toàn việc ly hôn cho luật sư.
Có lẽ, sau này tôi cũng sẽ không trở lại nữa đâu nhỉ?
Dù sao cũng chẳng còn chút vướng bận nào, chỉ có một trải nghiệm đau đớn, không đáng để tôi lưu luyến.
Tôi cũng chẳng cần người mẹ tồi tệ đó nữa.
(Hết)