Tôi Hoán Đổi Thân Xác Với Người Mẹ Ác Độc Của Mình - Chương 2
5
Tài xế trông thấy bọn tôi không chết, lại quan sát thấy bên này không có camera, bèn vội vàng bỏ chạy.
Đầu óc tôi quay cuồng nhanh chóng.
Chuyện trao đổi linh hồn tôi chỉ từng được xem qua tiểu thuyết mà thôi, không ngờ lại có một ngày mình sẽ gặp phải chuyện này.
Lại còn vào thời khắc mấu chốt này nữa.
Nhìn mẹ mình bị kéo đi, tôi âm thầm cười khẩy.
Đúng là ông trời báo ứng mà, trời cao chẳng bỏ qua cho ai hết cả đâu.
Tôi vội vàng tỉnh táo lại, sắp xếp lại cảm xúc của mình, trở về nhà với thân phận của mẹ mình.
Vừa vào cửa đã thấy Lý Dương đang đứng rửa tay trong phòng bếp, chắc là đã bị dính máu.
Thấy tôi bước đến, sau khi sững sờ, anh ta bèn mở miệng nói: “Mẹ vợ, không phải trước đó bà nói rằng con gái của bà rất dễ giải quyết hay sao? Sao lại khó đến thế cơ chứ! Xém chút mất cả mạng luôn rồi!”
Bị anh ta gọi là mẹ vợ, tôi thoáng chốc vẫn còn chưa phản ứng kịp.
Thấy tôi không nói lời nào, Lý Dương có chút tức giận, lại tiếp tục nói: “Tuy ngoài mặt tôi phải gọi bà một tiếng mẹ vợ, nhưng bà cũng biết đấy, nếu bà không giải quyết được cô ta, bà phải trả lại năm mươi vạn tệ!”
Tôi vội vàng điều chỉnh lại trạng thái cho thật tốt, dùng giọng điệu của mẹ mình để nói: “Tiểu Lý, đừng có nói như vậy chứ! Đều đã lĩnh chứng nhận rồi, nó chính là vợ con đấy thôi! Con muốn giải quyết nó như thế nào, đối với con mà nói không phải là chuyện dễ như trở bàn tay đấy sao?”
Lý Dương bị tôi cho một kích như thế, dường như đã nghĩ ra được cách gì đó, trực tiếp bước vào phòng tôi.
Chỉ chốc lát sau, bên trong đã truyền đến tiếng kêu gào của mẹ tôi.
6
Tôi nghe được một lúc thì bèn gõ gõ cửa ra vào, nhắc nhở Lý Dương: “Ra tay nhớ kiềm chế một chút, ngày mai còn phải tổ chức tiệc rượu nữa đấy!”
Chỉ chốc lát sau, âm thanh bên trong cũng nhỏ xuống, tôi nở một nụ cười ý vị thâm trường.
Tôi bước đến phòng mẹ tôi, phát hiện túi xách của tôi nằm trong ngăn kéo của bà ta, chắc là bà ta đã thừa dịp tôi hôn mê để lấy nó đi.
Bây giờ nghĩ lại, vừa rồi tôi bỏ chạy có chút ấu trĩ, ra ngoài mà trên người không có đồng nào thì cũng vô dụng mà thôi.
Thôn chúng tôi cách huyện thành đến tận hai mươi cây số cơ mà.
Tôi tìm một nơi giấu đi túi xách và giấy chứng minh nhân dân của mình, lại mở ngăn kéo ra, phát hiện một quyển sổ tiết kiệm.
Nhìn thoáng qua tôi đã sợ đến ngây người, bên trong đến tận năm mươi vạn tệ.
Bà ta lại dám gạt tôi là tiêu hết rồi!
Càng bất ngờ hơn là bà ta còn ghi mật mã lên trên quyển sổ nữa, chắc là sợ sẽ quên mất.
Có lẽ mẹ tôi không ngờ, một khi bị hoán đổi thân thể, bà ta không chỉ đẩy mình vào trong đó mà còn mất cả số tiền sính lễ nữa.
Nhưng đây không phải là điểm quan trọng, quan trọng hơn là tôi còn phát hiện ra bà ta còn có một quyển nhật ký, trông có chút cũ kỹ.
Bởi vì trước giờ bà ta không cho tôi chạm vào đồ của mình, tôi cũng hoàn toàn không có cơ hội bước vào phòng bà ta.
Cho nên, trước giờ tôi đều không biết bà ta có bất kỳ điều bí mật gì.
Tôi mở nó ra, mới biết được rằng hóa ra mình không phải con gái ruột của bố!
Chẳng trách, chẳng trách đến tận bây giờ bà ta cũng chưa từng yêu thương tôi.
Tôi chính là sản phẩm do bà ta vụng trộm lúc bố tôi không có nhà.
Bởi vì điều này nên bố tôi mới mắc chứng uất ức, mất đi lúc tôi vẫn còn rất nhỏ.
Tuy tôi không phải con ruột của ông ấy, nhưng ông ấy còn đối xử với tôi tốt hơn cả mẹ.
Thông tin này giống như một quả bom nguyên tử nổ tung trong lòng tôi, nhất thời khó mà chấp nhận được.
Mãi cho đến rạng sáng tôi mới ngủ được.
Còn chưa ngủ được nửa tiếng thì đã bị Lý Dương đánh thức, tôi còn buồn ngủ bước ra mở cửa, có chút mơ hồ.
“Mẹ vợ, sao bây giờ bà mới dậy? Người mà bà sắp xếp đến trang điểm mấy giờ mới đến?”
Lý Dương vẻ mặt như gió xuân rạng rỡ, hỏi tôi.
Tôi rất ngạc nhiên, sao anh ta lại cao hứng đến thế cơ chứ?
“Chắc là cũng sắp đến rồi đấy, Tiểu Tiểu sao rồi?” Thật ra tôi cũng không biết mấy giờ mới đến.
Lý Dương đắc ý nói: “Với thủ đoạn của tôi, vừa đấm vừa xoa, sao cô ấy có thể chống cự được? Đã ngoan ngoãn đồng ý cùng đi mời rượu với tôi rồi!”
Nghe được anh ta nói như vậy, tôi chấn kinh.
Tôi rất hiếu kỳ rốt cuộc anh ta đã dùng thủ đoạn gì, nhưng cũng không tiện hỏi.
Lý Dương nói xong cũng rời đi, bảo rằng anh ta cũng trở về chuẩn bị một chút, đến lúc đó sẽ đến đón cô dâu mới.
Anh ta vừa đi, trong nhà chỉ còn lại tôi và mẹ.
7
Tôi mang theo hận ý bước vào phòng bà ta.
Vừa vào cửa, chỉ thấy bà ta vừa tắm xong, đang lau tóc.
Trên người bà ta đầy những mảng xanh tám, trái lại mặt vẫn còn ổn, không hề bị thương.
Thấy bà ta như thế này, tôi thầm nghĩ, cũng may là đổi thân thể rồi, tuy thân thể của tôi đang bị bà ta sở hữu, nhưng người cảm thấy đau chính là bà ta.
Dù sao cũng chẳng thể trốn thoát, hãy để bà ta nhận hết tất cả đau đớn đi!
Thấy tôi bước vào, bà ta ném khăn mặt ra, khắp người đầy nộ khí vọt thẳng đến: “Con khốn! Mày dùng tà pháp gì thế, mau đổi lại thân thể cho tao!”
Tôi chợt lách người, bà ta thoáng chốc đã vồ hụt.
Tôi lại cố ý nói một câu: “Chính là ông trời thấy bà quá ác độc, mới khiến chúng ta đổi thân thể, để bà tự làm tự chịu đấy!”
Bà ta tức giận không chịu nổi, lại muốn đến đánh tôi.
Tôi nắm lấy tay bà ta, cười khẩy: “Bà cũng biết bà chẳng còn gì nữa mà, ngay cả điện thoại cũng không còn, bà vẫn nên ngoan ngoãn gả cho Lý Dương đi! Không phải bà cảm thấy anh ta rất tốt hay sao? Bây giờ bà đã có thể tự mình gả cho anh ta rồi, hạnh phúc biết bao chứ?”
“Hơn nữa, bây giờ bà đã là vợ hợp pháp của anh ta, bà cũng trốn không thoát đâu.”
Mẹ tôi trừng đôi mắt to nhìn tôi một cách không dám tin.
Tôi vừa phát hiện, hóa ra đôi mắt của tôi lại đẹp đến thế.
Bà ta đã bị tôi nói đến mức không còn cách nào mở miệng được nữa.
Tôi lại bồi thêm một liều thuốc cực mạnh: “Không phải người chịu thiệt trong chuyện đổi thân thể với bà là tôi hay sao? Bà có thể dùng thân thể của tôi sống lâu thêm mấy chục năm nữa, lại còn có được Lý Dương, như vậy không tốt hay sao?”
Bà ta nghe thấy thì sững sốt một chút, có chút động lòng.
“Vậy tiền của tao thì sao?” Bà ta đột nhiên hỏi tôi.
Lúc này mà vẫn còn nhớ thương tiền!
“Yên tâm, tôi cũng không phải bà, đợi ngày mai bà gả đi rồi, tôi sẽ cho bà của hồi môn. À, đúng rồi, năm mươi vạn tệ kia, nếu bà không ngoan ngoãn kết hôn, bà sẽ chẳng lấy được dù chỉ một phân.”
Đương nhiên, cho dù bà ta có kết hôn thì cũng sẽ không lấy được.
8
Nghe tôi nói như vậy, dường như mẹ tôi đã nhận mệnh.
Tuy bà ta vẫn không cao hứng, nhưng không biết bà ta đã thuyết phục bản thân mình như thế nào, dẫu sao thì cũng không còn làm ầm lên nữa.
Khi trời vừa tờ mờ sáng, thợ trang điểm và đón dâu đều tới.
Sau khi bận rộn một trận, mẹ tôi ra khỏi cửa được đón đến nhà Lý Dương, sau đó tôi cũng đi theo.
Tuy đã cưới lần hai, nhưng vì nhà Lý Dương sĩ diện cho nên vẫn làm tận mười mấy bàn.
Tôi được bà con bạn bè liên tục chúc mừng vì gả được con gái, xấu hổ đến mức không chịu nổi, nhưng trên mặt vẫn luôn duy trì một nụ cười giả dối.
Cũng không biết bà ta sẽ có tâm trạng như thế nào khi làm cô dâu nhỉ.
Chỉ chốc lát sau, nghi thức kết hôn bắt đầu diễn ra, thế mà mẹ tôi không khóc, cũng không nháo.
Nhưng đến lúc bái cao đường, bà ta lại lập lòe tránh đi một chút, cố ý bái lệch.
Tôi làm như không nhìn thấy.
Đợi sau khi hôn lễ hoàn thành, tôi cũng quay về nhà.
Nhà Lý Dương ở ngay đầu thôn, còn nhà tôi thì ở cuối thôn.
Cho nên không cần đợi đến ngày thứ ba lại mặt gì đó, mẹ tôi đã hậm hực đùng đùng quay trở về nhà vào ngày thứ hai.
Vừa vào cửa, bà ta đã chất vấn tôi: “Của hồi môn của tao đâu? Năm mươi vạn tệ kia đâu!”
Tôi đang ăn sáng, nhàn nhạt nhìn bà ta một cái, bảo: “Không phải của hồi môn đã cho bà rồi hay sao? Mấy thứ đồ dùng trong nhà kia đấy, ti vi đấy, không phải đều ở đó cả sao?”
Tôi vừa dứt lời, bà ta đã giận đến mức toàn thân run rẩy, chỉ tay vào tôi: “Đó cũng là do tao mua lúc trước mà! Mày bảo sẽ cho tao năm mươi vạn tệ làm của hồi môn!”
“Tôi bảo dùng năm mươi vạn tệ làm của hồi môn cho bà bao giờ? Khoản tiền kia bà đã bảo mình tiêu hết rồi ngay trước mặt mọi người cơ mà, sao tôi có thể lấy ra được chứ?” Nói xong, tôi còn trợn mắt nhìn bà ta một cái.
Lần này, bà ta càng tức giận hơn.
Rõ ràng là thân thể trẻ trung của tôi, nhưng trông dáng vẻ lại như một bà già.
“Mày mày mày mày, con khốn nhà mày! Sớm biết thế, lúc sinh ra mày tao đã dìm chết luôn rồi!”
Bà ta giận đến mức sắp nổi điên.
Thấy bà ta như thế, tôi cười nói: “Chắc bà hối hận lắm vì không dìm chết tôi nhỉ, và còn hối hận hơn vì đã lừa tôi về để ép gả đúng không!”
“Tao là mẹ mày đó, sao mày có thể đối xử với tao như vậy hả?” Bà ta trừng to mắt nhìn tôi, như thể không quen biết tôi vậy.
Tôi cạn lời, hỏi lại: “Bỏ mặc sống chết của tôi lúc còn bé, bà có nghĩ rằng bà là mẹ tôi không? Không có đúng không? Vậy tại sao tôi lại phải bận tâm đến việc bà là mẹ tôi chứ?”
Bà ta bị tôi hỏi đến á khẩu không trả lời được, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói thêm một câu: “Tôi không quan tâm nhiều như vậy, một là mày trả năm mươi vạn tệ cho tao, một là tao trở về lập tức ly hôn với Lý Dương!”
Lúc này, tôi đột nhiên nhìn thấy ở cổng có một bóng người đi về phía này, vội vàng đổi một biểu cảm chỉ hận rèn sắt không thành thép, nói: “Tiểu Tiểu, con nói cái gì đó? Làm sao hôm qua vừa mới kết hôn, hôm nay đã muốn ly hôn rồi?”
Lý Dương vừa bước vào cửa đã nghe thấy tôi nói như vậy, bèn ném đồ trong tay xuống đất, xông lại hỏi: “Ly hôn cái gì hả?”