Tôi Giàu Thật Mà - Chương 1
1.
Tôi trở về từ khu nghỉ mát của mẹ tôi trước ngày khai giảng.
Vừa mới bước vào biệt thự đã thấy bảo mẫu của tôi – Dì Lý đang dọn dẹp vệ sinh.
Tôi đưa cho dì Lý một phần quà lưu niệm, bà ấy vội cảm ơn.
Khi trở lại phòng, tôi ngửi thấy mùi nước hoa trong phòng ngủ của mình.
Trước giờ tôi chưa từng dùng loại hương này.
Là nước hoa của dì Lý sao?
Nhưng tôi nhớ rõ thường ngày bà ấy không hay dùng nước hoa.
Chắc là thi thoảng dùng một chút chỉ là tôi không biết mà thôi.
Tôi đi đến phòng để quần áo, khi định thay đồ tôi thấy một trong những bộ quần áo tôi thích nhất không được treo ở dãy đầu mà được treo ở dãy thứ hai.
Tôi đoán chắc là dì Lý đã dọn dẹp phòng này rồi nên cũng chẳng nghĩ nhiều.
Tôi nhanh chóng gọi điện cho bạn trai nhưng anh ta không bắt máy.
Tôi nhắn qua Wechat anh ta cũng không trả lời, nếu trả lời thì cũng cách tận nửa ngày. Không như trước đây đều trả lời tin nhắn trong vòng một giờ.
Còn cả mấy hôm rồi anh ta không video call với tôi.
Tôi nhắn hỏi thì anh ta bảo là đang bận việc ở công ty của bố anh ta. Hôm nào cũng bận rộn đến nửa đêm nên không có thời gian video call với tôi, sợ làm phiền tôi nghỉ ngơi.
Nhưng anh ta không biết rằng đôi khi tôi đã thức đến tận nửa đêm để chờ cuộc gọi của anh ta.
Sở dĩ tôi hiếm khi gọi cho anh ta là vì sợ quấy rầy đến công việc của anh ta, nếu không đã sớm gọi rồi.
Đây là lần đầu tiên tôi không cùng anh ta trò chuyện mỗi ngày.
Tôi thấy hơi phiền muộn, nhưng cũng hiểu rõ gần đây anh ta rất bận. Chắc là vào học kỳ mới sẽ bớt lại thôi.
Ngoài ra mấy hôm nữa cũng đến sinh nhật tôi. Tôi cũng định kể cho anh ta nghe về gia đình tôi, hỏi anh ta xem có muốn đến gặp bố mẹ tôi không.
Tôi vẫn chưa nói với anh ta về hoàn cảnh gia đình tôi.
Bố mẹ tôi đã đặt ra một số quy định bởi vì sợ những kẻ hám tiền tìm cách làm quen tôi, có mưu đồ gây rối với tôi. Nên đối với chuyện tôi yêu đương thì ít nhất phải một năm mới có thể công khai gia cảnh của mình.
Năm đó bà ngoại với ông ngoại cũng theo cách y vậy để khảo nghiệm bố tôi.
Không chỉ Lê Hạo mà kể cả trong trường những người quen biết tôi đều không biết tôi là phú nhị đại. Bởi vì ngày thường tôi cư xử rất khiêm tốn chỉ như một sinh viên bình thường mà thôi.
Hơn nữa đã sắp sửa tròn một năm, hồi trước chúng tôi hẹn hò cũng là vào ngày sinh nhật của tôi, đến lúc đó tôi sẽ nói thẳng về gia cảnh của bản thân.
2.
Hôm khai giảng tôi đi tìm Lê Hạo.
Tôi bắt gặp anh ta trên sân trường, anh ta đang nói chuyện với một cô gái mặc bộ đồ huấn luyện quân sự.
Đối phương để mái ngang, khuôn mặt xinh xắn, nhìn Lê Hạo với ánh mắt thẹn thùng.
Tôi đi qua đấy, Lê Hạo nhìn thấy tôi, phản ứng đầu tiên là…..
“Sao em lại đến đây?” Anh ta không vui vẻ xíu nào.
Tôi vừa hơi giận cũng có chút thất vọng, còn tưởng rằng nếu nhìn thấy tôi, anh ta sẽ ôm tôi vào lòng, trên mặt cũng sẽ lộ ra kinh ngạc cùng vui vẻ.
Dù sao cũng hơn một tháng rồi chúng tôi chưa gặp mặt.
Tôi rất nhớ anh ta.
“Em đến để gặp anh, anh không muốn gặp em sao?” Tôi bĩu môi không vui nói.
Giọng của anh ta mềm mỏng: “Không phải, anh không có ý đó…. Ý anh là nơi này quá nóng, anh sợ em sẽ bị rám nắng.”
Tôi dịu lại một chút: “Em là chủ tịch hội sinh viên khoa lịch sử. Như thường lệ em đến xem đàn em khóa dưới và hỗ trợ giáo viên huấn luyện quân sự.”
“À anh quên mất….”
Cô gái kích động nói: “Đàn chị, chị là chủ tịch hội sinh viên của trường chúng ta sao?!”
Sau khi được Lê Hạo giới thiệu, tôi mới biết cô ta tên Vương Vi, là bạn của Lê Hạo. Năm nay cũng đỗ vào trường chúng tôi, cùng khoa với tôi.
Lê Hạo là sinh viên khoa Luật.
Lê Hạo cười nói: “Cô ấy là Vương Vi – bạn của anh. Khanh Khanh em nhớ săn sóc cô ấy nhiều hơn nhé.”
Tôi nói: “Trong lúc huấn luyện quân sự thì chẳng thể săn sóc ai cả bởi vì mọi người đều bình đẳng. Nhưng mà trong lúc nghỉ ngơi thì mọi người trong khoa của chúng em đều sẽ được phát nước uống.”
Tuy nhiên tôi cũng nói thêm: “Chờ sau khi tập huấn xong, tụi chị sẽ mời em ăn cơm.”
Vương Vi cười ngọt ngào: “Dạ được đàn chị.”
Tôi cũng nhìn thấy chiếc vòng cô ấy mang trên cổ tay, dưới ánh nắng mặt trời tỏa sáng lấp lánh.
Cái vòng này nhìn hơi quen mắt nhỉ….
Tôi nhớ là mình cũng từng mua một chiếc giống vậy. Chắc chỉ là trùng hợp thôi.
3.
Tôi rủ Lê Hạo đến căn tin ăn cơm.
Đã lâu không gặp nên tôi muốn cùng anh ta trò chuyện.
Vương Vi cũng nhanh miệng nói muốn mời chúng tôi ăn cơm để cảm ơn Lê Hạo đã chiếu cố cô ta.
Lê Hạo gật đầu cười nói: “Ừm cũng được.”
Trước mặt anh ta, tôi cũng không thể không biết xấu hổ khước từ đàn em khóa dưới.
Tôi định chờ Vương Vi rời đi rồi sẽ vui vẻ trò chuyện với Lê Hạo.
Trong căn tin trường.
Vương Vi ríu ra ríu rít nói chuyện phiếm với chúng tôi. Cô ta đang rầu rĩ không biết nên chọn chiếc túi Hermes nào. Cũng muốn mua xe nhưng không biết nên mua Lamborghini hay Mercedes….
Lê Hạo vẫn luôn giữ giọng điệu dịu dàng nói chuyện với cô ta.
“Anh cảm thấy Lamborghini ổn hơn.”
Tôi ngồi một bên nghe, thấy hơi là lạ.
Tôi cảm thấy mình như là đồ thừa còn bọn họ mới là bạn trai bạn gái. Xung quanh bọn họ đều là không khí màu hồng, còn tôi chỉ là người qua đường.
Chẳng biết đây có phải là trực giác của phụ nữ hay không, nhưng tôi cảm thấy những lời Vương Vi vừa nói đều cố ý khoe ra sự giàu sang của cô ta.
Người phục vụ mang đến một ly nước cam và một ly nước đào. Lê Hạo cầm ly nước cam đặt xuống trước mặt Vương Vi, ân cần nói: “Ly này không đá, anh biết em không uống đá.”
Vương Vi tươi cười: “Cảm ơn anh Lê Hạo, anh chu đáo quá, làm bạn gái của anh nhất định sẽ rất hạnh phúc. Đàn chị, thật hâm mộ chị đó.”
“Ừm.” Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn cũng cảm thấy hơi tủi thân.
Lúc trước chẳng phải Lê Hạo sẽ đặt ly nước cam trước mặt tôi sao?
Tôi không thích nước đào, ngày thường chỉ uống nước cam.
Chắc tại vì Vương Vi là khách nên Lê Hạo mới ân cần như vậy, chắc chắn là thế.
Chờ đến khi Vương Vi đi về, tôi hỏi: “Anh và Vương Vi…. Rất thân sao?”
Tôi thừa nhận tôi hơi ghen.
Lúc nãy ăn cơm đa phần đều là anh ta với Vương Vi trò chuyện, tôi hoàn toàn không thể xen vào được.
Lê Hạo cười xoa đầu tôi: “Em ghen à? Anh và cô ấy chẳng có quan hệ gì cả. Em đừng nghĩ nhiều, cô ấy chỉ là bạn học cũ lâu ngày không gặp của anh.”
Nghe Lê Hạo giải thích xong, tôi nghĩ chắc có lẽ tại tôi đa nghi quá.
Tôi trả lời anh ta: “Ừm. Mấy ngày nữa là sinh nhật em, em muốn cùng anh đón sinh nhật.”
Tôi đã lập kế hoạch rồi, hôm đó tôi sẽ nói thật về gia cảnh của tôi cho Lê Hạo nghe.
Lê Hạo gật đầu, nói với tôi: “Được, hôm đó mọi chuyện đều theo ý em.”
4.
Đợt huấn luyện quân sự bắt đầu, tôi với những cán bộ khác trong hội sinh viên đi cùng đàn em khóa dưới. Tuy rằng chúng tôi không phải đứng nghiêm nhưng dưới cái nóng như thiêu đốt thế này thì thật không chịu nổi.
Lúc này trong đám đông một người cực kỳ lóa mắt, mặc dù ai cũng mặc đồ tập huấn quân sự thuần một màu xanh nhưng cậu ấy vẫn rất bắt mắt. Bởi vì dáng người tầm mét chín, cao lớn đĩnh đạc, làn da trắng đến phát sáng, khuôn mặt đẹp trai và đôi mắt vẫn luôn chăm chú nhìn tôi.
Ánh mắt cậu ấy quá mức nghiêm túc nóng bỏng khiến tôi muốn phớt lờ cũng không được.
Tôi chớp mắt.
Trông cậu ấy có vẻ biết tôi nhưng tôi lại chẳng biết cậu ấy là ai.
Trong mấy hôm tập huấn, Lê Hạo thường đến thăm và mang nước cho tôi.
Lê Hạo đến, Vương Vi cũng sẽ đến.
Lê Hạo cũng mang nước cho cô ta.
Tôi phát hiện chỉ cần cô ta ở đây, tôi và Lê Hạo chẳng thể nào đơn độc ở cạnh nhau.
Mà khi tập huấn kết thúc anh ta sẽ lại bận rộn với những chuyện trong hội sinh viên.
Tôi với anh ta đã rất lâu vẫn chưa hẹn hò riêng.
Nhưng nghĩ đến ngày sinh nhật của mình, tôi với anh ta có thể ở bên nhau. Đến lúc đó tôi sẽ thẳng thắng thành khẩn kể hết mọi chuyện.
Trước đây tôi luôn che giấu gia cảnh bản thân, trong lòng cũng có chút áy náy, cảm thấy bản thân không chân thành với anh ta.
Hôm sinh nhật tôi hẹn anh ấy ở nhà hàng. Tôi trang điểm tỉ mỉ muốn khiến anh ta bất ngờ trước sự xinh đẹp của tôi.
Ngày này năm trước cũng tại nhà hàng này. Anh ta đã bày trí khung cảnh tỏ tình, tràn ngập hoa tươi và bong bóng, còn cả thú bông yêu thích nhất của tôi.
Anh ta ngỏ lời, sau đó chúng tôi ở bên nhau.
Sinh nhật năm nay tôi cũng chưa nghĩ đến anh ta sẽ tặng tôi quà gì, chỉ cảm thấy được ở cạnh anh ta thôi thì đã rất vui rồi.
Tôi đặt một chiếc bánh kem để chữ chúc mừng sinh nhật kèm kỷ niệm một năm hẹn hò.
Tôi không biết nấu ăn, Lê Hạo còn đùa rằng sau này kết hôn biết làm sao?
Tôi làm nũng bảo anh ta nấu đi.
Lê Hạo xoa đầu tôi nói đến khi nào mới được thưởng thức tài nghệ nấu ăn của tôi đây, nếm thử xem mùi vị như thế nào.
Nên hôm nay tôi hỏi thăm quản lý nhà hàng, trả thêm phần tiền để họ hướng dẫn tôi nấu một bữa ăn.
Nhưng chờ đợi hồi lâu, Lê Hạo vẫn chưa đến.
Trước đây khi chúng tôi hẹn hò Lê Hạo chưa lần nào đến trễ cũng sẽ không để tôi phải chờ.
Anh ta bảo không nỡ để tôi đợi lâu. Mỗi lần hẹn nhau anh ta đều bảo tôi cứ thong thả trang điểm, đừng vội không cần gấp gáp.
Tôi gọi điện cho anh ta vài lần nhưng đều không ai bắt máy.
Thức ăn nóng hổi dần trở nên…. Nguội lạnh.
Lòng tôi cũng trở nên lạnh theo.
5.
Lát sau Lê Hạo mới gọi lại cho tôi, nói rằng hội sinh viên có chút việc tạm thời anh ta không đến được.
Tôi nghe thấy đầu bên kia hơi ồn ào, dường như có rất nhiều người, có cả tiếng nhạc.
Chẳng biết có phải nhầm lẫn hay không nhưng tôi còn nghe thấy cả giọng của Vương Vi.
Lòng tôi chua xót, hơi thở phập phồng, mở miệng nhưng lại không thể thốt nên lời bảo anh ta đến đây với tôi.
Lê Hạo vội chúc tôi sinh nhật vui vẻ sau đó cúp điện thoại.
Tôi buồn bực quay về ký túc xá trước khi ký túc xá đóng cửa.
Nhưng vẫn không muốn từ bỏ, nghĩ rằng Lê Hạo sớm muộn gì cũng sẽ đến mà thôi.
Nên tôi cứ ngây ngốc chờ đợi.
Chờ đến khi lê cơ thể mệt mỏi trở về ký túc xá, tôi thấy vẻ mặt đám bạn cùng phòng kì kì, dường như muốn nói nhưng lại không dám nói.
“Khanh Khanh, bạn trai cậu đón sinh nhật cùng cậu sao?” Từ Nhã hỏi tôi: “Có tặng quà cho cậu không?”
“Không, anh ấy nói hội sinh viên có việc bận nên không đến.” Tôi nói với vẻ chán nản.
Tôi thấy sắc mặt của ba người bạn cùng phòng của tôi ngày càng kỳ lạ hơn.
Tôi hơi khó hiểu: “Sao vậy? Các cậu có chuyện gì sao?”
Lý Lan Chi nhìn hai người kia một chút, sau đó đứng dậy nói với tôi: “Khanh Khanh, cậu cũng đừng chê tụi tớ nhiều chuyện. Tớ… Tớ có một người bạn, quan hệ của cô ấy với Vương Vi khá tốt. Cô ấy nói Vương Vi không đơn giản, gia cảnh không tồi, ở tiểu khu Lan Thuỷ, là nơi tất đất tất vàng đó. Cô ta thường dẫn bạn bè đến đấy tiệc tùng, bạn của tớ cũng đi, nhà cô ta thật sự rất xa hoa.”
Tiểu khu Lan Thuỷ.
Trùng hợp ghê!
Đó chẳng phải khu tôi sống sao?
Sao lại không quen cho được!
Nhưng đó cũng chỉ là một trong số những căn hộ của tôi thôi. Bởi vì cách trường học khá xa nên tôi rất ít đến đó. Chỉ là hôm bữa muốn tặng quà lưu niệm cho dì Lý nên tiện thể ghé qua.
Không nghĩ đến Vương Vi cũng ở tiểu khu đó.
Lý Lan Chi còn nói thêm: “Bạn của tớ còn nói…. Lê Hạo cũng đến. Cô ấy đã nhìn thấy anh ta vài lần, ừm thì…. nói rằng Lê Hạo với Vương Vi hơi thân mật quá mức, mỗi lần chơi trò chơi Vương Vi đều gọi anh ta đến. Hôm nay cô ta còn đăng lên vòng bạn bè, bảo là bọn họ đi karaoke, trên đó có cả ảnh chụp. Tớ… Tớ cũng thấy Lê Hạo trong tấm ảnh đó. Thật lòng tụi tớ cũng không muốn châm ngòi ly gián nhưng hôm nay là sinh nhật cậu, hơn nữa cậu đã nói hôm nay sẽ đón sinh nhật cùng anh ta…. Tụi tớ thấy mọi chuyện không ổn lắm nên mới nói cậu nghe.”
Sau khi nghe xong lời của Lý Lan Chi, tôi cảm thấy đầu như bị ai lấy cây đánh vào một cái thật mạnh. Tôi hơi choáng váng, trái tim như bị thứ gì đó làm nghẹn lại, vừa khó chịu vừa hoảng sợ.