Tôi Đá Trùm Trường Năm Lần - Chương 4
“Nếu cô không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ.” Giọng hắn càng lạnh lùng hơn.
“Em đi đây.” Tôi khẽ trả lời, cúi đầu đi ra ngoài.
Vừa chạm tay vào tay nắm cửa, Thẩm Từ bước hai bước đến kéo tôi lại, đẩy tôi lên cửa:
“Cô thật sự muốn đi? Tìm tôi để tái hợp mà cô không thể nói ra?”
Trong đáy mắt hắn lấp lánh sự mơ hồ của men say, ánh mắt hung dữ.
Tôi nhón chân hôn lên môi hắn, cười nịnh nọt:
“Quay lại chứ?”
Thẩm Từ nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi: “Anh đúng là đồ hèn, đáng bị em đá.”
Hắn nhấc bổng tôi lên, đi vào phòng ngủ, ném tôi lên giường, cơ thể lập tức đè lên tôi.
Nửa đêm, tôi mệt mỏi thiếp đi.
Trong lúc mông lung nghe được một tiếng nỉ non khàn khàn bất lực.
“Anh nên làm gì với em bây giờ……”
Vài giọt nước lạnh lẽo trượt vào cổ tôi đã ướt đẫm.
Ngủ đến trưa hôm sau, tôi tỉnh dậy.
Tấm rèm dày và lộng lẫy che phần lớn ánh sáng.
Thẩm Từ mặc quần ngủ ngồi bên giường, trong tay cầm một điếu thuốc chưa đốt, xoay qua xoay lại giữa các ngón tay.
Không thấy rõ cảm xúc của hắn.
Thấy tôi ôm chăn ngồi dậy, hắn ngẩng đầu: “Tỉnh ngủ rồi sao?”
“Ừ.”
Tôi vuốt mái tóc dài rối bời, giọng mũi nặng nề.
Không ai nói gì, lặng lẽ một lúc.
Tôi rời giường mặc quần áo tử tế, hắn ngồi ở đó yên lặng nhìn tôi.
“Lê Thư – -”
Tôi bước ra khỏi phòng ngủ, hắn đột nhiên gọi tôi lại, ngập ngừng nói: “Lần cuối rồi phải không? Em sẽ không bỏ anh nữa đúng không?”
Nói xong, hắn lại tự trả lời: “Thôi, coi như anh chưa hỏi.”
Hắn đứng dậy, cười chiều chuộng tôi như nhiều lần trước đây: “Đi nào, anh dẫn em đi ăn sáng.”
18.
Lần chia tay cuối cùng, đã là mùa đông rồi.
Tôi đã hứa từ sớm sẽ cùng Thẩm Từ đón Tết Dương lịch.
Đêm giao thừa, tôi và Thẩm Từ đến quảng trường phố đi bộ, giữa dòng người, ngẩng đầu nhìn màn hình lớn đếm ngược.
“8, 7, 6…”
Hắn cẩn thận quấn khăn len cho tôi, nắm chặt tay tôi, tập trung đọc từng con số.
Khi đếm đến 1, tiếng chuông vang lên từng hồi.
Năm mới đã đến.
Tôi tựa vào vai Thẩm Từ, hôn hắn dưới bầu trời đầy pháo hoa.
Trong lòng thầm nghĩ, chỉ còn lần cuối cùng này nữa thôi..
19.
Trường nghỉ đông, tôi thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà và đề nghị chia tay.
“Thẩm Từ, chúng ta—”
Chưa kịp nói xong thì Thẩm Từ đã ngắt lời, “Dừng lại, em đừng nói nữa.”
Đôi mắt đen láy của hắn nhìn chằm chằm vào tôi, như thể đã dự đoán được từ trước.
“Lại muốn tìm lý do chia tay nữa à?”
Thẩm Từ nghiến răng, giọng run run, đôi mắt đỏ hoe ánh lên những giọt nước mờ mờ.
“Năm lần rồi! Em đã bỏ anh năm lần rồi! Em có tin anh chết trước mặt em không?!”
Hắn suy sụp, mắt đỏ ngầu nghẹn ngào, ánh mắt lạnh lùng và đầy oán hận.
Tôi biết trong lòng hắn sợ tôi bỏ hắn thêm một lần nữa đến nhường nào.
“Chúng ta chia tay đi.” Tôi vẫn hoàn thành nốt câu nói còn lại.
Xin lỗi, đây là lần cuối cùng.
Thẩm Từ suy sụp, mệt mỏi buông tay tôi ra, toàn thân kiệt quệ.
“Anh quên mất, em đâu thèm quan tâm việc sống chết của anh, em đã sắp chơi đùa anh đến chết rồi.”
Hắn cười tự giễu, “Cũng tốt thôi.”
21.
Thẩm Từ đã ra nước ngoài.
Sau kỳ nghỉ đông, khi nhập học trở lại, Mạnh Vĩ bảo Vu Doanh nói cho tôi tin này.
Tôi sững sờ một lát, lặng lẽ gật đầu, nửa đêm không kiềm được co ro trong chăn khóc.
Ban đầu, tôi còn ngây thơ nghĩ rằng.
Chia tay năm lần, đổi lấy một mạng sống, là có thể mãi mãi ở bên hắn.
Thật đáng giá.
Nhưng tôi lại bỏ qua một điều rằng, mỗi lần tôi nghĩ là tạm thời chia tay, đối với Thẩm Từ, đó đều là một sự mất mát khó khăn.
Hắn trở nên lo âu, bất an.
Hắn không biết liệu tôi có quay lại tìm hắn hay không, và khi nào sẽ tìm hắn.
Chạy theo quá lâu, hắn cũng mệt mỏi.
Trong những lần chia tay rồi quay lại, tôi đã làm tổn thương hắn quá nhiều.
Chia tay là lựa chọn tốt nhất.
Giống như câu nói cuối cùng hắn dành cho tôi.
Như thế cũng tốt.
Mọi thứ đã kết thúc rồi.
Nhưng lúc đó, tôi vẫn chưa biết rằng, câu chuyện giữa tôi và Thẩm Từ vẫn chưa kết thúc.
22.
Lại một đêm giao thừa nữa, tôi một mình đến quảng trường phố đi bộ để đón năm mới.
Dòng người tấp nập, không khác gì so với năm trước.
Tôi chăm chú nhìn vào màn hình lớn đang đếm ngược.
Còn năm phút.
Tôi phấn khích xoa xoa tay, mũi lạnh đến đỏ ửng.
Đúng lúc đó, một bàn tay từ phía sau vỗ nhẹ vào vai tôi.
Tôi theo phản xạ quay lại.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc với ánh mắt đầy tự tin, cả người tôi cứng đờ.
Thẩm Từ mặc một chiếc áo khoác lông đen, quàng một chiếc khăn len màu xám tro.
Nửa năm không gặp, anh không thay đổi chút nào.
Cao quý mà cũng đầy ngỗ ngược.
“Anh thật vô dụng, lại đến tìm em rồi.”
Ánh mắt của Thẩm Từ dịu dàng, bình thản đối diện với cái nhìn đầy ngỡ ngàng của tôi.
“Lê Thư, em biết không, anh thích hút thuốc, hút rất nhiều.”
“Tháng đầu tiên ở Anh, anh bắt đầu thử cai thuốc, trên mạng đều nói rằng, một mối tình khắc cốt ghi tâm giống như hút thuốc làm tổn thương phổi, không thể quên được.”
“Nhưng anh thì không, anh nghĩ, nếu có thể cai thuốc, thì anh cũng có thể quên được em.”
Anh khẽ ngẩng cao đầu, mỉm cười.
Vẻ ngông nghênh bất kham lại hiện lên trên gương mặt hắn.
“Cai thuốc thật sự rất khó, mỗi khi không chịu được muốn hút, anh lại tự nhủ không được, anh phải quên em.”
“Kiên trì được nửa năm, anh đã thành công cai thuốc.”
“Nhưng anh lại phát hiện, dù cai được thuốc, cũng không thể quên được em, thậm chí theo thời gian, nỗi nhớ càng chồng chất, anh nhớ em đến phát điên.”
“Vì vậy, anh nghe theo trái tim mình quay trở về.”
“Cả quãng đời còn lại, tùy em xử lý.”
Anh tháo găng tay, đeo vào tay tôi, những ngón tay ấm áp lau đi nước mắt không ngừng tuôn rơi trên mặt tôi.
Đếm ngược đã đến mười giây cuối cùng.
Đám đông đồng loạt hô lớn,
“10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1!”
Tiếng chuông nửa đêm chậm rãi và mạnh mẽ vang lên, pháo hoa bùng nổ trên bầu trời đêm.
Thẩm Từ quỳ một chân xuống, lấy ra một chiếc hộp đựng nhẫn và mở ra.
Tôi rơi nước mắt, chỉ cảm thấy tất cả những âm thanh ồn ào xung quanh vào khoảnh khắc này đều trở nên tĩnh lặng.
Pháo hoa rực rỡ bùng nổ trên bầu trời, nhưng cũng không che được tiếng tim tôi đập thình thịch.
“Không sến đâu, nhẫn cũng khá to đấy.”
“Sang năm em đến tuổi kết hôn hợp pháp rồi, em có đồng ý lấy anh không?”
Anh ấy nhướng mày, cười dịu dàng.
“Em đồng ý.”
Tôi nức nở vươn tay, nhìn anh chậm rãi đeo nhẫn lên ngón tay tôi.
Dưới pháo hoa đầy trời, Thẩm Từ nâng má tôi, chân thành hôn lên môi tôi.
Tôi biết.
Cho dù còn có ngàn vạn lần.
Anh ấy cũng cam nguyện sẵn sàng chịu chết vì tình yêu của tôi.