Tôi Đã Lừa Dối Anh Ấy Suốt Ba Năm Ấy - Chương 3
09.
Tôi không thể giãy giụa nhiều, bởi vì Quý phu nhân luôn chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng từ trước, dù tôi có đồng ý hay không thì vẫn phải làm theo kế hoạch của bà.
Ví dụ như lần này, tôi vừa gác máy đã thấy mấy người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện trước cửa phòng bệnh.
Tôi bị dẫn thẳng đến nhà họ Quý.
Tôi chỉ từng thấy căn biệt thự xa hoa này trên phim ảnh, giờ nó lại một lần nữa hiện ra trước mắt tôi.
Quý phu nhân ngồi trên chiếc ghế gỗ đỏ, sắc mặt không mấy dễ coi:
“Tiểu Nghiêm, cháu sẽ hại chết nó.”
Bà nhìn chằm chằm vào tôi: “Cháu có thai rồi phải không?”
Dạ dày tôi lại bắt đầu đau, mặt tái nhợt, tôi lắc đầu, thành thật trả lời:
“Không, cháu và Quý Thì Ngôn mấy năm nay không hề liên lạc.”
“Hắn chỉ đến thăm Lâm Du Du, tình cờ gặp cháu, rồi đưa cháu đến bệnh viện, chỉ có vậy thôi.”
Quý phu nhân chìm vào suy tư, như đang cân nhắc cách giải quyết tốt nhất.
“Sao cũng được.” Sau một lúc lâu, bà nói, “Cháu quay một video tuyên bố rằng cháu và Thì Ngôn không có liên hệ gì, tương lai cũng không…”
“Tại sao?”
Tôi chưa kịp mở miệng, tiếng nói đã vang lên từ cửa.
Quý Thì Ngôn đẩy mạnh cửa, bước nhanh vào.
Hắn chắn trước mặt tôi, ngồi xuống đối diện Quý phu nhân: “Tại sao phải tuyên bố như vậy?”
Sắc mặt Quý phu nhân càng trở nên khó coi: “Thì Ngôn, con có biết dư luận đáng sợ đến mức nào không? Sự nghiệp của con sẽ bị hủy hoại!”
Quý Thì Ngôn cười lạnh.
“Sự nghiệp của con?” Hắn nói, “Cha mẹ có bao giờ quan tâm chưa?”
“Vì muốn con học kinh doanh, cha mẹ đã đập cây đàn guitar của con bao nhiêu lần, đốt album của con bao nhiêu lần.”
“Nếu không phải sau này con nổi tiếng, trong nước và cả nước ngoài đều biết đến, cha mẹ có thừa nhận đứa con ngỗ nghịch này không?”
Mặt Quý phu nhân trắng bệch.
“Mẹ, thứ mẹ quan tâm không phải là sự nghiệp, mà là hoa tươi và những tràng pháo tay.”
“Chỉ cần con còn cây guitar trong tay, chỉ cần con còn có thể hát, sự nghiệp của con vẫn còn, chẳng ai có thể hủy hoại nó.”
Hắn nắm lấy tay tôi kéo đi: “Đi thôi.”
Tôi loạng choạng bị hắn kéo xuống lầu, nhét vào ghế phụ chiếc Maybach.
Hắn không vội lái xe, bàn tay đặt trên vô lăng khẽ run.
Tôi biết hắn, đây là dấu hiệu cho thấy hắn đang cố kiềm chế cảm xúc.
“Quý Thì Ngôn.” Tôi nhẹ nhàng gọi tên hắn.
“Gì?”
“Mẹ anh nói cũng có lý.”
“Cút.”
“Anh viết nhạc hay như vậy là để cho người khác nghe.” Tôi nói, “Album mới của anh, tôi đã nghe, viết rất hay.”
Cơ thể Quý Thì Ngôn khẽ run.
“Em nghe rồi?”
“Ừ.” Tôi gật đầu, “Cho nên, mẹ anh làm vậy là lựa chọn sáng suốt nhất.”
“…Nói thêm một câu nữa em tự xuống xe mà đi!”
“Vậy tôi đi đây.” Tôi mở cửa xe, nhẹ nhàng nói, “Ngồi trên xe dễ bị người ta chụp lắm, đến lúc đó dư luận về anh còn tệ hơn.”
Tôi vừa định bước xuống thì bị Quý Thì Ngôn kéo lại.
“Nghiêm Nhứ… tại sao?” Hắn gần như nghiến răng hỏi tôi, “Tại sao em lại nghĩ rằng tôi quan tâm đến những thứ đó hơn là quan tâm đến em?”
Tôi sững người.
Ngoảnh đầu lại, tôi thấy hốc mắt Quý Thì Ngôn đỏ lên.
Tôi kinh ngạc, trên mặt Quý Thì Ngôn, rất hiếm khi xuất hiện vẻ uất ức như vậy.
“Anh khóc rồi à?”
“Không, chỉ là vì đọc được mấy bình luận ác ý.” Hắn vội vàng quay mặt đi.
“Uất ức sao?”
Quý Thì Ngôn im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu: “Uất ức.”
“Làm người nổi tiếng, phải chịu một số hiểu lầm từ công chúng…” Tôi cố an ủi hắn, nhưng lại bị cắt ngang.
“Tôi là đang uất ức thay cho em.”
Quý Thì Ngôn cuối cùng cũng bùng nổ, “Bọn họ dựa vào đâu mà dám nói về em như vậy? Chỉ dựa vào vài tấm ảnh mà dám chửi con gái người ta bằng những lời bẩn thỉu như thế?!”
“Em có biết tôi sợ thế nào khi không tìm thấy em ở bệnh viện không? Em là người bình thường, chưa bao giờ trải qua bạo lực mạng ở mức độ này, tôi còn sợ em nghĩ quẩn mà tự sát…”
Quý Thì Ngôn mắt đỏ hoe, hắn quay đầu đi, không để tôi nhìn thấy giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt hắn.
Từ lúc ra mắt, dù phải đối mặt với biết bao lời chỉ trích gay gắt, Quý Thì Ngôn chưa bao giờ thay đổi sắc mặt, thế mà giờ đây hắn lại khóc.
… Chỉ vì tôi bị người ta mắng.
“Ê.” Tôi gọi hắn.
Quý Thì Ngôn không quay đầu lại.
Tôi chọc chọc hắn, khẽ nói: “Tôi không sao mà.”
“Thật sự không sao.”
“Tôi có nói với anh chuyện hồi nhỏ của tôi chưa nhỉ?”
Trước đây, tôi chưa bao giờ nhắc đến quá khứ của mình.
Nhưng lúc này đối diện với Quý Thì Ngôn, tôi thật sự không biết phải an ủi hắn thế nào.
“Mẹ tôi quen cha tôi khi bà đang làm tiếp rượu, nhưng thực ra cha tôi đã có vợ.”
“Sau khi tôi sinh ra, mỗi lần ra ngoài mua chai nước tương, người trong xóm đều chỉ trỏ vào lưng tôi mà chửi, chửi tôi là đứa con hoang của người phụ nữ bẩn thỉu.”
Mắt tôi cũng dần nhòe đi: “Vậy nên, anh đừng buồn vì tôi, tôi đã quen rồi. Những lời mắng chửi của cư dân mạng hiện tại, với tôi chẳng là gì cả…”
Tôi không nói tiếp được.
Bởi vì Quý Thì Ngôn đột ngột quay lại, kéo tôi vào lòng hắn.
Vòng tay hắn siết chặt, hương thơm tuyết tùng từ ngực hắn lan tỏa, thơm đến mức khiến người ta muốn đắm chìm.
Tôi không dám luyến tiếc vòng tay này, cố vùng ra, nhưng lại bị siết chặt hơn.
Cuối cùng tôi cũng cảm thấy mệt mỏi, đã hơn hai mươi bốn tiếng tôi chưa ngủ, cơn đau dạ dày kéo dài không ngừng.
Cuối cùng, tôi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Quý Thì Ngôn.
10.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở nhà.
Quý Thì Ngôn ngồi bên cạnh, cúi đầu.
Hắn cũng đang ngủ.
Khoác trên người bộ quần áo cao cấp, Quý Thì Ngôn trông hoàn toàn không hợp với căn nhà thuê nhỏ xíu, cũ kỹ này, nhưng tôi nghĩ một lúc rồi quyết định không đánh thức hắn.
Tôi lấy chiếc chăn, nhẹ nhàng đắp lên người hắn.
Kết quả là Quý Thì Ngôn tỉnh dậy.
Vừa tỉnh, hắn ngay lập tức nắm lấy tay tôi: “Không được chạy.”
Tôi giật mình.
“Nghiêm Nhứ, tôi đã lục soát cả căn nhà rồi, em không có ông chồng giàu có nào cả, nếu em còn lừa tôi thêm lần nữa thì xong đời với tôi.”
Ba năm trước, sau khi gặp Quý phu nhân, tôi xách một chiếc Chanel về nhà và nói với Quý Thì Ngôn rằng có một đại gia muốn cưới tôi, tôi sẽ bỏ hắn.
“Giữa anh và tiền, dĩ nhiên tôi chọn tiền.”
Lúc này, khi lời nói dối bị vạch trần hoàn toàn, tôi ngồi trên giường, không nói một lời.
Quý Thì Ngôn đứng dậy, hắn quá cao, cúi mắt nhìn tôi, tạo ra một cảm giác áp lực vô cùng mạnh mẽ: “Nghiêm Nhứ, tới giờ này em còn dám nói là chưa từng yêu tôi không?”
“Chưa từng.” Tôi nói, “Năm đó chỉ là vì thân thể của anh thôi.”
Tôi cố ý chọc giận hắn: “Mười tám tuổi, cậu nhóc còn nhỏ, dáng người vừa tuyệt phẩm, lại còn miễn phí, không muốn thì phí.”
Quả nhiên, Quý Thì Ngôn bị tôi chọc giận sâu sắc.
Nhưng hướng giận dữ lại không phải như tôi nghĩ.
Hắn lập tức cởi áo sơ mi.
“Bây giờ thân hình tôi còn tốt hơn lúc đó, và vẫn miễn phí!” Hắn gào lên, “Em thèm quá à? Em tiếp tục thèm đi!”
Tôi: “…”
Tôi nhìn thoáng qua, rồi quay mặt đi, giữ bình tĩnh.
Và lặng lẽ nuốt nước bọt.
“Anh không phải đã ở bên Lâm Du Du rồi sao?!”
“Giả mà! Rõ ràng thế em còn không nhận ra sao!” Quý Thì Ngôn tiếp tục nổi cơn điên, “Em lừa tôi về chồng giàu thì được, còn tôi lừa em thì không à?”
“Tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại lớn như thế này…” Giọng hắn dần nhỏ lại.
Tôi nhìn Quý Thì Ngôn, thở dài.
“Xin lỗi.” Tôi nghe hắn khẽ nói, “Tôi sẽ tìm cách giải quyết.”
“Giải quyết thế nào?”
“Cùng lắm thì rời khỏi giới giải trí, tôi quay lại gầm cầu hát rong cũng được.”
Tôi hít một hơi sâu, bị hắn làm cho đau đầu.
Hắn chẳng hiểu được tôi coi trọng sự nghiệp của hắn đến mức nào, đó là thứ mà tôi đã sẵn sàng đánh đổi tất cả ba năm trước để có được.
Hắn tốt như vậy, không nên chịu khổ với tôi, mà nên được cả thế giới công nhận.
“Quý Thì Ngôn.”
“Hửm?”
“Anh vẫn muốn quay lại với tôi chứ?”
Quý Thì Ngôn nằm úp trên đầu giường, mắt hắn lập tức sáng lên.
“Ba năm đã qua rồi, chị đây không ưng cậu nhóc hát rong dưới gầm cầu nữa.” Tôi nhẹ nhàng dẫn dắt, “Ngôi sao lớn đi trên con đường hoa lệ, chị đây còn sẵn lòng xem xét.”
Tôi đứng dậy: “Nếu anh còn muốn quay lại với tôi, thì không được tự buông thả bản thân.”
11.
Quý Thì Ngôn đã rời đi.
Khi tôi nhận được tin và đến phòng nghỉ, hắn đã đang đàm phán với Lâm Du Du.
Thấy tôi bước vào, Lâm Du Du nhướng mày, nhưng vẫn nhìn về phía Quý Thì Ngôn.
“Chuyện ghép cp là do quản lý của anh và tôi cùng thỏa thuận. Tôi sắp có phim mới cần sự chú ý, đội của anh cũng nghĩ rằng việc này sẽ giúp quảng bá cho album mới của anh.”
“Lúc đó không phải không hỏi qua ý kiến của anh, chính miệng anh đã đồng ý.”
“Cô còn nói với tôi rằng làm vậy để chọc tức Nghiêm Nhứ, nếu cô ấy ghen thì tôi có cơ hội quay lại với cô ấy…” Quý Thì Ngôn hoảng hốt.
Hắn vốn quay lưng về phía cửa, không biết tôi đã vào. Khi thấy Lâm Du Du không nói gì, hắn mới quay đầu lại.
Vừa nhìn thấy tôi, hắn lập tức im bặt.
“Tôi biết, tôi chỉ muốn nói rằng, dựa theo phán đoán khi đó, cả hai chúng ta đều có lợi.” Lâm Du Du nói, “Đừng làm như thể tôi là một kẻ ép buộc anh.”
“Ban đầu chúng ta chỉ cần ghép trong một thời gian ngắn để gây tiếng tăm, sau đó dần dần giảm nhiệt, công chúng sẽ *mặc nhiên cho rằng tin đồn của chúng ta là giả, hoặc chúng ta đã chia tay. Điều đó sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi hay con đường quay lại với bạn gái cũ của anh.”
*Tự hiểu ngầm với nhau là như vậy, không cần thể hiện rõ bằng lời.
“Vấn đề mất kiểm soát đến mức này là do anh không kiềm chế được, hành động lung tung, khiến công chúng hiểu nhầm.”
Lâm Du Du nói bình tĩnh: “Tôi nói đúng chứ, Quý Thì Ngôn?”
Quý Thì Ngôn cúi đầu, như một chú cún con đáng thương.
Lâm Du Du quay sang tôi: “Nghiêm Nhứ, trong lòng cô, tôi cũng không phải là nhân vật phản diện độc ác chứ?”
“Không, thứ cô muốn từ đầu đến cuối chỉ là nhiệt độ.” Tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, “Du Du, hiện giờ cô có hai chiến lược truyền thông.”
“Một là cách an toàn và phổ biến nhất, giữ im lặng hoàn toàn, nhưng cô cũng biết, nếu làm vậy, cô chỉ xuất hiện trong sự kiện này với tư cách nạn nhân đơn thuần, hình ảnh rất mờ nhạt và không để lại ấn tượng.”
“Điều chí mạng nhất là, việc bạn trai tin đồn ngoại tình với một người thường sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của cô với tư cách một nữ minh tinh, đặc biệt là vai diễn cô đang tranh cử trong bộ phim tiếp theo – một cô gái quyến rũ và lắm mưu mẹo.”
Lâm Du Du ngẩng lên nhìn tôi.
Cô ấy trầm giọng nói: “Nói cho tôi nghe phương án thứ hai đi.”
Tôi chậm rãi nói: “Chiến lược truyền thông thứ hai rất mạo hiểm, rất táo bạo, nhưng nếu thành công…”
“Cô sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử ngành giải trí.”
Lâm Du Du nhướng mày, tôi nhìn rõ sự phấn khích trong mắt cô ấy bùng lên.
Tôi hiểu cô ấy, làm việc trong đội của cô ấy mấy tháng, tôi thường nghe cô ấy nói—
“Tai tiếng cũng là nổi tiếng.”
“Giàu sang đến từ hiểm nguy.”
“Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con.”
Ở một góc độ nào đó, tôi khâm phục tham vọng và sự can đảm của người phụ nữ này.
Vậy bây giờ, tôi chỉ cần đẩy cô ấy một chút nữa là có thể đạt được lợi ích đôi bên.